Chương 44: Em không thể chết

"1580, nhanh lên coi!"

Hà Tư Dương mím mím môi, đám người ở gần y tập trung lực chú ý trên người y, nhìn y mở ra từng viên cúc một.

Khi phần lưng đầy rẫy vết thương của thiếu niên bại lộ giữa màn đêm, tất cả mọi người hít một hơi.

Biếи ŧɦái, hung tàn, bạo lực, toàn bộ những từ đó như cục đá đến từ bốn phương tám hướng chọi vào Trần Hựu.

Cậu không trốn, ôm gọn hết thảy vào l*иg ngực.

Một màn này lan khắp sân tập rất nhanh. Khi truyền tới tai Đông Tử và lão Dư, bọn họ đều rất khó chịu. Mẹ nó chứ, đây là tình thú đó biết không?

Nói không chừng Hà Tư Dương là người có sở thích đấy, thậm chí chủ động yêu cầu. Bọn họ vô thức bênh vực cho người anh em của mình.

Lúc tin tức kia truyền tới chỗ Sở Thiên, sắc mặt của gã biến đổi liên tục, chợt loé lên sự không cam lòng khi không thực hiện thành công.

Ở đằng trước, giám thị Vương gọi mấy cảnh viên nọ tới xem, những người kia lập tức bước lên.

Một vết thương trên lưng Hà Tư Dương bị ấn mạnh vào, tiếp theo là một chỗ khác, máu rỉ ra ngoài, y nhíu mày, gương mặt dần tái nhợt.

Trần Hựu nổi giận đùng đùng rống, "TᏂασ mẹ, các người đang làm cái gì?"

"Chấp hành công vụ."

Có hai người giữ Trần Hựu lại, cậu không ngừng cáu gắt, dáng vẻ đau lòng cho người luôn ở bên mình.

Một lát sau, mấy cảnh viên kia kiểm tra xong xuôi, cúi mình nói, "Giám thị Vương, trưởng khu, không phải 1580."

Trên lưng phạm nhân rất nhiều vết thương, bọn họ không có cách nào tìm ra vết thương phù hợp với lúc đánh nhau khi đó. Nhưng bọn họ có thể xác định, vết thương không thể nông đến mức đó.

Trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối không thể khép lại.

Trần Hựu thở hổn hển, "Không phải cái gì?"

"Các người đang làm cái quái gì vậy?" Cậu hùng hùng hổ hổ, "Đấy là cách các người làm à? Khiến cho lưng người ta chảy máu đầm đìa, một câu "không phải" là xong việc?"

Không để ý tới máu trên lưng, Hà Tư Dương mặc áo trở về, dùng ánh mắt trấn an nhìn thoáng qua Trần Hựu.

Trần Hựu dùng khoé mắt đáp lại y, vẫn đang phẫn nộ.

Giám thị Vương lên tiếng hỏi, "Hai người vẫn luôn ở cùng nhau?"

Trần Hựu thở một hơi, dữ dằn, "Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau."

Giám thị Vương lại hỏi, "Tại sao lại tự rời khỏi sân tập?"

"Đêm nay là giao thừa, chúng tôi muốn làʍ t̠ìиɦ trong lúc đếm ngược đón năm mới." Trần Hựu cười ha, "Nghe vô rất có hứng đúng không?"

"..." Trưởng khu mở miệng nói chuyện, "Chính là vậy?"

"Đúng thế." Trần Hựu liếc mắt, hơi mất kiên nhẫn, "Không phải thì còn là gì nữa?"

"Vết thương trên lưng cậu ta là sao?"

Trần Hựu nhún vai, "Dã ngoại mà, nhất định sẽ càng phấn khởi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn so với trong phòng. Tôi đây vừa khéo buông thả không chịu nổi, em ấy đòi, tôi có thể không cho ư?"

Gương mặt giám thị Vương hoá thành màu gan heo.

Trưởng khu ho khan hai tiếng, hắng giọng, "Đêm nay có người nhân cơ hội xông vào phòng làm việc của tôi, lúc chạy trốn kẻ đó bị thương trên lưng."

