Chương 4: Hư thật đấy

Toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, cảm giác rất chi là vkl.

Trần Hựu quỳ như chó nhìn người đàn ông chòng chọc. Một giây, hai giây, ba giây, đối phương vẫn duy trì nguyên dạng, không lè lưỡi, lắc đuôi, đòi vuốt ve với cậu.

Muốn chết.

Trần Hựu chửi bởi ở trong lòng, "Đjt mẹ, khốn khϊếp mày dám chơi đùa bố!"

Không quan tâm đến lời đáp của đến hệ thống, cậu nhanh chóng rút móng khỏi chân người đàn ông, đứng thẳng dậy, quay đầu bỏ chạy.

Sao cậu không chết luôn đi, quản đốc thoát khỏi trạng thái quỷ dị, vươn tay bắt lấy tên thần kinh đã chán sống còn muốn liên lụy đến hắn.

Trần Hựu vung tay vung chân, quản đốc cũng phát cáu theo, vả một cái tát sang. Thấy cậu tránh được, hắn tức đến lỗ mũi bốc khói.

"Còn không mau quỳ xuống tạ lỗi với Tần Nhị gia!"

Mặt Trần Hựu tái nhợt.

Bốn thiếu niên bao gồm cả Hạ Hồng đều chết lặng, vẻ mặt "Đã xảy ra chuyện gì", "Có phải mình gặp ảo giác không".

Người cậu như con cá chạch, không tài nào bắt lại được, quản đốc lại vung lòng bàn tay. Hắn phải cho vị ông chủ giẫm một cước cũng có thể rung động cả Tang Thành kia một câu trả lời, cũng phải giữ gìn uy nghiêm trước mặt thủ hạ ở đây.

Chỉ là lần nay tay hắn bị bắt lấy giữa không trung, hắn quay đầu lại, tiếng chửi mắc kẹt trong cổ họng, giọng nói run cầm cập.

"Tần... Tần Nhị gia... Á..."

Tiếng răng rắc vang lên, quản đốc hét thảm thiết, cái tay kia vô lực thõng xuống. Ngay sau đó, đầu gối hắn bị đá, hai chân đập xuống đất, cơ thể đổ xuống, mũi và mặt dán vào chiếc giày thể thao bẩn thỉu.

Trần Hựu cúi đầu nhìn cái mặt trên giày thể thao, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cậu sợ hãi không thôi, đây hẳn là ra mặt thay cậu. Chẳng lẽ kẹo cao su kia thật sự có hiệu quả, cậu vu oan cho hệ thống?

Mặt tê rần, Trần Hựu bừng tỉnh, mục tiêu đang dùng khăn lau mặt cho cậu, lực càng lúc càng tăng, thủ pháp càng ngày càng hung tàn, khiến cho mặt cậu đau rát nóng bừng.

Vứt khăn đi, người đàn ông bắt đầu chuyển sang hôn.

Đáng sợ hơn chính là, đối phương vẫn mang bộ dạng nhã nhặn kia.

Mặt ướt nhẹp, toàn là nước và dấu răng. Trần Hựu khϊếp đảm. Đệt, mẹ nó đây không phải trung khuyển mà là chó điên.

Cậu quyết định đi ra ngoài bảo vệ cái mạng nhỏ trước, con ngươi quét qua, phát tín hiệu cầu cứu với đồng hương.

Hạ Hồng đang nghiến răng, ước ao ghen tị, ba người kia cũng thế. Bọn họ chỉ thấy một tên xấu xí được đại kim chủ vừa mắt, chứ không biết đại kim chủ đang ăn thịt người.

Trần Hựu bị đau, rách da mặt, chảy máu. Cơ thể cậu bị nhấc bổng lên, vác đi như bao tải.

"Chú ơi, có chuyện gì thì mình từ từ nói. Đồ ngu này cắn ở đâu đấy, đói bụng thì đi ăn cơm giùm đi —"

Giọng nói hùng hùng hổ hổ biến mất ở hành lang, tạm thời không biết là tiếng vọng ấy có thể vọng quanh xà nhà ba ngày liền hay không, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho tất cả những người nghe được phải run sợ trong lòng.

Quản đốc bò dậy từ dưới đất, chào hỏi dẫn người đi ra ngoài. Hắn uất ức không chịu được, muốn đến chỗ anh Cường khóc một lát.

Cả nửa ngày, Đường Giác và Trang Hiểu vẫn ngồi đơ trên ghế sofa. Một người đổ mất ly rượu đỏ trên tay, người còn lại rơi vãi một đống tàn thuốc trên đùi.

"Trang Tử, có phải cậu của tôi trúng tà rồi không?"

"Đừng hỏi tôi, tôi cần phải trấn tĩnh lại."

