Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 198: Tui từ Beta trở thành tiểu Alpha mất rồi! (20)

« Chương TrướcChương Tiếp »
…Chương 20…

…__________…

Phương Quân Thụy ngồi vào ghế lái, ý cười trong mắt cũng đã sớm mất đi. Hắn từ trong túi lấy ra bản báo cáo thật, một lần nữa xem qua, nhịn không được mà siết chặt lấy chúng.

Tại sao lại như vậy chứ!?

Bối Bối của hắn…

Trở lại thời điểm trước khi lấy bản báo cáo.

“Nguyên soái, tôi nghĩ ngài nên chuẩn bị tâm lý trước một chút.”

Phương Quân Thụy khựng lại bước chân, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, quay đầu nhìn vị bác sĩ: “Ông có ý gì?”

“Chúng tôi phát hiện trong cơ thể của phu nhân có chất lạ, có lẽ là độc do Dị nhân gây ra. Nó phát triển tương đối nhanh, chúng tôi chỉ có thể làm nó phát triển chậm lại bằng việc duy trì uống thuốc.” Vị bác sĩ cẩn thận nói: “Cũng vì vậy mà khả năng mạng sống của phu nhân chỉ có thể kéo dài ba năm nữa… Một khi độc ăn sâu vào máu, có lẽ…”

Lời này của vị bác sĩ như tiếng sét đánh vào tai Phương Quân Thụy. Hắn chết chân tại chỗ, hoàn toàn không muốn nghe rõ những gì bản thân vừa nghe được.

“Không có cách nào sao?” Phương Quân Thụy run giọng hỏi.

“Rất xin lỗi.” Vị bác sĩ cúi đầu.

Phương Quân Thụy trái tim như bị bóp nghẹn, áp chế cơn giận mà nói: “Ta không cần biết các ngươi dùng cách nào, ta ra lệnh các ngươi buộc phải tìm ra cách trị liệu cho em ấy!”

“Nhưng mà Nguyên soái…” Vị bác sĩ muốn nói thêm, nhưng khi thấy ánh mắt tử như muốn gϊếŧ người của hắn, liền mắc nghẹn, ông ta họ nhẹ một cái, nhẹ giọng: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Vì vậy ngài hãy thu lại tinh thần lực được không? Cũng đừng nhìn tôi với ánh mắt đó có được không? Tôi cảm thấy bản thân như cá nằm trên thớt, sắp sửa bị ngài chẻ thành mấy khúc rồi a!

Trở lại với Phương Quân Thụy, hắn gục đầu vào vô lăng, hai mắt đỏ bừng, cố gắng kiềm nén mọi cảm xúc.

Phương Quân Thụy không biết bản thân giấu giếm Tô Bối Đăng có phải là hành vi đúng đắn không nữa. Nhưng hắn không muốn thấy Bối Bối khổ sở, cũng sợ Bối Bối sẽ có suy nghĩ tiêu cực.

Bối Bối, em phải cố gắng sống lâu với anh nhé. Anh sẽ cố gắng tìm cách trị liệu cho em, vậy nên, hi vọng em đừng xảy ra chuyện gì…

Ba tháng kế trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này, Tô Bối Đăng đã nhớ lại không ít chuyện, cũng đã hoàn toàn tin việc bản thân đã xuyên qua nhiều thế giới, và mất trí nhớ do đánh nhau với địch nhân.

Tô Bối Đăng chọt chọt cốc trà gừng ấm ở trên bàn, khẽ thở dài.

“Sao lại thở dài thế em?” Phương Quân Thụy nhẹ nhàng ôm lấy Tô Bối Đăng từ sau lưng, lại giúp cậu cởi khăn tắm trên người.

“Không có gì, chỉ là em đang nhớ lại một số thứ.” Tô Bối Đăng lắc đầu, sau đó nói: “Cho em cái khăn ấm với.”

