Được đút quá bất ngờ, Trần Hựu suýt nữa bị nghẹn. Cậu uống nước, xuống nhanh xuống nhanh. Nuốt trứng xong, cậu không biết nói gì cho phải.
Cuộc sống ở đây nhàm chán cực độ, không cần ra ngoài hoạt động, ăn xong thì ngồi ngây ra, chờ đợi bữa tiếp theo giữa những câu chuyện hài đã thuộc nằm lòng.
Có một lão kể về trải nghiệm chơi gái của mình, đang kể tới lúc mấu chốt thì phòng cúp điện.
Trần Hựu cởi một nửa quần, mặt cậu cọ phải cái gì man mát, rất mềm mại như là rau câu. Cậu quay đầu, miệng cũng cọ phải.
Điện lên lại, lão già tiếp tục kể, mọi người tiếp tục nghe.
Trần Hựu phát hiện thiếu niên đang dùng một ngón tay tự sờ môi, cậu xáp vào hỏi sao thế.
Hà Tư Dương thình lình đẩy Trần Hựu.
Trần Hựu đâm vào người Đông Tử. Làm gì vậy, chẳng hiểu ra sao.
Đông Tử nhỏ giọng hỏi, "Lão đại, bọn anh cãi nhau hả?"
Trần Hựu nằm trên giường hắn, "Cãi cái rắm."
Đông Tử dời qua giường lão Dư, chừa chỗ cho lão đại, "Cái rắm cãi kiểu gì? Lão Dư mày biết không?"
Lão Dư đang viết sổ sách, "Không biết."
Trần Hựu, "..."
Cậu liếc Hà Tư Dương một cái, quyết định buổi tối sẽ ngủ ở đây, không quay về.
Nghe lão đại nói vậy, Đông Tử và lão Dư đều quỷ dị suy nghĩ, cô dâu nhỏ cãi nhau với chồng xong nổi giận bỏ nhà ra đi.
Hà Tư Dương đợi một hồi, không thấy người đàn ông có dấu hiệu trở về, y trở mình, mắt không thấy tim không phiền.
Không biết qua bao lâu, chiếc giường bên phát ra động tĩnh.
Không sai, Trần Hựu quay về.
Cậu thực sự không nhịn được mùi hôi chân của Đông Tử trong chăn, không thể không khuất phục trước hiện thực tàn khốc.
Hà Tư Dương ngủ nông, y tỉnh táo mặc cho người đàn ông chui vào trong chăn mình, y vòng cánh tay sang.
Nửa đêm, Trần Hựu mơ mơ màng màng. Cảm giác có con mắt đang nhìn mình chằm chằm, cậu muốn ngó một chút, lại bị Chu Công tha đi.
Cậu có cảm giác như thế mấy buổi tối liền, còn thấy khó thở, dường như là bị bóng đè.
Trần Hựu khổ không chịu nổi, cậu cậy móng tay hơi quá nên chảy máu.
Hà Tư Dương như làm ảo thuật biến ra một cái kéo nhỏ ném cho Trần Hựu.
Trần Hựu trố mắt, vl, rốt cuộc cậu mang theo bao nhiêu món đồ chơi vào đây vậy? Giấu hết ở đâu rồi?
Cậu quay lưng cắt móng tay, dùng không thuận tay cây kéo này nên dứt khoát lấy răng cắn, "Trần nhà cao như vậy là để phòng ngừa phạm nhân thắt cổ, thế nhưng nếu muốn tự sát thì vẫn còn biện pháp khác."
"Trong những năm anh vào đây, từng có hai người chết ở chỗ lan can sắt, nhà vệ sinh thì chết ba, bên ngoài cũng mất vài mạng."
Biểu cảm Hà Tư Dương không đổi.
Trần Hựu gặm móng tay khác, "Nơi này không sạch sẽ."
Cậu nói rõ hơn xíu, "Có ma."
Giọng điệu Hà Tư Dương nghi vấn, "Vậy à?"
"Mấy đêm gần đây bố toàn bị đè, sao mà là giả được?" Trần Hựu nói, "Cái dáng vẻ của cậu, khẳng định ma nữ phải nhớ thương."
Hà Tư Dương hỏi, "Dáng vẻ của tôi ra sao?"
"Nói như nào nhỉ," Trần Hựu, "cậu đứng đại đâu đó, tất cả mọi người đã muốn quan hệ cùng cậu."
Hà Tư Dương nhặt trọng điểm, "Tất cả mọi người đã muốn quan hệ cùng tôi?"
Trần Hựu không rõ vì sao, "Phải đấy."
Hà Tư Dương ý tứ sâu xa nhìn cậu một cái, "Ồ."
Động tác cắn móng tay của Trần Hựu khựng lại, mình vừa mới nói gì à? Hình như đâu có.
Cậu kể khổ với hệ thống, nói gần đây mình bị bóng đè, sắp chết luôn rồi. Hệ thống tỏ vẻ bất lực.
"Lỡ mục tiêu bị ám thì sao đây?"
Hệ thống, "..." Cậu vẫn nên lo lắng cho mình đi.
