Trần Hựu chỉ thích xem chim. Trước khi đột tử, cậu chưa yêu đương với ai mà cũng chưa cᏂị©Ꮒ bao giờ, sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên của cậu là làm với Tần Phong.
Đây là lần thứ hai, vẫn là với Tần Phong.
Điểm khác biệt đó là lần này cậu không dùng kẹo cao su. Người bình thường, tức là sẽ bị người đàn ông sai khiến.
Cơ thể này của Trần Hựu đã trải qua muôn vàn thử thách, song linh hồn chỉ là gà mờ ngượng ngạo, vừa mới bắt đầu lên đường.
Mưa vẫn đang rơi, Trần Hựu vẫn đang nằm úp sấp, một chân cậu bị nâng lên như dáng chó con đi tiểu.
Cậu đạp đạp chân, "Không nghỉ lát sao?"
"Ở trên sân bóng, đều là nghỉ ngơi vào giữa hiệp thì hiệp tiếp theo mới có sức sút bóng vào lưới."
Tần Phong cũng không phóng túng, trong hết thảy du͙© vọиɠ như tiền tài, quyền thế, chỉ có tìиɧ ɖu͙© với hắn mà nói thì là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hắn xưa nay đều là trầm mặc bắt đầu, trầm mặc kết thúc. Nhưng bấy giờ khi nghe thấy cách hình dung của Trần Hựu, hắn lại cười.
"Có muốn đếm xem tôi có thể sút vào bao nhiêu lần không?"
Mắt Trần Hựu trợn trắng, cậu cười ha ha, "Nhị gia uy mãnh, ít nhất có thể sút vào hàng ngàn, hàng vạn lần."
Tần Phong phun ra một chữ, "Đếm."
Trần Hựu chửi bới trong lòng, cậu đếm mấy chục lần theo tiết tấu của người đàn ông. Bỗng cắn phải lưỡi của mình, cậu nổi giận nói, "Không đếm nữa!"
Tần Phong thấy thú vị, thằng nhóc này đôi khi là con cừu nhỏ, đôi khi lại là con rùa, giờ thì là con nhím, hắn vẫn chưa phát hiện đâu là bản ngã của đối phương.
Tiếng sấm nổi lên, một góc phòng bừng sáng rồi tối sầm trong chớp mắt. Gương mặt Tần Phong kéo căng, bên dưới lớp quần áo, từng tấc cơ thịt cũng muốn sôi trào.
"A a a a a a —"
Trần Hựu kêu la, liên tiếp phát ra tiếng run như quả bóng xì hơi, cậu co quắp.
Bão táp càng thêm mãnh liệt.
Cây ngoài cửa sổ lay đưa thành một biên độ khiến cho người ta kinh hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể bật gốc bay lên trời.
Khí thế quanh người Tần Phong ngày càng âm trầm khủng bố.
Chân Trần Hựu bị ép ra sau, cả cơ thể gập lên nhau như đang tập yoga, vẻ mặt cậu đm, "Không được, thật sự không được đâu. Nhị gia ơi tôi đã lớn tuổi rồi, không làm được cái này đâu. Thật đó, tôi không có gạt ngài. A —"
Đệt, eo đã gãy.
Dư quang Tần Phong xẹt qua ngoài cửa sổ, tim như bị một cái tay nắm lấy, siết chặt, đau không gượng dậy nổi.
Rèm cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, cửa sổ bị mở tung, tiếng sấm chớp giật vang. Trần Hựu bị đẩy ra ngoài, lưng đập vào bệ cửa sổ lạnh lẽo cứng rắn. Nửa thân trên đã bị đẩy hết ra, gió mưa ùn ùn kéo tới xối ướt áo cậu, len lỏi vào trong lỗ chân lông.
Mưa mùa hè không lạnh, thế nhưng lại dày đặc không chút kẽ hở, đập cho ngực Trần Hựu đau.
