Chương 8.2

Chẳng lẽ, cậu đã chán Kiều Minh Nguyệt rồi?

Không thể nào, gương mặt của người kia, chính là phiên bản của người đã chết nhiều năm nọ.

Chỉ mỗi điểm này, đã đủ rồi.

Dưới áp lực khủng khϊếp, Đường Giác không thể không đổi đề tài, nói về chính sự. Mấy hôm nữa công ty gã sẽ tổ chức buổi tiệc tối, muốn mời cậu hai tham dự, cho gã thể diện.

Tần Phong nói, "Phải xem tình hình hôm ấy."

Không phải cự tuyệt tại chỗ, Đường Giác đã rất hài lòng. Gã thả lỏng dần, lời nói không còn ranh giới, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện bậy bạ.

"Cậu à, lúc thường cậu và Tiểu Kiều hành sự ở đâu thế?"

"Xem tâm trạng."

Đường Giác ám muội, "Từng thử trên bệ cửa sổ chưa?"

Tần Phong uống một ngụm trà, "Chưa từng thử."

"Vậy lần sau bọn cậu thử xem." Đường Giác cười híp mắt, "Cháu đảm bảo, tuyệt đối kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Hàn huyên một hồi, Tần Phong nhận điện thoại. Đường Giác lượn lờ chung quanh, lượn một hồi, người đã lượn lên lầu luôn.

Trong phòng vệ sinh ở hành lang, Trần Hựu đang huýt sáo. Cậu không huýt vài tiếng, vòi nước mở không ra.

Sau lưng bất thình lình có tiếng bước chân, Trần Hựu giật mình một cái, nhanh chóng nhét vật nhỏ vào trở lại, mất mặt.

Đường Giác sắc mặt thâm trầm đến đây, "Thằng nhãi, khuyên cậu một câu, thừa dịp bây giờ còn đi được thì đi nhanh lên, bằng không thì đến lúc cậu muốn đi lại không đi được..."

Mặt Trần Hựu cũng thâm trầm, người anh em à, tôi cũng muốn đi đó chứ, tôi không muốn ở lại đâu.

Nhưng cậu hai của cậu là mục tiêu nhiệm vụ của tôi, tôi phải xử lý hắn xong thì mới sang màn tiếp theo được.

Đường Giác không hề che giấu sự khinh bỉ của mình chút nào, "Loại người như cậu, ở Kim Sắc cũng không sống nổi nữa, thật sự không biết cậu hai chập mạch ở chỗ nào."

Trần Hựu vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh kia, phép khích tướng vô dụng với cậu, cậu có mục tiêu rõ rệt, đã lên đường, không thể quay đầu.

Nhưng ở trong mắt người khác, hành động của cậu là không biết xấu hổ.

Đường Giác chửi một tiếng trong lòng, sự mắc tiểu quấy rầy tế bào não của gã, gã ra trước bồn tiểu xả nước.

Trần Hựu liếc mắt một cái theo bản năng, rồi lại liếc thêm một cái. Cậu cảm thán, đúng là có cậu, ắt có cháu.

"Thế nào?"

Đường Giác cà lơ phất phơ cười, "Có phải so với mấy vị khách của cậu thì lớn hơn đúng không?"

"Đúng là lớn hơn."

Trong lúc vô tình liếc mắt, Trần Hựu phát hiện ra bóng dáng cao lớn ở cửa, cổ cậu cứng đờ.

Muốn chết.

Chắc chắn Tần Phong đã chứng kiến bộ dạng biếи ŧɦái ban nãy của cậu.

Đường Giác vẫn tiếp tục khoe khoang, "Thế so với cậu tôi thì sao?"

Mắt Trần Hựu trợn trắng, so so cái cứt ấy, cháu trai lớn à, cháu nhìn ra sau đi, ánh mắt của cậu cháu trông như rắn độc ấy, hắn muốn ăn thịt người.

Thấy người không đáp lại, Đường Giác cảm thấy buồn bực, một tên bán mông mà cũng dám ra vẻ sĩ diện với gã. Gã quay người, định nhục mạ cậu một phen, trong dư quang thấy cậu hai hắn, trực tiếp bị doạ nhảy bổ ra sau, va phải bồn tiểu, "Cậu... Cậu hai..."

