Chương 11. Mộng xuân

Chương 11. Mộng xuân

"Ân...a...a...a...Quá nhanh...a...không...ưʍ...a...không được...sẽ hư mất...a...a...ân...~"

"Dừng lại...ô...ô...ô...cầu ngươi...dừng...ô...dừng lại...a...a...a...~ "

Một thiếu niên nhỏ nhắn hai tay ôm lấy cổ nam nhân, cả người trần trụi đầy dấu hôn đỏ chót lan tràn khắp cơ thể. Hai chân thiếu niên kẹp lấy phần eo rắn chắc của nam nhân. Theo từng cú thúc của nam nhân thì từng ngón chân cuộn lại, thân thể đong đưa càng dữ dội, tiếng rêи ɾỉ cũng càng cao lên làm người thực cốt tiêu hồn.

Côn th*t tím đen không ngừng ra vào thân thể trắng nõn của thiếu niên gây ra hiệu ứng đối lập vô cùng mãnh liệt.

Bất chợt, động tác của nam nhân nhanh hơn, thiếu niên bị đâm cho thần trí không rõ chỉ có thể ân a không rõ.

"Ân...a...ân...a...a...a...~"

Nam nhân nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục lần rồi bắn vào bên trong hoa huy*t thiếu niên.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào hoa huy*t mẫn cảm, hoa huy*t thiếu niên co rút mãnh liệt rồi phun ra đại lượng d*m thủy, côn ŧᏂịŧ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đứt quãng. Hắn cũng cao trào.

"A...a...a...a...a...a...a...a...~"

Tạ Vũ từ trong mộng tỉnh lại, dưới thân dính nhớp đến lợi hại. Hắn xốc chăn lên nhìn, dưới thân quả nhiên đã vô cùng hỗn độn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và d*m thủy lẫn lộn với nhau vô cùng d*m đãng.

Hắn thành thạo mà đứng dậy rời khỏi giường, thay quần áo, đổi một bộ ga giường mới. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát không giống một thiếu gia bị cưng chiều từ nhỏ có thể làm.

Hắn cảm thấy mình vô cùng không bình thường. Từ sau khi cùng Nhậm Thiên Kỳ làm ở rừng cây lần trước, cả người hắn trở nên vô cùng mẫn cảm, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu liền sẽ hiện lên tình cảnh ngày hôm đó. Thậm chí khi ngủ trong đầu còn tự diễn xứng ra các loại mộng xuân làm cho hắn buổi sáng thức dậy vô cùng xấu hổ. Bản lĩnh thay ga giường chính là khi đó học được.

Sáng hôm sau, khi Nhậm Thiên Kỳ đến lớp thì có một người chặn đường hắn lại. Tạ Vũ nhìn hắn, cả người không được tự nhiên mà co quắp lại.

Tạ Vũ: "Ta có việc muốn nói với ngươi."

Nhậm Thiên Kỳ: "Được."

Tạ Vũ mang Nhậm Thiên Kỳ đến một nhà kho hẻo lánh. Đến nơi, Tạ Vũ lấy hết can đảm mà nhìn hắn nói.

Tạ Vũ: "Ta muốn làm lần nữa."

Nhậm Thiên Kỳ: "Cái gì?"

Nhậm Thiên Kỳ bỗng nhiên bị câu nói của Tạ Vũ làm cho ngốc. Phản ứng lại đây, hắn nở một nụ cười tà tứ, nhìn vô cùng giống một tên lưu manh, khác hẳn với hình tượng lạnh nhạt xa cách hằng ngày.

Nhậm Thiên Kỳ: "Được thôi. Ta đây xin sẵn lòng phụng bồi."

Giới thiệu chương sau:

Nhậm Thiên Kỳ để Tạ Vũ ngồi lên bàn học, hai chân kẹp lấy eo mình, hai tay...

(Tiếp theo tự tưởng tượng :3)

End chương 11.

Lầm trước mình viết xong 544 từ cuộc cùng lại bị xóa mất tiêu. Tức suýt khóc luôn á. Ba tiếng rưỡi của mình!

Lần này xong 542 chữ cũng hơn ba tiếng đó. Chán ghê.

Cảm ơn vì đã nghe mình càm ràm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.