Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 195: Tui từ Beta trở thành tiểu Alpha mất rồi! (17)

« Chương TrướcChương Tiếp »
…Chương 17…

…___________…

Xì xì…

Hai sư đoàn nhìn con bọ cạp khổng lồ trước mắt mà tim lạnh đi. Bọn họ từng gặp qua loại này, vì nó mà số quân của bọn họ ra đi hơn phân nửa. Loài này có độc tố vô cùng mạnh, cả máu của nó cũng có độc.

“Loài này rất khó đối phó, súng đạn đối với nó chỉ như gãi ngứa. Chúng ta phải làm sao đây?”

“Giờ cách duy nhất phải tìm ra yếu điểm của nó.”

“Nhưng loài này từ trong ra ngoài đều làm bằng độc và giáp cứng, căn bản tìm không ra.”

Trong lúc hai sư đoàn còn đang nghĩ cách đối phó, thì con bọ cạp không lồ đột nhiên giơ lên hai càng tấn công.

“Nấp nhanh!” Một người trong đó hô lên.

Bọ cạp khổng lồ này dường như rất yêu thích chiến đấu, nó đánh nát toàn bộ những tảng đá lớn có thể che giấu con mồi.

Xì xì…

Nhìn nhóm người bị bại lộ hành tung, bọ cạp giống như vừa lập được chiến công, cất tiếng vui mừng.

Lúc này, đột nhiên một tia súng bắn xuống trước mặt bọ cạp khổng lồ. Khiến nó thoáng giật mình mà lui lại.

Nhóm sư đoàn đồng loạt nhìn lên thì thấy một cơ giáp do Phương Quân Thụy cầm lái. Ở bên cạnh hắn chính là người ban nãy ra lệnh cho bọn họ tìm khu căn cứ trước, Nguyên soái phu nhân.

“Đây là loài bọ cạp gì vậy anh?” Tô Bối Đăng thấy bọ cạp có màu sắc lạ mắt, không khỏi thắc mắc.

“Là bọ cạp giáp vàng, loài này rất độc, từ lớp giáp cho đến máu của chúng, đều có độc tố gây ảo giác, mất kiểm soát và tử vong. Bình thường đều thích ẩn mình trong lớp cát để chờ con mồi, nó rất thính, chỉ cần một con bọ nhỏ bay ngang qua, đều khó thoát.” Phương Quân Thụy hai tay linh hoạt điều khiển cơ giáp chiến đấu, chậm rãi giải thích cho Tô Bối Đăng.

“Vậy thì nó toàn diện quá, nghe mà không thấy có yếu điểm nào.”

Phương Quân Thụy lắc đầu: “Anh không cho rằng loài bọ cạp này không có điểm yếu. Tất cả các loài, ngay cả con người, ai cũng có điểm yếu, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra thôi.”

[Tất cả nghe lệnh! Sư đoàn một bao vây lấy con mồi, liên tục bắn đạn nhằm tìm ra điểm yếu của nó. Sư đoàn hai nả đạn xuống cát, gây mất tập trung cho con mồi.] Phương Quân Thụy thấp giọng nói qua bộ đàm.

[Đã rõ.]

Tô Bối Đăng ở một bên yên lặng quan sát, vô tình cậu lại thấy bọ cạp này luôn dùng càng che đi hai mắt, sau đó lại tức giận giậm chân phun độc. Như nhận ra được điều này, cậu chớp mắt nói với Phương Quân Thụy: “Ông xã ơi, hình như em phát hiện được điểm yếu của loài bọ cạp này rồi, là hai mắt của nó đó ạ.”

Phương Quân Thụy không nghi ngờ lời nói của Tô Bối Đăng, nhưng vì kích thước cơ giáp không hề nhỏ, mà Bối Đăng lại đang ở trong này, hắn không thể tấn công trực diện, vì vậy mà hắn hạ cơ giáp xuống đất, đeo lên găng tay bước ra khỏi khoang: “Chờ anh ở đây nhé.”

“Dạ được.” Tô Bối Đăng tất nhiên biết bản thân không thể ngăn cản Phương Quân Thụy, đành gật đầu đáp ứng.

Nhóm sư đoàn thấy được Nguyên soái, không khỏi an tâm hơn. Một người chạy lại nói: “Nguyên soái, chúng ta vừa phát hiện, xung quang đây không chỉ có một con bọ cạp lớn này, ngoài ra còn phát hiện được rất nhiều con nhỏ đang tiến tới.”

Phương Quân Thụy nhíu lại mày. Đám côn trùng này quá mức phiền toái rồi. Phương Quân Thụy thấp giọng nói: “Sai một trung đoàn lái cơ giáp đến, và ba tiểu đội đến khai hỏa.”

