Chương 18

Gã rùng mình, xong rồi.

Trong ánh mắt lạnh lẽo, Trần Hựu nhặt cái áo đầy nếp nhăn mặc lên, kéo quần: “Tôi không có tiếp khách.”

Tay chỉ vào gã tóc húi cua đang run rẩy như cầy sấy, Trần Hựu đầu óc hỗn loạn, không gọi nhị gia, gọi thẳng tên: “Tần Phong, tôi không muốn làm với gã.”

Kiều Minh Nguyệt và Đường Giác đều biến sắc, điều bọn họ không dám làm, người này làm.

Tần Phong không thay đổi, nhưng đó chính là thay đổi lớn nhất.

Hắn không nổi giận.

Sau một giây, hắn lại gào thét lên tiếng, nhưng là vì chuyện khác: “Cậu không chờ ở trường đua, chạy đến đây làm gì?”

Trần Hựu há miệng: “Tôi chờ.”

“Khi tôi đi, anh còn đang cưỡi ngựa, sau đó tôi không tìm được anh.”

Cậu cúi đầu, lấy quần áo lau máu trên cánh tay, bản thân oan ức: “Tôi ở một chỗ nhàm chán, quỷ mới biết sẽ đυ.ng phải chuyện này.”

Tần Phong không mở miệng.

Bốn phía tĩnh mịch.

Trần Hựu ngẩng đầu lên, cậu bị áp suất thấp ép ra mồ hôi toàn thân.

Lão đại chính là lão đại.

Không được, Trần Hựu cảm thấy hắn còn đang muốn mình nói gì đó: “Sau khi tôi rời Kim Sắc, chỉ muốn thoát khỏi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, vừa nãy là không tự nguyện, thật sự.”

Mấy giây sau, Tần Phong tiến đến từng bước tới trước mặt Trần Hựu, đôi mắt sau kính mắt âm trầm.

Trần Hựu trượt hầu kết, anh hai, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ.

Tần Phong đột nhiên giơ tay, Trần Hựu theo phản xạ ôm đầu, xin đừng đánh vào mặt.

Gã tóc húi cua bị trực tiếp đá văng xuống đất.

Gã nhớ tới, đầu bị giày da đá trúng, lập tức ngã xuống.

Không qua bao lâu, người trên mặt đất đã không còn là người, thành một đống thịt máu be bét.

Kiều Minh Nguyệt nghiêng đầu, mặt trắng bệch.

Đường Giác là dòng dõi Đường gia, trong ngày thường đều lăn lộn trong đó, thường xuyên đánh nhau, gã vừa nhìn đã bắt đầu hưng phấn, nhưng sau đó lại không chịu nổi, buồn nôn nôn khan.

Cậu hai tức giận thật rồi, là vì con v… mấy chữ đến đầu lưỡi bị Đường Giác nuốt về.

Nhớ kỹ, về sau không được nói/

Đường Giác liếc mắt nhìn qua Kiều Minh Nguyệt, đối phương siết tay, gương mặt xinh đẹp trắng kinh người, thân thể đơn bạc như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Là thua thật sự, thua bởi một tên đi ra từ Kim Sắc, đó là điều khó tiếp thu.

Gã lại nhìn cậu hai, tiếp tục nôn khan.

Mới là sinh viên năm hai aka trạch nam – Trần Hựu nôn ụa ụa, mật cũng ói ra, cậu chảy ra nước mắt sinh lý.

Quá máu me, quá bạo lực.

Êm vẫn còn là con nít.

Trong rừng cây, tiếng giày da đá vào da thịt kéo dài không ngừng, tiếng kêu thảm thiết yếu dần đi.

Kiều Minh Nguyệt và Đường Giác đứng tại chỗ, không ai tiến lên can.

Không phải là không muốn, mà là không dám.

Chuyện này không liên quan đến bọn họ, không cần thiết phải can thiệp, chọc giận Tần Phong, không có quả ngon ăn.

Trần Hựu chửi một tiếng, chạy tới ôm eo Tần Phong, toàn bộ nước mắt nước mũi đều cọ lên: “Đừng đánh, đánh tiếp, hắn ta sẽ chết.”

Thân hình Tần Phong khựng lại: “Cậu cầu xin cho hắn ta?”

“Không!” – Trần Hựu lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không hề.”

“Đầu tôi không có úng nước, không muốn cầu xin cho kẻ muốn cưỡиɠ ɠiαи mình.”

Cậu thở dài: “Nhị gia, gϊếŧ người là phạm pháp.”

Đàm luận pháp luật với một kẻ có giá trị ác niệm max, chẳng khác nào thả rắm.

Trần Hựu thả một quả rồi lại một quả: “Hắn ta chết, anh phải ngồi tù.”

Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Tần Phong nhìn Trần Hựu.

Trần Hựu vẫn nhìn hắn, làm gì làm gì? Muốn tôi thưởng anh, khen anh sao?”

Đây là muốn dạy dư trẻ nhỏ, có biết không?”

Tần Phong đưa tay ra.

Trần Hựu do dự, dâng đầu đến, để lên lòng bàn tay, cuối cùng là cọ mặt.

Một bàn tay rộng lớn sờ lên, thô rát, lại ấm áp.

“Anh không biết đâu, vừa nãy anh vừa xuất hiện trước mặt tôi, trên người phát ra ánh hào quang, khiến tôi…”

Bị kéo vào cái ôm ấp, Trần Hựu khẽ kêu lên, nơi rách da càng đau: “Ngực anh cứng quá.”

“Là cậu quá mềm.” – Bời vì cậu khen ngợi, lệ khí trên mặt Tần Phong đã rút bớt, trở về dáng vẻ nho nhã: “Đi tắm thay quần áo khác, tôi đưa cậu đi cưỡi ngựa.”

Trần Hựu bĩu môi, tôi không cưỡi được không? Tôi muốn về nhà.

Cậu lầm bầm: “Biết rồi.”

Nếu như Trần Hựu ngẩng đầu, nhất định có thể nhìn thấy Tần Phong đang cười, giá trị ác niệm giảm đi.

Trường đua ngựa có phòng nghỉ ngơi riêng, Trần Hựu không biết, khi cậu còn đang tắm thì tất cả mọi người ở trên trường đua ngựa phải chịu đựng lửa giận của Tần Phong, bao gồm cả Kiều Minh Nguyệt và Đường Giác.

16.

Đối mặt với áp lực khủng bố và tức giận của người đàn ông, Kiều Minh Nguyệt im lặng chịu đựng, thế nhưng trong lòng hắn đang ngổn ngang.

Dù nằm mơ Kiều Minh Nguyệt cũng không ngờ tới, chỉ đi công tác hơn một tháng lại có thể phát sinh ra biến hóa lớn đến như vậy.

Tối hôm qua Kiều Minh Nguyệt tắm xong đi ra, người đàn ông đã ngủ, không nói một lời tiểu biệt thắng tân hôn, đến cả câu chúc ngủ ngon cũng không có.

Trong trí nhớ chưa từng có lần nào, nhưng lần này càng khiến Kiều Minh Nguyệt thêm thất vọng.

Từ trước đến nay, nhu cầu của người đàn ông ấy rất ít rất nhạt, trước đây tinh lực và dã tâm của người đó đều đặt trên sự nghiệp, sau này có quyền cao chức trọng rồi cũng không hề buông lơi.

Trong quá khứ, Kiều Minh Nguyệt không cảm thấy gì, thậm chí còn mê luyến sự tiết chế của người đàn ông đó.

Hắn là thế thân kẻ đã chết, mấy năm này không ngừng nỗ lực đề cao mình, chạy theo bóng lưng của người đàn ông ấy, muốn được chấp nhận, tự nhận rằng mình đã làm tốt nhất.

Thế nhưng bây giờ…

Hắn bị hình ảnh hai ngày nay làm mất mặt.

Dù bản thân làm tốt đến mấy, cũng không phải điều người đàn ông đó mong muốn.

Chờ đến khi cậu hai rời đi, Đường Giác mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tiểu Kiều, cậu hai tôi không quên được người kia.”

Ý nói, cậu có gương mặt này, chính là bảo đảm lớn nhất.

Kiều Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nếu có một người xuất hiện khiến hắn không còn tâm trí để nhớ lại kẻ trong quá khứ thì sao?”

Đường Giác im lặng.

Tên khỉ ốm kia, đã làm được.

“Không thể nào, cậu hai tôi…”

Gã nhớ tới cảnh trong rừng cây, cùng với lửa giận cậu hai phát ra vì tên khỉ ốm kia, không thể nói tiếp, lời nói dối mang ý tốt cũng khó thốt lên lời.

Lần này thì xong rồi, gã còn muốn đoạt tên khỉ ốm đến tay…

Kiều Minh Nguyệt cau mày, trong mắt tối tăm không rõ.

Trong phòng nghỉ ngơi, Trần Hựu đang tự khử trùng cho mình, tự an ủi, cơ hội duy nhất để sống lại, là ai, cũng sẽ không cự tuyệt.

Đây không phải là chân dẫm phải cức chó, mà là cức chó dính phải chân, không bỏ được.

Trần Hựu nhe răng trợn mắt, cho nên trên trời rơi xuống bánh bao nhân đá, cậu cũng nhận, nhét vào miệng.

“Chỉ là game… giả… mình không hề có cảm giác… shhh… đệt… đau quá…”