Chương 31. [Tạ Vũ] WC đùa bỡn

Chương 31. [Tạ Vũ] WC đùa bỡn

"Ưʍ... ha... ư...m... ân... a... Hức....~"

Tiếng rêи ɾỉ ngâm khẽ như mèo con không ngừng vang lên, âm thanh đầy sự nhẫn nại như e ngại điều gì.

Tạ Vũ ngồi trên ghế. Thời tiết bây giờ đang độ giữa thu, không khí mát mẻ, thỉnh thoảng sẽ có những cơn gió se lạnh thổi về nhưng trên trán cậu lại ướt nhẹp mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, hai mắt mê li, thỉnh thoảng trong cổ họng lại tràn ra vài tiếng ngâm khẽ.

Trên bục giảng thầy giáo đang giảng bài nhưng cậu không thể tập trung, lực chú ý của cậu hoàn toàn tập trung ở dưới thân. Thỉnh thoảng cậu lại vô ý thức cọ xát giữa hai chân, mông cũng không thành thật mà nhếch tới nhếch lui. Hạ thân truyền đến từng cơn tê dại thao túng tâm trí cậu. Cậu dường như có thể nghe thấy tiếng ong ong đầy quy luật từ dưới thân truyền tới.

Hôm nay, Tạ Vũ đang đến lớp thì bỗng nhiên bị người kéo vào nhà vệ sinh. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì quần đã bị người khác nhanh chóng cởi ra để lộ đôi chân thon dài trắng nõn. Cặp mông bị qυầи ɭóŧ đen ôm trọn càng lộ vẻ quyến rũ, gợi cảm.

Nhậm Thiên Kỳ không hề để tâm đem qυầи ɭóŧ kép xuống dưới. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến khi cậu phản ứng lại thì dưới thân đã lạnh toát. Hai cái tiểu huyệt không kịp phòng ngừa bị tiếp xúc với không khí bất an mấp máy lúc đóng lúc mở.

Đôi tay to lớn vuốt ve hai cửa huyệt đang đóng chặt, những vết chai cọ xát với thịt non làm cậu nổi da gà, cả người mềm nhũn, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Nhậm Thiên Kỳ nhân lúc đó từ trong túi lấy ra hai cái trứng rung, nhân lúc cậu thất thần nhét vào hoa huyệt của cậu rồi dùng ngón tay đẩy sâu vào bên trong.

Phần đỉnh của trứng rung cọ xát với vách hang bí ẩn, nghiền áp điểm g mẫn cậu của cậu. Cảm giác tê dại bốc lên tận đỉnh đầu đánh thức thần kinh trì trệ. Tạ Vũ giật mình hoảng sợ: "Cậu làm gì vậy... Mau bỏ tôi ra... Không... Không cần... Đồ biếи ŧɦái......"

Cậu cật lực giãy giụa nhưng cả người đều bị hắn ép sát vào cửa không thể cử động. Nhậm Thiên Kỳ nhân cơ hội cầm nốt quả còn lại nhét vào hậu huyệt của cậu. Cảm giác bị vật lạ xâm lấn khiến cậu vô cùng khó chịu. Theo bản năng co rút tiểu huyệt muốn đẩy dị vật trong cơ thể ra ngoài nhưng thứ đó bị ngón tay của Nhậm Thiên Kỳ đẩy sâu vào bên trong, dụ cậu cố gắng thế nào cũng không hề xi nhê gì.

Thấy thế, cậu đưa tay xuống, ý đồ dùng ngón tay lấy thứ đang ở trong cơ thể của mình ra nhưng vừa duỗi tay liền bị một bàn tay to nắm chặt. Nhậm Thiên Kỳ lại móc trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Chỉ thấy hắn ở trên màn hình khẽ vuốt vài cái, trứng rung trong cơ thể cậu đồng loạt rung lên dữ dội, nó không ngừng cọ xát vách tường ấm nóng. Hoa huyệt cùng cúc huyệt bị từng trận tê dại đánh úp lại bắt đầu điên cuồng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, chẳng mấy chốc đã hình thành một vũng nước nhỏ dưới thân cậu.