"TᏂασ, cái xô cứt này cũng muốn đổ lên đầu chúng tôi?"

Trần Hựu gầm thét, "Vết thương trên lưng em ấy, mỗi một cái đều do bố đây khắc ra, không có bất cứ quan hệ gì với chuyện này."

"Chúng tôi vẫn luôn ở bờ sông, không tin thì các người phái người xem đi, bây giờ vẫn có thể gom được rất nhiều đời con đời cháu của bố đấy!"

Trưởng khu, "..."

Cậu nhìn về phía thiếu niên cao ráo trước sau đều không lên tiếng, "Vết thương em thành như vậy, không đau?"

Hà Tư Dương nhàn nhạt giương mắt, thốt ra ba chữ, "Rất sảng khoái."

Y còn nở nụ cười, hơi thở của sự khổ daʍ bùng nổ.

Mọi người, "Chà chà." Nhìn không ra.

Bất kể đề ra nghi vấn nào đều không có một kẽ hở, Trần Hựu và Hà Tư Dương tự rời khỏi, bị phạt biệt giam năm ngày. Giám thị Vương bồi thêm một câu, tách hai người ra giam riêng.

Trần Hựu ngoái cổ nhìn lại, giám thị Vương, chúc ngài sang xuân hói đầu.

Bận rộn đến sau nửa đêm vẫn không thu hoạch được gì, giám thị Vương hỏi trưởng khu, "Anh có bị mất cái gì không?"

Trưởng khu nói, "Không mất gì cả."

Giám thị Vương nhìn hắn, "Thật sự không?"

Trưởng khu nói, "Đó là phòng làm việc của tôi, có thứ gì bị mất không, tôi sẽ không lầm."

Giám thị Vương cau mày, "Đối phương bất chấp nguy hiểm tính mạng xông vào phòng của anh, phá camera, đánh ngất cảnh viên, lục lọi rối tung văn kiện, sẽ không để lấy cái gì?"

Trưởng khu cứng rắn, "Tôi đâu phải gã kia, làm sao tôi biết hắn nghĩ cái gì."

Giám thị Vương cảm thấy nếu còn tiếp tục nói, ông và tên họ Lý kia có thể đánh nhau, "Anh kiểm tra cẩn thận lại chút đi."

Trưởng khu tiễn người đi. Sau khi cửa đóng, ánh mắt ông đảo qua tủ đựng hồ sơ trong văn phòng, dừng ở giá trên cùng.

Ông đi tới, tìm ra một túi giấy trong đống văn kiện bị dịch chuyển. Ông ngồi vào ghế, thở phào một hơi thật dài.

Bên trong này chứa một số người bị nhà họ Chu mua chuộc để đối phó với Hà Tư Dương. Đám này đều là những kẻ đã ở đây từ bảy, tám năm trở lên, quen thuộc địa hình khu D, nắm vững tâm lý của các phạm nhân, có thể dễ dàng đem ra lợi dụng.

Trưởng khu cau mày, ông phí một phen trắc trở như thế, chính là để đặt những người kia dưới sự giám sát của mình.

Một khi bọn họ có bất kỳ hành động nào, ông đều có thể kịp thời áp dụng biện pháp thích hợp, tránh tình thế nghiêm trọng.

Trưởng khu vuốt nhẹ cạnh túi giấy, con mắt ông nhắm lại, phát hiện cái gì.

Quả nhiên...

Trưởng khu ném mạnh túi giấy lên bàn, vô pháp vô thiên.

.

Bên trong phòng biệt giam, Trần Hựu víu chặt chặt hệ thống, bảo nó đừng ngừng nói chuyện.

Không gian trong này nhỏ đáng sợ, một người trưởng thành miễn cưỡng mới có thể khom lưng đứng thẳng, ngột ngạt đến mức khiến người ta khủng hoảng, bất lực.

Thao thao bất tuyệt một hồi, Trần Hựu không chờ đáp lại, "Hệ thống, mày đừng không để ý tao nha?"

Hệ thống, "..."

Ngày thứ nhất, Trần Hựu xem phim cả ngày, chẳng có chuyện rắm gì.