Miệng Trần Hựu rách rồi đóng vảy, sau đó lại rách, không lành được.
"Lão đại, sao miệng anh chẳng đỡ hơn thế?"
"Đừng nói nữa."
Trần Hựu cởϊ áσ, "Gãi lưng cho tao đi, ngứa bỏ mẹ."
Đông Tử vừa giơ tay lên thì bị cản, "Để tôi."
Hắn lập tức lui ra sau, nhường vị trí, "Được, mày làm đi."
Hà Tư Dương hỏi Trần Hựu ngứa ở đâu.
"Bên trái, lên trên tí, lên thêm tí nữa, là chỗ đó đó."
Trần Hựu liên tục kêu sướиɠ, vẻ ngoài cậu nam tính mạnh mẽ lại đẹp trai, mang một nét quyến rũ khác lạ, khiến không ít phạm nhân khác nghe mà cứng.
Hết cách rồi, bọn họ đã nhịn gần chết, mất kiểm soát, chẳng khác gì mấy so với chứng đại tiểu tiện không tự chủ.
Ngay dưới mắt Hà Tư Dương là bờ lưng cực kỳ rộng của người đàn ông, từng khối cơ bắp đều tràn ngập sức lực chắc khoẻ, có vài vết sẹo sâu hoắm chằng chịt khắp nơi, đó là quá khứ của đối phương.
Tay y chậm rãi lướt xuống, đầu ngón tay xẹt qua xương sống người đàn ông, cách xương cụt càng lúc càng gần.
Trần Hựu bỗng nói, "Được rồi."
Nghe vậy, Hà Tư Dương rụt tay về, ngón tay cuộn tròn, y vào nhà vệ sinh.
Trần Hựu phát hiện Hà Tư Dương bước rất dài, đi rất nhanh, như là đang cấp bách làm gì đó. Cậu trợn trắng mắt một cái, tự mình muốn gãi mà còn ngại bẩn, gấp gáp đi rửa tay.
Không lâu sau, trưởng khu gọi Trần Hựu đến hỏi chuyện Hà Tư Dương, không nhắc tới vụ án kia, tám phần mười là không có manh mối.
"Tôi đã thông báo, tạm thời sẽ không có ai đυ.ng vào cậu ta." Trưởng khu nói, "Có tình huống gì nhớ báo ngay cho tôi."
Trần Hựu nói, "Tôi hiểu rồi."
Trưởng khu không nhịn được hỏi, "Miệng cậu sao lại rách thành thế này, đói à?"
Trần Hựu dừng bước lại, "Trưởng khu, ngài không nói thì tôi còn quên mất. Thức ăn trong nhà ăn chẳng có nổi tí mỡ nào, có thể cho chút thịt không? Chứ toàn là bí đao luộc, cải thảo luộc, mì bở với rau, kiếm đâu ra sức mà làm việc."
Trưởng khu phất tay, "Đi đi đi đi."
Hôm sau có thịt ngay.
Nói là thịt kho củ cải, nhưng phải bới bới củ cải mãi mới bới ra được mấy miếng thịt.
Cũng không tồi, các phạm nhân thậm chí còn vét sạch cả bát canh.
Trần Hựu có thể ăn rất nhiều, nhưng cậu không muốn những món người khác lấy lòng đưa tới, chỉ muốn Hà Tư Dương gắp.
Giữa cậu và mục tiêu nhiệm vụ là quan hệ trí mạng cậu chết tôi cũng không sống nổi, đối phương tất nhiên không giống với người khác.
"Toàn là thịt mỡ." Trần Hựu có ăn thì bắt đầu kén chọn, "Chẳng có miếng thịt nạc nào."
Đông Tử mυ"ŧ nhẵn mỡ trên ngón tay cái, "Lão đại, thịt mỡ siêu thơm luôn, tám trăm năm rồi em chưa được ăn."
Lão Dư đang ra sức vét canh, không có cả thời gian nói chuyện.
Trần Hựu nhếch khoé miệng, "Sau này có cơ hội, bố đây sẽ tự mình vào bếp, nấu cho chúng bây ăn một bàn Mãn Hãn Toàn Tịch, rồi chúng mày sẽ biết cái gì mới gọi là thức ăn."
Phụt —
Đông Tử và lão Dư đồng thời bắn cả cơm, hai người bọn họ cười ha ha.
"Lão đại anh đến cơm còn nấu không chín. Một bàn Mãn Hán Toàn Tịch? Muốn chém gió cũng không nên chém tới mức đó chứ!"
Trần Hựu, "..."
Cậu lật bát cơm lên bàn, bày ra bộ dạng thẹn quá hoá giận, "Bộ bố không được mơ mộng chắc?"
"Được được, lão đại, anh cứ mơ mộng tiếp đi, chúng em đảm bảo sẽ không quấy rầy."
Đông Tử và lão Dư cười đau bụng.
Hà Tư Dương ngồi một bên không phát ra âm thanh như có điều suy nghĩ, nét mặt người đàn ông mô tả ban nãy đúng là sự đắc ý hắn thường có, không giống như giả vờ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đối phương chắc chắn khác biệt rất nhiều so với người mà y biết, cứ như là hai người.
