Chương 10: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (10)

Nguyên Cảnh cười nói: "Tối nay cháu và Kiến Hoa được hưởng lộc rồi, cháu phải đi gọi Kiến Hoa về, kẻo cậu ấy ăn ở viện thanh niên tri thức rồi, chờ cháu về sẽ giúp anh Khương."

Ngưu Quế Lan thay con trai đáp ứng: "Được, Tiểu Quý đi nhanh về nhanh nhé."

Trần Kiến Hoa cứ tưởng Nguyên Cảnh là nấu cơm xong, đến gọi anh ta về ăn, chờ đến khi về đến nhà nhìn thấy Khương Thanh Sơn đang đun nước sôi nhúng lông gà rừng, mùi tanh nồng kia khiến cho hai mắt anh ta trợn tròn.

"Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa."

Trần Kiến Hoa theo bản năng đưa tay lau miệng, kết quả nhìn thấy Quý Nguyên Cảnh đang cười nhạo anh ta, cũng không rảnh để phản bác: "Đây là gà rừng sao?"

Kỳ thực còn muốn hỏi, có phần của bọn họ không?

"Trên đường về không tiện nói với cậu, tôi cùng anh Khương lên núi một chuyến, bắt được gà rừng, thỏ rừng, tối nay anh Khương đích thân xuống bếp."

"Tốt quá, anh Khương, em đến giúp anh." Trần Kiến Hoa hoan hô một tiếng, xắn tay áo lên đi đến giúp đỡ.

Tối hôm đó, một món thỏ xào cay, một món gà rừng hầm nấm rừng, thêm một món rau xào, ba người đàn ông gắp thức ăn lia lịa, Ngưu Quế Lan cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ.

Quả nhiên sau khi đám Tiểu Quý dọn đến, không khí trong nhà náo nhiệt hơn hẳn, tâm trạng của con trai cũng tốt hơn trước kia, tuy rằng nó không nói, nhưng bà là mẹ nó có thể cảm nhận được tâm trạng của con trai rất tốt.

Ăn cơm xong, Trần Kiến Hoa chủ động dọn dẹp bát đũa và nhà bếp, lúc nào cũng cười toe toét, những lời anh ta nói ra cũng chọc cho Ngưu Quế Lan cười không ngừng.

Dọn dẹp xong, trở về phòng, một người nằm trên giường, gác chân chữ ngũ, sung sướиɠ xỉa răng, một người thì ngồi ở trên bàn viết thư.

"Không ngờ anh Khương lại biết nấu ăn, tay nghề còn tốt như vậy, thật sự là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."

Trần Kiến Hoa cảm thán nói, bởi vì ấn tượng mà Khương Thanh Sơn mang đến cho người khác không phải là người sẽ động vào chuyện bếp núc, bình thường lúc bọn họ tan làm đều là dì Quế Lan nấu cơm xong đợi Khương Thanh Sơn về ăn, nhiều nhất là anh chỉ giúp đun nước nóng thôi.

"Cuộc sống như vậy thật sự là quá hạnh phúc, nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết mấy." Trần Kiến Hoa hồi tưởng lại mùi vị thịt tối nay, ước ao nói.

"Này, Nguyên Cảnh, cậu không phụ họa một câu sao? Cậu đang viết thư về nhà à? Thư cậu gửi đi chưa được bao lâu, thư hồi âm của nhà cậu còn chưa nhận được, vậy mà đã viết thư nữa rồi?"

Chỉ có một mình anh ta nói, không ai hưởng ứng, Trần Kiến Hoa muốn kéo Nguyên Cảnh xuống nước.

Nguyên Cảnh không quay đầu lại, ở chung lâu như vậy, đã nắm rõ tính cách của Trần Kiến Hoa, đáp: "Lần này là viết cho bố tôi, lần trước là viết cho mẹ tôi."

"Hả? Không phải là cùng một chỗ sao?" Trần Kiến Hoa nghe ra vấn đề rồi.

Nguyên Cảnh không có ý định che giấu: "Mẹ tôi và bố tôi ly hôn rồi, bây giờ bà ấy đang sống cùng bố dượng, bố tôi bị người ta tố cáo, hiện tại đang cải tạo ở nông trường."

Lý do cậu không viết thư cho ông Quý ngay từ đầu, là muốn chờ sau khi thích nghi với cuộc sống ở đây rồi mới báo bình an cho ông Quý, để ông ấy yên tâm.

Trần Kiến Hoa nghe xong tặc lưỡi mấy cái, không ngờ gia đình Nguyên Cảnh lại phức tạp như vậy, một lúc lâu sau mới khô khan nói: "Bác trai bây giờ vẫn khỏe chứ?"

Nguyên Cảnh quay đầu lại cười cười: "Cũng tạm ổn, chỉ mong sao những ngày tháng này nhanh chóng kết thúc. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi săn bắn rất giỏi, sau này rảnh rỗi sẽ cùng anh Khương đi săn thêm mấy lần, nghĩ cách cải thiện cuộc sống cho bố tôi."

"Nên làm vậy, nên làm vậy." Trần Kiến Hoa không hề cảm thấy việc Nguyên Cảnh giúp đỡ bố mình có gì không đúng, cho dù bố cậu có thành phần không tốt cần phải cải tạo, thì đó cũng là bố ruột của cậu, nếu như cậu ngó lơ bố ruột của mình, thì Trần Kiến Hoa ngược lại không dám đến gần Nguyên Cảnh lạnh lùng như vậy.

Anh ta biết có một số người con chủ động tố cáo bố mẹ ruột của mình, đồng thời đoạn tuyệt quan hệ, tuy rằng đôi khi là do bất đắc dĩ, nhưng khiến người ta lạnh lòng, Trần Kiến Hoa tuyệt đối sẽ không kết giao sâu sắc với loại người này, ai biết được giây tiếp theo bọn họ có tố cáo mình hay không?

Hai người không nói chuyện nữa, Nguyên Cảnh "xoạt xoạt" viết chữ trên giấy, tiếng bút ma sát trên giấy hòa cùng tiếng gió bên ngoài, Trần Kiến Hoa đột nhiên cảm thấy rất nghệ thuật, cảm thấy khoảnh khắc này vô cùng ấm áp.

Bức thư được chuyển đi nửa tháng cuối cùng cũng đến tay ông Quý ở nông trường Bắc Hải, ông Quý, Quý Trường Lâm nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên phong bì, kích động đến mức tay run rẩy.

Gần nửa năm rồi không nhận được thư của con trai, nửa năm nay ông luôn lo lắng, không biết con trai ở bên ngoài có bị bắt nạt hay không, tình hình của nó và em trai nó như thế nào.

Ở nhà, bà Quý, không, bây giờ nên gọi là bà Trịnh, bình thường cũng không nói xấu ông Quý, chỉ nói vì sự an toàn của hai đứa con, nên đừng nhắc đến ông Quý trước mặt người ngoài, tránh bị liên lụy, cũng đừng viết thư liên lạc, tránh bị người ta nắm thóp.

Nhưng bà Trịnh không biết, Quý Nguyên Cảnh vẫn luôn lén lút viết thư cho ông Quý, mỗi lần gửi thư đều phải chạy đến bưu điện cách nhà mấy cây số.