Chương 17. [Thụ 3- Hạ Cửu Thư]

Chương 17. [Thụ 3- Hạ Cửu Thư]

Hạ Cửu Thư hôm nay cần đến nhà kho tìm chút đồ, nhưng hắn phát hiện bên trong nhà kho có tiếng động lạ. Hắn không để ý lắm nhưng khi đến gần thì âm thanh lại càng rõ ràng hơn. Bên trong truyền đến tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của một thiếu niên, tiếng thở dốc cùng với "bạch bạch bạch" tiếng da thịt pha chạm. Tuy không ăn thịt heo nhưng cũng đã từng gặp qua heo chạy, hắn lập thức ý thức được bên trong đang xảy ra chuyện gì. Hắn khẽ mở cửa nhìn vào bên trong. Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng hắn không hề ngờ được bên trong lại là một cảnh tượng hương diễm như vậy.

Bên trong, một thiếu niên cao lớn đang đè một thiếu niên nhỏ xinh khác ra sức thao làm. Một cây côn th*t thô tráng tím đen đang không ngừng ra vào hậu huyệt của thiếu niên, mỗi lần cắm vào rút ra lại mang theo mị thịt đỏ tươi, thiếu niên cả thân thể đều trần ngập dấu vết hoan ái.

Màu tím đen của côn th*t đối lập với màu trắng nõn của cơ thể thiếu niên càng thêm phần hương diễm sắc tình.

Hai chân thiếu niên gắt gao cuốn lấy eo của nam nhân phía trên, dấu hôn đỏ tươi trải rộng khắp cơ thể, đầṳ ѵú bị chơi đến sưng to. Thông qua ánh sáng chiếu vào, hắn còn nhìn thấy phía trên hậu huyệt của thiếu niên có một hoa huyệt nhỏ xinh. Nhưng giờ đây âm đế cùng hoa huyệt càng thảm không nỡ nhìn, bị chơi đến lại hồng lại sưng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy làm hạ thân thiếu niên hỗn độn vô cùng.

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên bị mồ hôi ướt đẫm, hai mắt mông lung sương mù làm người muốn hung hăng khi dễ làm hắn khóc ra tới, môi đỏ khẽ nhếch, những tiếng rêи ɾỉ rách nát không ngừng từ trong miệng hắn tràn ra.

Cố Cửu Thư xuất thân dòng dõi thư hương thế gia, từ nhỏ đã chịu nghiêm khắc giáo dục, cả người tỏa ra khí chất ôn nhuận như thế gia công tử thời xưa. Hắn có khuôn mặt tinh xảo nhưng không hề nữ khí, một đôi đơn phượng nhãn xinh đẹp, quyến rũ vô cùng, đeo một cặp kính gọng vàng, tính cách dịu dàng ôn hòa nên rất được cả nam lẫn nữ yêu thích.

Giờ phút này hắn lại đang trốn tránh một bên xem học sinh của mình làʍ t̠ìиɦ. Lý trí nói cho hắn phải dừng ngay việc hoang đường này lại nhưng cơ thể lại không chịu khống chế mà thành thật đứng ở đó. Qua góc nghiêng của khuôn mặt, hắn đã nhận ra hai người này là ai. Một người là Nhậm Thiên Kỳ, được rất nhiều lão sư trong trường nhắc đến, vẻ ngoài tuấn mĩ, thành tíc học tập tốt. Năm nay hắn về trường được phân công dậy lớp của hắn. Người còn lại là Tạ Vũ, tiểu thiếu gia Tạ gia, ca ca hắn là giáo bá trong trường, đánh nhau trốn học hút thuốc, chưa cái nào là hắn không làm nhưng vì nhà hắn rất có tiền nên trường học đành bóp mũi nhận.

Bình thường trong trường không hề có tin đồn giữa hai người này, không ngờ họ lại làm đến cùng nhau. Nhìn hai người vẫn đang làm say sưa bên trong không hề ý thức được có người tới, nghe tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc bên trong, hắn...hắn vậy mà có phản ứng, ngay cả hậu huyệt phía sau cũng có cảm giác ngứa ngáy, còn hơi hơi ướŧ áŧ. Cảm nhận được điều đó, Hạ Cửu Thư gương mặt nóng lên. Hắn...Hắn không hề biết chính mình thì ra cũng mẫn cảm, cơ nhất như vậy. Theo sự là quá cảm thấy thẹn. Tuy vậy, ngón tay hắn lại bất giác chui vào trong quần lần đến mật huyệt phía sau, một ngón tay trực tiếp cắm vào bên trong.

Hậu huyệt đã tự giác phân bố ra d*m thủy, bên trong vừa nóng lại vừa mềm, gắt gao cắn lấy ngón tay của hắn. Hạ Cửu Thư cũng tỉnh táo lại đây, ý thức được mình vừa làm chuyện gì hắn cả kinh. Hắn nơi đó thế nhưng như vậy d*m đãng chủ động phân bố ra d*m dịch.

Cảm thấy thẹn, hôn loạn phẫn nộ còn có nói không nên lời hưng phấn, kí©h thí©ɧ. Hạ Cửu Thư cuối cùng không có đem ngón tay lấy ra tới mà là khống chế ngón tay tiếp tục chọc vào. Hắn thật sự hảo muốn, tưởng tượng mình như thiếu niên kia như vậy bị xâm phạm, bị lấp đầy.

"Ân...a...a...a... Quá nhanh...ô... Chịu không nổi... Chậm...chậm một chút... Cầu ngươi... Lão công...~"

"A!!!"

Tiếng thét chói tai của thiếu niên truyền đến làm Hạ Cửu Thư cả kinh, cả người run lên, côn th*t ngẩng đầu đem đũng quần căng lên thành một cái lều trại.

Ý thức bọn họ sắp xong việc, Hạ Cửu Thư vội vàng rời khỏi, không hề để ý Nhậm Thiên Kỳ ở sau khi hắn rời đi quay đầu nhìn lại nơi hắn vừa đứng, cười đến ý vị thâm trường.

Giới thiệu chương sau:

"Ngươi...ngươi muốn làm gì..." Hạ Cửu Thư hoảng sợ không ngừng lùi về phía sau.

End chương 17.

Chương này đến đây là hết, xin hẹn gặp lại các độc giả vào chương tiếp theo.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.