Hà Tư Dương thu liễm sạch sẽ nghi ngờ trong nội tâm, mặt không biến sắc tìm kiếm đáp án.
Một tuần sau, Sở Thiên xuất hiện trong hàng ngũ phòng số 16, hung hăng hung ác, không nhìn ra gã đã ở trong bệnh viện suốt một quãng thời gian.
Gã thấy Trần Hựu và Hà Tư Dương đi chung với nhau, lập tức như nhìn thấy vật gì bẩn thỉu nhổ nước miếng xuống đất, hừ nặng một tiếng rời khỏi.
Hà Tư Dương nói, "Một người rất thú vị."
Trần Hựu như nghe thấy chuyện cười, "Hắn thú vị? Đừng đùa anh."
Hà Tư Dương như thuận miệng hỏi, "Anh không có hứng thú với hắn?"
"Anh đâu phải ăn no rửng mỡ." Trần Hựu nói, "Có thời gian rảnh rỗi ấy, chi bằng anh nói chuyện với cậu một lát, hát một lát."
Hà Tư Dương rũ mắt.
"Chỉ là anh cảm thấy..."
Trần Hựu gãi gãi cằm, không chút nghĩ ngợi nói, "Sở Thiên rất kỳ thị việc chơi gay."
"Chuyện xảy ra giữa hai người đàn ông ấy."
Hà Tư Dương dừng bước, nghiêng đầu hỏi cậu, "Vì sao lại nói vậy?"
Trần Hựu nói, "Chẳng phải lần trước anh vào bệnh viện à, anh và hắn..."
Hà Tư Dương giương mắt.
Trần Hựu bị nhìn mà hồi hộp khó giải thích. Cậu suy nghĩ một chút, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Một lời khó nói hết."
Qua vài giây, Trần Hựu thấy mình cần phải nói thêm ít gì, "Thằng nhãi Sở Thiên kia vô cùng phách lối, sớm muộn gì cũng bị người ta chỉnh chết."
Ánh mắt dừng trên người Sở Thiên, Hà Tư Dương híp mắt một cái, suy tư.
Trời thu lá vàng héo úa, sắp xào xạc một mảnh.
Phạm nhân trong các phòng giam bị tổ chức lên núi. Bọn họ nhặt cành cây khô, đốt cỏ dại, bùn đất dính đầy móng tay, miệng mũi toàn là khói đặc, song không ai dám oán hận.
Trần Hựu có đặc quyền, cậu dẫn Hà Tư Dương vào trong khe núi hóng gió, không cần làm việc.
Trải qua thời gian dài như vậy, giá trị ác niệm của Hà Tư Dương thế mà vẫn giữ nguyên như cũ.
Đó tức là, tiến độ nhiệm vụ của cậu trước mắt vẫn bằng 0.
Biết đâu một ngày nào đó Hà Tư Dương đột nhiên sẽ tặng cậu một niềm vui lớn bất ngờ, giá trị ác niệm lập tức tụt thẳng từ 10 về 0.
Đây cũng không phải là không thể.
Thành thục an ủi mình xong, Trần Hựu nắm lá cây ném về phía trước. Ánh mắt cậu u buồn, không hiểu nổi phải làm sao mới có thể giúp thiếu niên này một lần nữa dấy lên hi vọng, ngừng khoá chặt bản thân, cự tuyệt và thậm chí là tấn công người khác.
Các phạm nhân nghỉ ngơi, hữu ý vô ý vây quanh khe núi, muốn nghe được âm thanh gì đó.
Dã ngoại mà, có trời xanh mây trắng, có lá khô cọng cỏ, gió thoảng nhẹ, ôm mỹ thiếu niên, không những ngắm phong cảnh mà rất có thể làm thêm gì đó.
Một đám người đang nhỏ dãi kêu gào, bây giờ mà không diễn tốt màn kịch này là không xong.
Trần Hựu nhìn Hà Tư Dương.
Ánh mắt cậu thâm trầm, lúc thường ở trong phòng cậu đều dựa vào tiếng nước để lừa gạt, hiện tại thì không dễ giả mạo.
"Ờm... Em trai à..."
Hà Tư Dương nghiêng đầu nhìn Trần Hựu, ánh mắt dò hỏi.
Trần Hựu nuốt nước miếng, bao nhiêu kiểu mắt mà sao hết lần này đến lần khác cứ phải là mắt hoa đào. Cậu nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ là cậu đang dụ dỗ tôi.
Cậu hắng giọng, ghé vào bên tai thiếu niên, thấp giọng nói, "Mọi người cho rằng anh và cậu đang hành đại sự, cậu tạo âm thanh đi."
Vẻ mặt Hà Tư Dương đơn thuần, "Tạo âm thanh gì?"
Trần Hựu không nghi ngờ gì, chuẩn bị một hồi rồi rên, "Ah ah... Oh oh... Hah hah..."
"Cứ rên vậy mấy chục lần."
Hà Tư Dương "À" lên một tiếng, "Anh rên không tồi, vậy anh rên đi."
Trần Hựu, "..." Em trai à cậu chơi kiểu này là chết anh trai cậu thật đấy.