"Cậu sẽ không làm chết người chứ? Cái màn ban nãy như muốn ăn thịt người ta ấy."

"Đừng hỏi tôi, tôi vẫn đang cố trấn tĩnh."

"..."

Trần Hựu bị nhét vào trong xe, đối mặt với nguy cơ bị lột da rút gân, phi tang phanh thây, cậu ở trong lòng ầm ĩ gào thét 444.

"Chẳng phải mày nói đến cả bệnh dại giai đoạn cuối hít mùi này vô cũng có thể biến thành trung khuyển sao? Rồi giờ là cái gì đây? Sao hắn vẫn còn cắn hả?"

"Ding, trung khuyển, là một trong những loài chó."

"Nhất định là mày đang đùa tao."

"Ding, thật sự không có."

"Ha ha."

Trần Hựu quay đầu, bên cạnh cậu là con chó hình người có thân hình to lớn, cậu là da bọc xương. Đối phương 1m95, cậu 1m75.

Thôi, không nên so sánh, tự làm đau lòng mình.

Giọng người đàn ông khàn khàn, "Hương Hương..."

Mặt Trần Hựu co giật.

Tình hình nghiêm trọng, cậu không những phải đối mặt với nguy cơ sẽ bị ăn thịt trong hai mươi tư giờ, mà còn phải lo nghĩ đến hai mươi tư giờ sau đó, đối phương mà tỉnh, cậu chắc chắn sẽ phải chết, thậm chí chết không toàn thây.

Nhiệm vụ phải làm sao bây giờ?

Nhớ tới cái gì, Trần Hựu hỏi, "Tần Phong không phải mục tiêu sao, sao giá trị ác niệm mới có mười?"

"Ding, điểm tối đa là mười."

Mắt Trần Hựu trợn trắng.

Tài xế ở phía trước giữ nguyên mặt liệt, kỳ thực nội tâm ông ta đã vl một trận, éo thể nào đỡ nổi. Thanh niên kia mặc bộ đồ rẻ tiền, mái tóc bết vào da dầu, nhìn thôi đã thấy bẩn.

Còn có cái mặt của cậu, vừa có nước vừa có dấu, lau cũng không lau.

Nhị gia thế mà lại mang một người như vậy lên xe, còn dùng vẻ mặt "Đúng là mỹ vị", "Ta rất thích" liếʍ tai cậu.

Mấy chục năm khiết phích đâu? Bị chó gặm rồi?

Tài xế đã hoá đá.

Da đầu bị hôn đến, Trần Hựu có cảm giác như đối phương đang hút tuỷ não mình, cả người cậu kinh hãi, buồn nôn muốn ói, theo bản năng vả một cái sang.

Trên gương mặt đoan trang cấm dục kia xuất hiện một dấu bàn tay.

Kính trên mũi Tần Phong lệch qua một bên, lộ ra con mắt thanh mảnh.

Hắn híp mắt, âm lãnh khủng bố như rắn độc, không còn sót lại chút nho nhã nhã nhặn gì.

Trần Hựu hít vào một hơi lạnh.

Xe đột nhiên dừng lại, hoá ra là đã đến nơi.

Tần Phong chỉnh kính lại cho ngay ngắn, hắn nở nụ cười, cưng chiều nói, "Hư thật đấy."

Trần Hựu sởn cả tóc gáy.

Cậu bị mang vào một ngôi biệt thự, giẫm lên đống cằm rơi đầy đất của quản gia và bọn hạ nhân tiến vào gian phòng, lên giường.

Tần Phong mở cà vạt, hiện tại hắn không rõ mình bị làm sao mà lại có cảm giác đói bụng đến cồn cào, hắn muốn nuốt chửng người trước mặt, để chỉ có duy nhất một mình bản thân được hưởng thụ cậu.

Trần Hựu cười gượng, "Bác, khụ, chú ơi, một tháng rồi cháu chưa tắm."

Một khắc sau, trời đất quay cuồng, cậu bị ném vào bồn tắm, nước lạnh từ trên chảy xuống.

Trần Hựu gào quỷ, đột nhiên có nước nóng lao xuống, tưới vào người cậu, sau đó mới có nước ấm.

Ngay cả khí lực chửi má nó cậu cũng không còn, sống dở chết dở để Tần Phong cọ rửa.

Tiếng nước dừng lại, đến cả đầu ngón chân Trần Hựu cũng bị chà mấy lần. Tần Phong bọc người vào trong một cái khăn tắm lớn rồi ném lên giường.

Rốt cuộc đã có thể ăn.

Hắn cúi người, hơi thở ồm ồm, do dự không biết nên hạ đũa từ nơi nào.

Trần Hựu không chịu được trở mình, nhảy cá chép một cái, mới vừa nhảy lên, đã bị ép trở về.

Sức mạnh cách xa, không hề có khả năng phản kích.