Chương 10: Tôi không muốn ăn nguyên vị

Ra ngoài rồi Trần Hựu mới nhớ ra, cậu không vào được phòng của Tần Phong.

Không thể xuyên tường, không thể biến thành con muỗi bay vô, cũng không thể biến mất ngay tại chỗ, vậy làm sao để vào?

Trần Hựu gấp gáp gãi đầu, "444, có chiêu gì không?"

444, "Ding, có thể cung cấp chìa khoá."

Trần Hựu vui vẻ, cậu lần mò trong bốn cái túi trên người, cái rắm cũng không có, "Đâu?"

"Ding, trước tiên hãy giao lại báo cáo trải nghiệm một ngàn chữ."

Trần Hựu, "..."

"Giờ tao đang có chuyện cần làm." Cậu nói, "Lát nữa đưa mày."

Không có lời đáp.

Trần Hựu nghiêm mặt đối diện với bức tường, hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, tóm gọn lại chính là bốn chữ — sung sướиɠ muốn chết.

Từ câu nói ấy, cậu mở rộng ra góp thành một ngàn chữ, kết quả bị nói không hợp lệ.

"Tại sao?"

"Ding, không đủ văn nghệ."

"Một cái báo cáo trải nghiệm thuốc kí©ɧ ɖụ© mà còn đòi văn phong văn nghệ?" Trần Hựu khinh bỉ, "Thực sự là quá đủ rồi."

"Chờ đó, để tao nghĩ!"

Đầu óc Trần Hựu nhanh chóng chuyển động, bắt đầu tổ chức ngôn ngữ.

"Trong chớp mắt đó, có một cây đuốc châm vào xương cụt của tôi. Tôi bừng cháy, nóng hừng hực, cả người thật sự nóng."

Cậu vừa gãi da gà nổi lên ném xuống đất chà chà, vừa đọc, "Trái tim tôi, thân thể tôi, từng khúc xương của tôi, đều tan chảy thành nước, ướt sũng, vô cùng thoải mái..."

Xong xuôi rồi nhận được chìa khoá, tế bào não Trần Hựu đã chết sạch. Cậu chống tường, đầy mặt ngây dại.

Nửa ngày sau, Trần Hựu cho mình hai cái bạt tai. Tỉnh táo, cậu nắm chặt chìa khoá đến cửa phòng Tần Phong, đang định mở cửa thì phát hiện ra nó chỉ đang khép.

"..."

Thế ban nãy mình cực khổ như vậy là để làm gì? Một ngụm máu già kẹt trong cổ họng Trần Hựu.

Cậu lén lút chui vào, xộc vào mặt là mùi thuốc lá sặc người. Trong phòng tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón. Dường như trong bóng tối có một con quái vật khổng lồ đang phát ra tiếng thở dốc thô trầm, mỗi một lần đều phả ra mùi hôi thối nồng nặc.

Thật đáng sợ.

Trần Hựu véo lòng bàn tay, cậu từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Chân cậu đá phải cái gì, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Không khí bốn phía bỗng chốc ngưng đọng, yên tĩnh đến độ khiến người ta hoảng sợ.

Trần Hựu sốt ruột, cậu không dám thở ra, cũng không dám cử động, không cẩn thận phóng ra quả rắm.

Âm thanh thậm chí không bí bách, mà còn mang theo chút nhịp điệu khoan khoái.

Điểm đáng mừng duy nhất đó là, may thay không có mùi hương gì.

Dây thần kinh trong đầu Trần Hựu đột nhiên run lên, cậu đã có thể xác định, có con mắt bị quả rắm của cậu hấp dẫn nhìn sang, nó đến từ bên trái.

Thời giây trôi qua từng giây từng phút, như có con dao đang nạo vét đầu óc Trần Hựu, cậu hít thở cực ngắn.

Làm sao bây giờ?

Cậu nên chọn bắt đầu câu chuyện từ quả rắm kia, hay là từ khung cảnh hồi sáng đây? Nếu không thì...

Bắt đầu từ thời tiết?

Đột nhiên có tiếng keng vang lên lanh lảnh, màng tai Trần Hựu như bị cây kim nhỏ đâm một cái. Cậu mở to hai mắt, trông thấy một đốm lửa màu xanh lam thoát ra, lộng lẫy nhảy nhót giữa khoảng không u tối. Đôi con ngươi sâu không thấy đáy và một gương mặt không lộ ra vẻ gì xuất hiện trong một thoáng chốc.

Ánh lửa tắt đi, bóng đêm bao trùm lên tất thảy một lần nữa.

Trần Hựu thích chơi trốn tìm, khi tìm được chỗ đám bạn nhỏ ẩn thân, thấy bộ dạng vừa tức vừa không cam lòng của đối phương sẽ sướиɠ không chịu được.

Thế nhưng hiện tại, cậu không có hứng chơi lắm.

Trần Hựu men theo mùi thuốc lá bước đến chỗ quái vật khổng lồ, tự dâng mình lên, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị cắn rơi cổ, gặm nhấm sạch sẽ từng chút một.

"Nhị gia."