Thi thoảng giữa ánh sáng chớp lóe, cậu trông thấy thần sắc của lão đàn ông, trông không khác là bao so với ác quỷ.
Còn là ác quỷ muốn khóc nhưng không khóc được.
Thật đáng thương.
Trần Hựu run rẩy, không biết là đau hay là bị doạ mà tại sao cậu lại có cảm giác cái thứ tình mẹ này đang lan tràn, muốn ôm người vào trong l*иg ngực, xoa đầu một cái, ôm một cái, rồi hát ru, dỗ ngủ?
Mẹ, cái trò này có độc, chắc chắn có!
Mưa không ngừng, Tần Phong ngừng.
Trần Hựu trượt từ bệ cửa sổ xuống đất, nước mưa trên đầu chảy dọc theo hai má, cằm, xuống xương quai xanh, tí tí tách tách. Cậu không cảm nhận được sự tồn tại của những bộ phận từ phần eo trở xuống.
Đèn phòng đột nhiên sáng lên, bóng tối rít gào hoàn toàn bị xua đuổi. Ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm cho Trần Hựu có hơi không thích ứng được, cậu dùng mu bàn tay che mắt.
Lúc lấy tay ra, Trần Hựu chứng kiến chú chim to cậu thích nhất vỗ cánh, đi tới đi lui trong tầm mắt của cậu.
Có răng cưa, không đáng yêu tí nào hết.
Tần Phong cởϊ qυầи dài, gỡ cúc áo sơ mi tuỳ tiện ném đi, không thèm nhìn lại người ngồi trên đất mà đi thẳng vào phòng tắm.
Trần Hựu nhìn bờ lưng rộng, eo thon, cơ mông, đôi chân dài của lão đàn ông, mắt cậu híp lại, vóc người quá cmn chuẩn.
Bây giờ đi luôn? Hay nằm tiếp?
Đi thôi.
Không đi theo đường lối thông thường mới có thể hành động khiến người ta không đề phòng.
Trần Hựu chống đất đứng dậy, chậm rãi kéo quần lên. Tai to mặt lớn nhất định là không giống bình thường, đổi bao nhiêu địa điểm cũng sẽ không đánh mất đi lý trí, làm ra cử chỉ điên cuồng như thô lỗ xé rách quần áo, cúc áo rơi đầy đất gì đó.
Đi một bước, mông Trần Hựu tuôn ra một dòng. Quần ướt, tất cũng ướt.
Bố dì cả* đã đến, quá hung mãnh, cần phải đi kiếm một cái gì đó bịt.
*Bố dì cả (大姨爹) dùng để chỉ bệnh di tinh.
Khi Tần Phong bước ra từ buồng tắm, trong phòng đã không còn bóng người. Tuy đây là điều hắn muốn, song hắn lại cảm nhận được sự bất ngờ không thể giải thích.
Dưới đáy cửa có một bóng đen, lông mày Tần Phong khẽ nhướng, hắn ra mở cửa, có một thứ ngã vào đùi hắn.
"Cậu tựa vào cửa làm gì?"
Trần Hựu cúi đầu xuống, quần áo ướt sũng dán vào xương sống, vô cùng cộm, gầy đến độ chỉ sót lại bộ xương.
Giọng cậu ong ong, "Nhị gia nhiều nước quá, tôi sợ làm dơ sàn nhà hành lang sẽ không dễ dọn dẹp."
"Tôi chảy hết ra ở đây xong sẽ đi ngay." Bộ dạng tôi thông minh chưa, giọng điệu mau khen ngợi tôi đi.
Tần Phong, "..."
Hắn lùi về sau vài bước, người trên chân mất đi chỗ dựa ngã thẳng ra đằng sau vang cái bốp.
Gáy Trần Hựu đau xót, cậu bò dậy, nhìn chằm chằm lỗ mũi của lão đàn ông. Đúng là không có thiên lý, ngay cả lỗ mũi cũng có thể gợi cảm như thế.
