Quách Cường giơ tay bẹo một cái trên eo Trần Hựu: “Thoải mái chết đi.”
Trần Hựu nhột dịch về sau, nhìn thấy cửa thang máy mở, Tần Phong đi ra: “Anh Cường, em đi đây.”
Quách Cường đã tiến vào hình thức e thẹn: “Nhị gia.”
Tần Phong nhàn nhạt ngẩng đầu.
Quách Cường đã choáng.
Xe chạy ra khỏi Kim Sắc, vừa qua khỏi một cột đèn giao thông, trong xe vang lên tiếng nói: “Dừng xe.”
Xe dừng lại, Tần Phong lập tức nói: “Xuống.”
Trần Hựu dùng 3 giây xác định người bị nói chính là mình, cậu mở cửa xe, nhấc chân đi ra ngoài.
Tần Phong ra lệnh: “Cởϊ áσ.”
Trần Hựu cởϊ áσ sơ mi T, vết tích che kín nửa người đều bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật.
Tần Phong lại nói: “Quần.”
Trần Hựu không hiểu nổi này lão biếи ŧɦái bị làm sao, cậu cởi dây lưng, cởϊ qυầи, cả người chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ trắng.
Một chiếc xe từ bên trái lái tới, người đàn ông ngồi ghế tài xế nhoài cổ ra ngoài, giống như đang nhìn thấy chuyện gì đó mới mẻ lắm, kết quả là không chú ý, va vào đại thụ, đầu xe méo.
Trần Hựu đau lòng đầu xe của gã ta.
Sau cái xe đó, chú ý càng lúc càng nhiều.
Trần Hựu bị phơi nắng choáng váng đầu, gãi gãi cánh tay: “Nhị gia, nếu không tôi chuyển qua chỗ khác nhé? Tôi sợ cảnh sát giao thông qua đây, nói tôi ảnh hưởng đến giao thông.”
Môi mỏng Tần Phong mím: “Lên xe.”
Trần Hựu túm lấy quần áo, bên tai có giọng nói thờ ơ: “Cậu còn muốn giữ đống quần áo nặc mùi ấy sao?”
Trần Hựu lập tức hiểu ra nguyên nhân đối phương lên cơn điên, trên mặt tích ra nụ cười: “Nhị gia không muốn, tôi nào dám giữ.”
“Chẳng qua tôi thấy vứt rác tùy tiện là không đúng.”
Trần Hựu nhặt quần áo lên, ném vào thùng gác gần đó, cuối cùng còn liếc mắt nhìn qua, sáng hôm nay ăn mặc, sơ mi T hơn bốn ngàn, quần hơn bảy ngàn.
Tuy rằng không phải tiền của cậu, nhưng vẫn đau.
Trần Hựu tay trái ấn tay phải, đi hai bước lại quay đầu lại, càng đau, cha cậu làm lương hai ngàn một tháng, nửa năm mới bằng con số kia.
“Nhị gia, giặt xong vẫn mặc được… Coi như tôi chưa nói.”
Tài xế mặt than ngồi đằng trước nhìn thấy toàn bộ quá trình, đã hoá đá.
Buổi tối, Trần Hựu bị gọi đi, trước khi ra cửa còn dùng Hoa Cúc Linh hệ thống cho, mông đầu tiên thì lành lạnh, sau đó thì nóng hừng hực, giống như rót dầu ba ngày ba đêm, phải nói là cực sướиɠ.
Tên kia quần áo nhẹ ra trận, mũ bảo hộ cũng không mang, cũng không sợ phát sinh chuyện gì.
Hơi thở Tần Phong thô mà trầm trọng, chỉ cảm thấy ngày hôm nay thanh niên không giống cho lắm, lực hút gia tăng thêm mười mấy lần, gắt gao bám lấy, không phải người thường có thể chịu đựng, hắn suýt chút nữa thì mất khống chế.
Trần Hựu bị đặt trên cửa kính, sương mù phủ trên mũi miệng của cậu.
Trần Hựu không nhịn được mà nghĩ, thân thể kia của Kiều Minh Nguyệt, chịu nổi sao?