Tạ Vũ: "Mau bỏ tôi ra... Hức... Ân... Biếи ŧɦái... Xấu xa... Cậu làm vậy chính là phạm tội quấy rối... A...~"

Khuôn mặt Nhậm Thiên Kỳ tràn đầy bỡn cợt: "Quấy rối... Hửm!? Không phải cậu đang rất hưởng thụ sao! Đừng làm ra vẻ mình là nạn nhân vậy chứ. Cậu làm như tôi là một kẻ không đoàng hoàng chuyên cưỡng bách thiếu nữ... À không, phải là thiếu nam nhà lành không bằng."

"Không phải sao?" Tạ Vũ tức giận hỏi ngược lai.

Nhậm Thiên Kỳ: "Phải, phải... Cậu nói rất đúng. Tôi chính là tên biếи ŧɦái, xấu xa, là kẻ không đàng hoàng cưỡng ép thiếu nam nhà lành là cậu đây. Giờ thì nạn nhân cậu phải ngoan ngoãn dùng hai cái tiểu huyệt của mình ngậm chúng đi học cho tôi. Nếu cậu dám rút nó ra thì tên biếи ŧɦái, xấu xa, không đàng hoàng này sẽ thao chít cậu. Đảm bảo tin tức tiểu thiếu gia nhà họ Tạ bị đàn ông thao chít sẽ lên đầu đề ngày mai. Thế nào?"

Tạ Vũ: "Cậu dám... Cậu không tôi trả thù sao. Đừng quên tôi là ai!!!"

Nhậm Thiên Kỳ: "Sao tôi dám quên chứ... Tạ tiểu thiếu gia. Nhưng người xưa có câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu", tôi không ngại chết trên người cậu đâu.."

Nói xong, Nhậm Thiên Kỳ còn dùng tay khẽ vuốt ve côn ŧᏂịŧ của cậu, cười xấu xa: "Cậu xem, thân thể cậu thành thật hơn cậu nhiều. Nhìn tiểu Tạ Vũ của cậu hưng phấn chưa kìa. Nếu cậu thật sự muốn trả thù thì sẽ không đợi đến giờ mà đã làm ngay từ lần đầu tôi thao cậu chư không phải đợi đến bây giờ."

Nhậm Thiên Kỳ vừa nói vừa cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo cho cậu: "Được rồi, đi đi. Nhớ đừng quên lời tôi nói. Cậu sẽ không muốn biết truyện gì sẽ xảy ra đâu. Tôi đi trước nhé. Tôi không nghĩ cậu sẽ muốn đi cùng tôi đâu. Lát nữa gặp lại."

Tiếng mở cửa rồi đóng cửa vang lên. Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Tạ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Hai chân cậu mềm nhũn ngã ngồi lên nắp bồn cầu nhưng chưa yên ổn được bao lâu thì thứ Nhậm Thiên Kỳ để lại trong thân thể cậu bắt đầu thể hiện sự tôn tại. Hai quả trứng rung theo động tác của cậu bỉ đẩy vào sâu hơn.

"A a a a...~"

Tạ Vũ không kịp đề phòng phát ra một tiếng ngâm cao vυ"t. Thân thể theo bản năng đứng vụt lên nhưng chân cậu đã mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Tạ Vũ vội vàng bám vào vách tường ổn định thân thể. Cậu đưa lưng dựa vào vách tường không ngừng thở dốc, vừa hở vừa không quên mắng tên đầu sỏ gây tội.

Tạ Vũ: " Tên khốn Nhậm Thiên Kỳ... Hô... Hắn nghĩ mình là ai chứ... Hắn nói là ta phải nghe sao...Hô... Khốn kiếp. Ta càng không nghe, xem ngươi làm gì được ta."

Tạ Vũ vừa nói vừa dùng tay cởi lưng quần muốn lấy thứ đang tác quai tác quái trong cơ thể mình ra ngoài. Đang cởi được một nửa, đầu cậu bỗng dưng hiện lên lời cảnh cáo của Nhậm Thiên Kỳ. Trực giác nói cho cậu tên khốn Nhậm Thiên Kỳ đó không phải chỉ đang hù dọa cậu mà cậu ta thực sự sẽ làm gì đó nếu cậu dám làm trái lại cậu ta.

Không biết có phải do có một nửa giới tính nữ hay không mà trực giác của cậu trước giờ đều vô cùng chính xác. Khi cậu còn đang do dự thì tiếng chuông vào học vang lên. Cậu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cầm cặp lên, chịu đựng thân thể khó chịu bước vội đến phòng học.

End

Hôm sau đến phần lớp học nhá các bb ~