Trên đất có không ít vệt nước, Tần Phong thấy vậy, lạnh lùng nói, "Đứng lên."
Trần Hựu giang hai cánh tay về phía Tần Phong, không hề che đậy tí nào, biểu hiện ra cực kỳ trực tiếp, cậu muốn được bế.
Dưới mắt Tần Phong, mái tóc đen của thanh niên ướt nhẹp dính vào da đầu, mặt trắng đến mức có thể thấy được huyết quản, hai mảnh môi khô hanh, ngực gầy còm, sờ lên chỉ thấy được từng khúc xương sườn, cộm tay.
Với cái cơ thể bình thường đến mức không đáng chú ý, không hề đẹp một chút nào, hắn thế mà lại có phản ứng.
Trần Hựu đau tay, cậu buông xuống, cụp mắt, mím môi, yên tĩnh thất vọng.
Ma xui quỷ khiến, Tần Phong khom người bế cậu lên, đây là trọng lượng nhẹ đến độ không phải là thứ một người đàn ông thành niên nên có.
Trần Hựu được bế vào phòng tắm, thả xuống đất. Cậu không đứng dậy được, hai cái chân co giật.
"Rửa sạch sẽ rồi ra."
Tần Phong bỏ lại một mệnh lệnh rồi ra ngoài.
Vừa đóng cửa, Trần Hựu lại được sống.
Ngày thường Trần Hựu xem vài tấm ảnh, nhìn cảnh cắn thứ kia, đều nằm úp sấp trước máy vi tính, nghiên cứu biểu tình ăn cái kia, nói là kẹo que, lại còn liếʍ như đường ngọt, lại còn nuốt say mê, có ăn ngon như vậy sao?
Mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng Trần Hựu cảm thấy được, cậu có thể mời người khác ăn, nhưng không ăn của người khác.
Thế nhưng…
Trần Hựu liếʍ môi, nếu là sữa bò vị dâu tây mà cậu thích, thì đó lại là chuyện khác.
Nhưng hiển nhiên, Tần Phong chỉ có thể vị, nhất định là khó ăn.
Tính sao bây giờ? Trần Hựu co ngón tay, tìm cớ, vượt qua cửa ải này.
Đôi mắt lóe lên, Trần Hựu nghĩ tới điều gì đó, hé miệng ấp ủ cảm xúc.
“Nhị gia, miệng tôi bị lở.”
Âm cuối Trần Hựu vừa uốn ra, cậu lập tức trông thấy chú chim lớn run rẩy run rẩy tự co đầu lại, ủ rũ .
Trời có bao nhiêu lớn, ám ảnh trong lòng Tần Phong diện tích lớn bằng bấy nhiêu.
“Nhị gia, vậy tôi…” – Cũng không dám nhìn sắc mặt đối phương, Trần Hựu sợ mình không nhịn được, cười khóc tại chỗ, cậu chỉ chỉ phía cửa: “Về trước nha, ngủ ngon.”
Không có câu trả lời.
Trần Hựu đi tới cửa, một bước hai bước, ba bước bốn bước, bất giác muốn hát lên, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói: “Ở lại.”
Đưa lưng về phía Tần Phong, Trần Hựu làm mặt quỷ, ha ha ha ha ha chỉ sợ anh không cho ở lại mà thôi.
Một lát sau, Trần Hựu nằm trên giường, giường vừa lớn vừa mềm, cái mông còn lún sâu xuống.
Người có tiền thật biết hưởng thụ.
Trần Hựu vừa xem thường, vừa cọ mặt lên gối, thoải mái quá đi.
Cậu ngáp, mí mắt líu díu, buồn ngủ quá, ngủ thôi.
Đỉnh đầu bất thình lình vang lên giọng nói: “Không phải sợ sét đánh sao? Còn có tâm trạng ngủ?”
“…”