Trần Hựu ngồi xổm xuống, bóng đen che khuất gương mặt cậu, chỉ sót lại giọng nói thanh khiết dễ nghe, "Lúc đi ngang qua, tôi thấy cửa phòng ngài đang mở nên đã tự ý bước vào."

"Tại sao không ở yên trong phòng mình?"

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn mà vẩn đυ.c, như là bị giấy nhám mài, nghe không ra là cảm xúc gì.

"Sét đánh, tôi sợ."

Trần Hựu nhỏ giọng nói, nói như thật, "Hồi bé có lần tôi suýt chút nữa bị sét đánh, nên không dám ở một mình trong phòng."

Cậu nói xong, liền ngừng thở.

Không biết qua bao lâu, một cái tay chuẩn xác bóp lấy cổ họng cậu.

Hô hấp Trần Hựu bị chặn, cậu vùng vẫy cánh tay, điên cuồng cào cấu bất cứ thứ gì mình tóm được.

Shh —

Cằm Tần Phong bị nắm, hắn đè thằng nhãi đang phát rồ lại, nguy hiểm cảnh cáo, "Đừng nhúc nhích."

Trần Hựu ướŧ áŧ thở dốc, "Nhị gia buông tay ra, tôi sẽ không động đậy nữa."

Tiếng cười nhẹ không rõ ý tứ vang lên, "Cậu là người đầu tiên bàn điều kiện với tôi."

Hô hấp Trần Hựu thông thuận, cậu ngồi rạp trên đất, cánh tay buông thõng, thật giống như trải qua cuộc chiến này xong, thể lực tiêu hao, đã bị tàn phế.

"Ấy là vì bọn họ đều sợ nhị gia, tôi không sợ."

Tần Phong mơ hồ có hứng thú, "Ồ?"

"Vậy sao lúc sáng nhìn thấy tôi, cậu còn bị doạ đến khóc?"

Miệng Trần Hựu giật giật, ông chú à, nói chuyện với chú chán thật đấy.

"Không thể nào."

Trần Hựu mở mắt nói bừa, "Tôi cực kỳ sùng bái, cực kỳ yêu mến Nhị gia."

"Thật sao?" Tần Phong nhả vòng khói thuốc, "Một tháng trước, trong một căn phòng khác cùng nằm trên tầng lầu này, cậu chỉ vào mũi của tôi, chửi tôi là thằng cha biếи ŧɦái, là chó điên, kỹ thuật nát bươm thành cặn bã, chỉ có mỗi chim là nhìn được. Còn nói, bộ dạng lắc chim của tôi trông rất ngu ngốc."

Trần Hựu bị sặc ho khan, ha ha, nói chuyện không nổi nữa.

"Lúc ấy là tôi tẩu hoả nhập ma, thần trí mơ hồ." Cậu sầu lo thở dài, "Nhị gia, những lúc điên lên, tôi còn sợ hãi cả chính mình."

Tần Phong cười lạnh, "Cái miệng nhỏ của cậu cũng lắm trò thật."

Trần Hựu đáp, "Tất cả đều là sự thật."

Cậu nhìn chằm chằm đốm lửa chập chờn trên tàn thuốc, nhìn mà mắt lé, "Nhị gia, bình thường ngoại trừ công việc ra, ngài còn đam mê gì khác không?"

"Chơi bóng, tập thể hình, uống trà, chơi cờ?" Trần Hựu tự mình nói, "Về phần tôi thì thích chơi game, có lúc chơi đến điên luôn, vì trang bị mà tôi có thể thức đêm mấy ngày liền." Rồi đột tử.

Tần Phong dụi điếu thuốc, âm thanh ồn ào như loa không ngừng vang bên tai hắn, ngay cả tiếng gió thổi mưa rơi bên ngoài cũng dần trở nên mờ nhạt.

Chưa từng có ai nhiều lời ở trước mặt hắn đến vậy, đã thế còn nói về chuyện không chút bổ dưỡng.

Thật giống như thanh xuân năm hắn hai mươi tuổi, cởi trần xách theo chai bia đốt cháy thanh xuân trong quán net và ký túc xá.

Tần Phong dụi tắt thuốc, màu sắc con ngươi sau thấu kính thâm trầm.

"Có một lần, trong game có hoạt động rút thăm trúng thưởng. Nhân phẩm của tôi bùng nổ, giật một phát được ba vạn thông bảo!"

Trần Hựu liếʍ liếʍ miệng lưỡi, dạ dày trống rỗng. Không thể hiểu nổi, tại sao sau khi tiếp xúc cùng mục tiêu xong, rất nhiều lần cậu không phải là chỉ hơi đói bụng, mà là cực kỳ đói bụng.

Một giây sau, trời đất quay cuồng.

Trần Hựu nằm trên đất như miếng dán sticker, biết rõ bây giờ đang là tình huống gì, chính mình đã từng bị làm, sẽ trở thành một con chó chết.

Cậu có cảm giác tồi tệ trong lòng, khó chịu, nhưng không muốn khóc.

"Nhị gia, có thể đổi tư thế khác không?"

Hiển nhiên không thể.

Tần Phong từ trước đến nay luôn đi thẳng vào chủ đề, sẽ không hao phí thời gian cho người nằm dưới.

Trong bóng tối, chỉ có từng tiếng ồ ồ thở dốc.