Ngày thứ hai, Trần Hựu tiếp tục xem phim, nhưng tinh thần rõ ràng cậu không tốt tẹo nào.

Ngày thứ ba, phim cũng không cứu nổi Trần Hựu. Cậu bắt đầu nôn nóng đủ kiểu, cào tường trong bóng tối.

Ngày thứ tư, Trần Hựu đã sụp đổ, cậu không tự chủ gào thét, "Tôi sai rồi, mau thả tôi ra ngoài —"

Ngày thứ năm, Trần Hựu chỉ cách cái chết một xíu nữa, cậu cầu xin hệ thống dẫn cậu đi.

Hệ thống, "Chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ."

Trần Hựu khóc rống.

Đến ngày thứ sáu, Trần Hựu bị lôi khỏi phòng biệt giam. Cậu không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ của ánh sáng, đôi mắt đau đớn, đỏ lên, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Có tiếng bước chân từ xa đến gần, Trần Hựu được đôi cánh tay ôm lấy, siết chặt, cảm giác sống sót sau hoạn nạn đâm mạnh vào trái tim của cậu và Hà Tư Dương.

Lau nước mắt nước mũi đi, đến lúc tính sổ.

Trần Hựu ha ha, được đấy, lấy tôi làm nhân chứng vắng mặt, biết lợi dụng tôi luôn.

Cậu có biết lúc cậu bảo tôi khắc lên lưng cậu, tôi trực tiếp bị doạ khóc luôn được chứ?

Lúc đó Trần Hựu cầm lấy cục đá sắc nhọn, da đầu tê dại suốt toàn bộ quá trình, tay phát run.

Mấy phút đó tuyệt đối mang về ác mộng cho cậu.

"Đêm đó cậu đi đâu, tại sao lại mang theo vết thương trở về?"

Không né tránh ánh mắt, Hà Tư Dương nhìn Trần Hựu, "Em không thể chết."

Trần Hựu tự nhủ, tôi cũng cảm thấy vậy, đồng thời thành tâm cầu nguyện, "Cậu vẫn không nói cho anh."

"Nhà họ Chu sẽ không bỏ qua cho em." Hà Tư Dương vuốt ve tay người đàn ông, đặt bên mép chốc chốc lại gặm, "Em muốn có phòng bị. Tiêu Phi, em muốn sống sót, em muốn có tương lai với anh."

Đêm đó y tìm được thứ mình muốn, vốn dĩ có thể toàn vẹn trở ra, nào ngờ cuối cùng lúc rời khỏi thì bị đánh lén.

Y có thể xác định, người đánh lén y chính là Sở Thiên.

Đối phương chứng kiến mưu kế thất bại nhưng không lập tức đứng ra, e rằng một là vì không muốn mình lẫn vào mớ hỗn độn, hai là...

Y liếc nhìn người đàn ông.

Vẻ mặt Trần Hựu đm, rồi sao? Cậu vẫn không cho tôi câu trả lời à bạn học Hà, trình độ hỏi một đằng trả lời một nẻo này phải gạch thẳng!

"Anh không phải Tiêu Phi."

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh, biểu cảm trên mặt Trần Hựu cứng đờ, cậu cười rộ, "Không phải Tiêu Phi, vậy cậu nói xem anh là ai?"

Hà Tư Dương chăm chú nhìn người đàn ông, "Em không biết."

Trái tim đang treo của Trần Hựu trở về, vẫn ổn vẫn ổn.

Hà Tư Dương khàn giọng hỏi, "Anh sẽ nói em biết chứ?"

Trần Hựu gật đầu trong lòng, sẽ, tôi sẽ nói cho cậu biết, vào thời điểm tôi rời đi.

Người đàn ông trầm mặc, Hà Tư Dương không kiềm chế được nỗi lòng, dùng sức cắn mu bàn tay của cậu, "Anh sẽ không rời bỏ em chứ?"

Trần Hựu đau mà nước mắt rưng rưng, bật thốt, "Tôi sẽ."

Hà Tư Dương nhếch khoé môi dính máu, "Anh nói cái gì?"

Trần Hựu bỏ ra nụ cười, "Anh có nói gì đâu, cậu nghe lầm rồi."