Chậm đã, Trần Hựu không nghĩ được cái gì nữa, nửa bên mặt cọ đỏ chót trên mặt kính, đau gần chết.
Tên này càng mạnh hơn so với lúc thường, tình huống quỷ gì vậy?
Thời gian càng về sau, Trần Hựu chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang quấy rầy cảm nhận của cậu, toàn thân cậu khó chịu, giống như mấy tháng liền chưa tắm rửa qua.
“Thành thật.”
Giọng nói khàn khàn áp bên tai, Trần Hựu phát điên, không thành thật được.
Xe ngừng, lại đi, ở trên đường Trần Hựu ngắm được mặt trời mọc.
Tần Phong tăng ga tắt máy, suốt đêm chạy đường dài, tinh thần hắn sảng khoái, không hề uể oải.
Trần Hựu lại không được như vậy, chơi cao trào cả đêm với ông chú, xương cốt cả người đều nát hết rồi.
Cậu cố hết sức lấy ra Hoa Cúc Linh, đôi mắt dí sát, đọc từng chữ từng chữ, phát hiện ở chỗ đáy bé nhất có in một hàng chữ: Đưa bạn đến cao trào, mang bạn bay thật xa.
“Mẹ!”
Trần Hựu tức giận ném lọ thuốc qua một bên, lại trùng hợp rơi bên chân Tần Phong, hắn cầm lên .
“Hoa Cúc Linh?”
Tần Phong mở to mắt: “Tối hôm qua cậu dùng cái này?”
“Chút thôi.” – Trần Hựu mặt không đỏ tim không run: “Thứ đó là do tôi nhặt, không rõ lai lịch, cũng không biết có thành phần gì, vứt đi.”
Tần Phong ném, ném vào ngăn kéo.
“…”
Cái đệt, ý anh là sao? Trần Hựu cuống lên: “Mông tôi đau muốn chết, nhất định là do thứ kia có độc.”
Tần Phong cài cúc áo sơ mi: “Mông cậu đau, là do ta làm.”
Trần Hựu nghiến răng, nhá, ngài còn biết.
“Sớm như vậy, nhị gia đã ra ngoài sao?”
“Ừ.” – Tần Phong khó có dịp hỏi gì đáp nấy: “Xuống nhà làm đồ cho tôi ăn.”
Trần Hựu ngồi bật xuống, bưng mông hỏi, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Có thật không?”
Tần Phong lập tức sửng sốt, sống hơn bốn mươi năm, lần đầu thẹn quá hóa giận, hắn xanh mặt đi ra ngoài.
Trần Hựu gọi với theo ngoài cửa: “Không ăn sao? Nhị gia, tôi rửa nấm nấu qua, ngài có ăn không?”
Hành lang truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Cút xuống nhà, vào bếp, xuống dưới cho tôi!”
Trần Hựu lập tức nằm liệt, đệt, kích động quá đi.
…
Sáng mồng bốn hôm đó, Trần Hựu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết Kiều Minh Nguyệt đã trở lại.
Còn sớm hơn dự tính một ngày, thỏa mãn tiết mục bắt gian.
Trần Hựu không muốn ăn cái ‘kinh hỉ’ này.
Cậu và Kiều Minh Nguyệt có thể tiếp cận Tần Phong, đều là dính ánh sáng của nốt chu sa.
Một người dựa vào mặt, một tên dựa vào miệng.
Con đường giống nhau, nhưng có điều là Trần Hựu muốn là giá trị ác niệm trong lòng Tần Phong, Kiều Minh Nguyệt muốn sự chấp nhận của Tần Phong.
Nhu cầu khác nhau, chiêu bài đánh ra cũng khác nhau
Trần Hựu muốn nhìn xem, lá bài của Kiều Minh Nguyệt là gì.
Đám người hầu trợn mắt há mồm, mẹ ơi, đến giờ phút này, người mới lại không hề hoang mang, vẫn còn đang tiếp tục ngồi đó ăn bánh trôi.
Chẳng lẽ là có đại chiêu muốn đánh?
Trong lòng Trần Hựu đớn đau, mẹ, tay của tôi run như cầy sấy, đến cầm muôi cũng không vững, đã dọa nước ŧıểυ, tụi mi mù sao? !