Trần Hựu nối liền theo, "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Tần Phong cười rộ lên, dáng vẻ nho nhã ôn hoà, "Đẹp không?"

Hai người ở đây đều tê cả da đầu.

"Không đẹp." Lắc đầu thành cái trống lắc, Trần Hựu nghiêm mặt nói, "Của anh là lớn nhất, đẹp nhất, thật đó, tin tôi đi."

Tần Phong, "..."

Bầu không khí lúng túng dữ dội.

Đường Giác đang dựa vào bồn tiểu không kiềm chế được nhìn trái nhìn phải, khoé mắt thiếu điều căng gân.

Không ngờ đến luôn, con khỉ gầy này đây ra đường vơ đại một cái cũng tóm được cả đám lớn, rốt cuộc là cậu hai coi trọng chỗ nào của cậu ta?

Lẽ nào là vì cái dáng vẻ thanh tân thoát tục không biết xấu hổ này?

Có thể.

Thốt ra mấy chữ như của anh là to nhất, đẹp nhất một cách thành thực ngay thẳng, không hề có ý tứ nịnh hót, thật sự có đốt đèn l*иg cũng không tìm ra người thứ hai.

Đường Giác hiếu kỳ liếc nhìn về phía đũng quần cậu gã. Lớn nhất là lớn bao nhiêu? Đẹp nhất... là đẹp thế nào?

Mọc hoa, hay là có nhiều hơn một quả trứng?

Phát hiện có một ánh mắt băng hàn đang nhìn mình, gã lập tức rụt cổ lại ngay, vèo một cái dịch ra sau Trần Hựu.

Trần Hựu cũng dịch sang cái vèo, ha ha, cậu từ chối làm bia đỡ đạn.

Đường Giác nghiến răng nghiến lợi, quái gì đây, thằng nhãi này thế mà lại không nhân cơ hội lấy lòng gã, ngay cả một nửa trí thông minh của Kiều Minh Nguyệt cũng không bằng!

Mặt của gã lúc xanh lúc đỏ, lúng túng hơn.

Trần Hựu không khá hơn là bao.

Trong lòng cậu vẫn luôn có một bí mật nhỏ, đó là thích xem chim, cậu không muốn chia sẻ với ai khác.

Ngay khi Trần Hựu do dự làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc, Tần Phong tiến một bước vào bên trong, cậu và Đường Giác đồng thời đứng thẳng.

Tần Phong kéo phéc-mơ-tuya xuống, Trần Hựu kích động nhìn chằm chằm, Đường Giác cũng ngu muội nhìn chằm chằm.

"Ra ngoài."

Trần Hựu đứng yên không nhúc nhích như cây cột.

Thế nhưng Đường Giác không dám nán lại thêm nữa, ảo não đi mất.

Giọng Tần Phong kẹp trong tiếng nước, "Cậu còn ở đây làm gì?"

Trần Hựu nhìn chòng chọc, cả con ngươi cũng không động đậy dù chỉ một lần, "Tôi sợ Nhị gia ở một mình sẽ thấy chán."

Cặp mắt kia đen sẫm, không hề chớp mắt, Tần Phong lần đầu tiên bị người ta nhìn chằm chằm món đồ kia của mình, trong quá khứ không có ai có cái lá gan hay cơ hội này.

Hắn thấy mất tự nhiên khó giải thích, cảm giác này chưa từng xuất hiện.

Trần Hựu nhìn vào trong bồn tiểu, vàng dữ ta, "Nhị gia, chẳng phải ngài ăn chay sao? Tại sao hỏa khí lại nặng vậy?"

Tần Phong muốn kiếm thứ gì đó bịt mồm cậu lại.

Thấy lão đàn ông đã tiểu xong, vẻ mặt Trần Hựu như chưa xem đủ, cậu không vui, "Ngài không vẩy vẩy sao?"

Động tác kéo phéc-mơ-tuya của Tần Phong khựng lại, "Câm miệng."

Trần Hựu thức thời ngậm mồm lại.

Kéo phéc-mơ-tuya xong, Tần Phong bắn ánh mắt lạnh băng sang.

Trần Hựu vô tội chớp chớp mắt, "... Tôi có nói gì đâu."

Trán Tần Phong hằn lên một sợi gân xanh.

Hắn đi rửa tay, Trần Hựu theo cùng, ánh mắt như có như không đảo qua cửa, người đi rồi.