Hà Tư Dương gặm mạnh hơn vào vết thương trên mu bàn tay người đàn ông, da thịt khảm vào kẽ răng, miệng đầy máu tươi ấm áp, rốt cuộc y cũng có được một chút an tâm.

Em có thể không gặng hỏi thân phận, lai lịch của anh, chỉ xin anh đừng rời bỏ em. Bằng không, em thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

.

Buổi sáng ngày 15 hôm ấy, có mấy chiếc xe rời khỏi lưới sắt cao lớn của khu D.

Đời sống ở đây, có một thứ đau khổ vượt xa cả ấm no và tự do, đó chính là du͙© vọиɠ.

Nếu không được giải toả trong thời gian dài sẽ khiến cục diện khó bề khống chế.

Đôi khi quản lý nhà tù sẽ lén lút dẫn người vào, cung cấp dịch vụ trả tiền cho phạm nhân theo nhu cầu đôi bên.

Nửa tháng đầu và nửa tháng sau hằng năm đều có hai cơ hội, chính trị viên sẽ dẫn những người tình tiết ít nghiêm trọng, biểu hiện tốt ra ngoài.

Lần này Trần Hựu và Hà Tư Dương nằm trong số đó, Sở Thiên cũng vậy. Nghe nói trưởng khu và giám thị Vương còn vì bọn họ mà ầm ĩ một trận.

Song không rõ ràng nguyên nhân trong đó

Chỉ có điều may mà không xếp ba người bọn họ chung một chiếc xe.

Ngồi sau xe, Trần Hựu vô cùng kích động, rốt cuộc cũng rời khỏi chốn quỷ quái kia. Đừng nói một ngày, cho dù là một giờ cũng tốt đẹp.

Hà Tư Dương nắm tay Trần Hựu, mí mắt khép lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Hựu phát hiện tay Hà Tư Dương rất lạnh, cậu quái lạ liếc một cái, đặt cái tay còn lại của mình lên tay của đối phương bóp bóp.

"Đừng sợ, trung tâm tắm rửa toàn là các chị gái xinh đẹp có thể hôn, các cô ấy rất tốt."

Hà Tư Dương gãi lòng bàn tay của cậu, cười nói, "Anh trai à, anh có kinh nghiệm vậy ư?"

Miệng Trần Hựu giật giật, mẹ nó, tại sao mình luôn luôn tìm đường chết?

Hà Tư Dương săn sóc hỏi, "Anh đang run gì thế?"

Trần Hựu nhìn ngoài cửa sổ, "Anh không run, là xe đang rung."

Hà Tư Dương ý tứ không rõ, "Ồ."

Ồ cái rắm á, Trần Hựu run dữ dội hơn, thật không có tiền đồ. Thế giới sau cậu phải làm người khổng lồ, mục tiêu nhất định phải là người lùn, chắc chắn phải là một ngón tay đã đủ để nghiền ép.

Bên tai mơ hồ có tiếng thở dài, đầu cậu bị đặt trên vai thiếu niên, "Anh ơi, em thật sự rất thích anh."

Bất thình lình được thổ lộ, lòng Trần Hựu bất an. Cậu gọi hệ thống, hệ thống thế mà lại không online.

Cậu tức giận nhảy dựng lên, đầu đυ.ng phải nóc xe, các ngôi sao bay quanh mặt.

Hà Tư Dương xót, "Sao anh bất cẩn thế?"

Trần Hựu cúi đầu cho y xem, hỏi có sưng không, bị vỡ chưa, hai người không coi ai ra gì dính ngấy vào nhau.

Những người khác trong xe đã sớm mù.

Đến nội thành, chính trị viên dẫn bọn Trần Hựu vào trong một trung tâm tắm rửa.

Bên trong rất lớn, trang trí không tồi. Các chị gái ăn mặc mát mẻ ngồi trên ghế sofa thành một hàng. Các cô thấy đám người rắn rỏi tới sẽ trưng ngay gương mặt tươi cười ngượng ngùng.

Đám rẳn rỏi cũng ngượng ngùng, rối rít chào hỏi với các cô ấy.