“Đây.” Phương Quân Thụy đặt khăn ấm lên đầu Tô Bối Đăng: “Anh đỡ em xuống ngâm mình trước, cẩn thận thôi.”

Phương Quân Thụy vừa nói vừa nắm tay Tô Bối Đăng dắt xuống suối nước nóng.

Trời lạnh mà ngâm suối nước nóng chính là một cảm giác vô cùng lý tưởng. Tô Bối Đăng vui vẻ mà thả mình ngâm trong suối một cách thoải mái.

“Muốn xoa bóp vai không?”

Tô Bối Đăng nghĩ nghĩ, lắc đầu, tiếp đó lại như nhớ ra cái gì, nói: “Em không muốn, hay là để em xoa cho anh nha. Hôm trước em vừa học được mấy thao tác cũng tốt lắm.”

Phương Quân Thụy nhướn mày, sau đó quay lưng về phía cậu: “Vậy nhờ em nhé.”

“Được ạ.” Tô Bối Đăng cười đáp.

Lực đạo của Tô Bối Đăng rất vừa phải, làm Phương Quân Thụy cảm giác vô cùng thoải mái. Có lẽ do quá mệt mỏi, Phương Quân Thụy chẳng mấy chốc liền ngủ quên. Tô Bối Đăng cẩn thận để hắn dựa vào thành, tiếp tục xoa bóp. Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, cậu mới dừng lại.

Biết rằng ngâm quá lâu sẽ không tốt, vì vậy Tô Bối Đăng đành lay người Phương Quân Thụy, gọi hắn tỉnh lại.

Phương Quân Thụy khẽ mở mắt, chớp mắt một cái liền thanh tỉnh. Hắn cũng không ngờ bản thân sẽ ngủ quên, lại còn ngủ rất sâu giấc.

Hai người trở về khách sạn, Tô Bối Đăng lại lười biếng nằm lên giường, Phương Quân Thụy thấy vậy chỉ có thể cười bất đắc dĩ, đặt tay lên bụng cậu xoa xoa: “Lớn hơn chút rồi này, bảo bảo cũng rất ngoan, không hề khiến ba nhỏ khó chịu gì cả. Khi nào ra đời, ba lớn nhất định sẽ cho con phần thưởng.”

Đứa bé trong bụng như cảm nhận được, hơi đạp nhẹ một chút. Tô Bối Đăng cảm nhận được, tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Đây là đứa bé đầu tiên của cậu với chồng đó, nói không hạnh phúc chính là nói dối.

“Hình như con nghe hiểu được anh nói á, thông minh quá đi.” Tô Bối Đăng hai mắt tràn đầy ý cười nói: “Đúng rồi, anh có nghĩ ra cái tên nào cho con chưa?”

“Phương Đăng Mạc, em thấy được không?” Phương Quân Thụy nói. Hắn cảm thấy cái tên này rất ổn, để tên của Bối Bối trở thành tên đệm cho đứa bé, người khác nhìn vào nhất định sẽ có cảm giác ba người họ có liên kết chặt chẽ!

Tô Bối Đăng không biết suy nghĩ của Phương Quân Thụy, thấy cái tên đọc cũng khá thuận miệng, liền bật cười: “Được, tên rất hay.”

“Em cũng thích là tốt rồi.” Phương Quân Thụy hôn lên trán Tô Bối Đăng.

Ngày Tô Bối Đăng trở dạ là giữa mùa xuân.

Trong phòng sinh, Tô Bối Đăng nằm trên giường la lớn cùng bật khóc.

Phương Quân Thụy đau lòng nắm lấy tay Tô Bối Đăng: “Bối Bối, ráng lên đi em, cố gắng thêm một chút nữa nào.”

“Ư hức… A…!!” Tô Bối Đăng cắn chặt môi, gồng người rặn ra.

“Cắn tay anh này, đừng cắn môi.” Phương Quân Thụy đưa cánh tay đến môi Tô Bối Đăng, nhẹ nhàng nói.

Tô Bối Đăng hiện tại không nghĩ được gì nữa, đau đến mức muốn ngất đi. Cậu nghe thấy giọng nói của Phương Quân Thụy, liền mở miệng cắn chặt.

Phương Quân Thụy mặt không đổi sắc, vẫn ôn nhu bảo Tô Bối Đăng cố lên, tay còn lại vẫn để yên cho cậu nắm.

Không lâu sau, tiếng nức nở non nớt vang lên.

“Sinh rồi! Một bé trai kháu khỉnh!” Một y tá mỉm cười nói.

Phương Quân Thụy không để ý đến đứa bé, mà là chăm chú lau mồ hôi cho Tô Bối Đăng: “Bối Bối giỏi quá. Bối Bối, em muốn uống nước không?”

Tô Bối Đăng liếʍ liếʍ môi khô khốc, gật gật đầu.

“Được, em chờ chút. Anh lấy cốc nước ấm cho em.” Phương Quân Thụy dứt lời liền đi ra ngoài.

“Nguyên soái, con của ngài…”

“Để nó sang bên đi, ta bận chăm Bối Bối rồi.”

Các bác sĩ và y tá: …

Tô Bối Đăng khẽ cười: “Đưa bé con cho tôi đi, tôi muốn ôm một chút.”

“Dạ.” Nữ y tá nhanh chóng đem đứa bé đặt vào lòng Tô Bối Đăng.

Đứa bé vốn đang gào khóc sau khi được Tô Bối Đăng ôm liền im bặt, sau đó lại cười lên.

Lúc này Phương Quân Thụy cũng trở lại phòng, đưa cốc nước cho Tô Bối Đăng: “Em uống nước đi, để anh ôm Đăng Mạc cho.”

Tô Bối Đăng đáp một tiếng, đưa Đăng Mạc cho Phương Quân Thụy, sau đó cầm cốc nước chậm rãi uống. Mà đứa bé sau khi được Phương Quân Thụy ôm thì không cười nữa, xị mặt khó chịu, khua tay muốn đánh đánh hắn.

“Sao mà xấu như khỉ thế! Mặt mũi nhăn nhúm hết trơn, đem vào vườn sở thú còn hợp lý hơn đấy.” Phương Quân Thụy nhìn chằm chằm đứa bé, chê bai.

“Cái gì mà đưa vào sở thú! Em bé nào vừa sinh ra mà chẳng như thế! Em đấm anh bây giờ.” Tô Bối Đăng đe dọa nói.

“Em không biết đâu, hồi đó anh đẹp trai hơn nhiều. Em xem, nó nhìn anh mà cứ xị mặt ra, có khác khỉ chỗ nào đâu.”

Nếu không phải biết Phương Quân Thụy nhiều lúc thích đùa giỡn, Tô Bối Đăng còn nghĩ người trước mặt là giả mạo. Có Nguyên soái nào mà vừa thấy con mình sinh ra, đã chê giống khỉ, lại còn muốn đem vào sở thú không?

Phương Quân Thụy nhìn cậu, khẽ cười, cũng không tiếp tục đùa giỡn: “Nãy giờ chỉ muốn chọc cho em vui thôi. Em còn đau không?”

Tô Bối Đăng khó khăn thử nhúc nhích: “Rất đau…”

Phương Quân Thụy đặt đứa bé vào trong nôi, sau đó đỡ Tô Bối Đăng nằm xuống: “Ngủ chút đi, lát tỉnh sẽ cảm thấy khỏe hơn.”

Tô Bối Đăng cũng cảm thấy mệt, vì vậy rất nhanh liền ngủ, ngay cả Đăng Mạc nằm bên cạnh cũng ngủ say rồi. Phương Quân Thụy nhìn một lớn một nhỏ ngủ, khẽ mỉm cười.

…__________…

…Cảm ơn đã ủng hộ …
« Chương TrướcChương Tiếp »