Sau đó hắn nâng cao giọng nói tiếp: “Tất cả tập trung, điểm yếu của bọ cạp giáp vàng là đôi mắt của chúng. Mặc kệ chúng có tấn công từ dưới lòng đất hay không, đều phải cố gắng hết sức đề phòng cùng chiến đấu.”

“Tuân lệnh!” Các chiến binh đồng thanh hô lớn.

Khi bọ cạp giáp vàng khổng lồ lần nữa phun độc, cũng là lúc những con bọ cạp nhỏ khác xâm chiếm đến.

“Lập tức khai hỏa vòng ngoài. Đội bắn tỉa thủ vòng trong, không được để bất kì một con mồi nào sống xót!” Phương Quân Thụy hô lớn.

“Rõ!”

Những con bọ cạp nhỏ bị lửa thiêu cháy, nhưng vì bộ giáp quá cứng, nên chỉ có một số ít bị thiêu rụi. Đội bắn tỉa toàn bộ nằm rạp xuống, nhanh tay nhắm bắn vào đôi mắt bọ cạp, khiến chúng mất phương hướng mà quay sang đánh nhau.

Riêng con bọ cạp khổng lồ lại đứng yên kể từ lúc bọ cạp nhỏ xâm lấn. Tô Bối Đăng nhận thấy có gì đó không đúng, liền hỏi hệ thống. Hệ thống rất có tâm mà giải thích cho cậu. Nghe xong, sắc mặt Tô Bối Đăng khẽ biến, lập tức cầm bộ đàm nói.

[Ông xã, cho tất cả mọi người lùi lại, nhanh lên! Con bọ cạp lớn đó sắp thả ra sương mù, sẽ gây tê liệt thần kinh!]

Phương Quân Thụy vừa nghe thấy lời Tô Bối Đăng cảnh báo, sắc mặt liền thay đổi, hạ lệnh: “Tất cả lùi lại. Tố Sơn, lập tức lấy mặt nạ chống khí độc phát cho mọi người!”

Tố Sơn nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh: “Vâng!”

Bên này còn đang tiếp tục cuộc chiến, thì bên Bối Đăng đột nhiên bị một dây leo quấn lại, nâng lên cao.

Tô Bối Đăng nhất thời hoang mang, ngay sau đó liền bình tĩnh mà nhìn lại: “Cô vậy mà còn sống.”

Nữ dị nhân Omega ngặt nghẽo cười: “Các ngươi cho rằng có thể gϊếŧ ta dễ dàng như vậy? Còn nữa, cái tên Alpha đáng ghét, ngươi năm lần bảy lượt cản trở ta tiếp cận Enigma, ngươi dựa vào cái gì chứ?!”

Tô Bối Đăng híp mắt, thấp giọng: “Dựa vào tôi là Alpha của hắn. Còn cô, cô không có tư cách cướp người của tôi.”

“Ngươi!” Dị nhân Omega bị nói đến tức điên, lập tức ném Tô Bối Đăng xuống đất.

“Ư…!” Tô Bối Đăng ôm bụng nhăn mày, ho ra máu.

Khi những sợi dây leo định lần nữa quấn lấy Tô Bối Đăng, cậu đã nhanh chóng rút ra dao găm, chặt đứt chúng. Tiếp đó, rút ra kíp nổ, ném về hướng dị nhân, quay đầu bỏ chạy.

Lực nổ quá mạnh, khiến Tô Bối Đăng ngã lăn một đoạn không nhỏ, đầu cậu chảy máu, rơi vào hôn mê.

Phương Quân Thụy cùng nhóm binh sĩ đã tiêu diệt được gần hết bọ cạp, nghe được tiếng nổ lập tức quay đầu. Nhận thấy Tô Bối Đăng cả người nhiễm máu, nằm bất động trên nền cát, trái tim Phương Quân Thụy như chết lặng. Hắn hoảng sợ chạy đến bên Tô Bối Đăng, nửa ôm nửa lay người cậu: “Bối Bối, Bối Bối. Em tỉnh lại đi mà Bối Bối, bảo bối của anh ơi? Bảo bối à?”

“Nguyên soái, ngài bình tĩnh một chút. Phu nhân xuất huyết máu nhiều quá, tạm thời không cầm được. Bên này có thiết bị y tế, tuy không tốt như ở Địa cầu, nhưng ít nhất vẫn giúp được một chút.” Lũy Lam cẩn thận nói.

Phương Quân Thụy gật đầu, lập tức ôm Tô Bối Đăng chạy vào trong khoang chữa trị, nói: “Lũy Lam, thay ta ra lệnh kêu gọi mọi người tốc chiến tốc thắng.”

“Rõ!” Lũy Lam không nhiều lời, quay đầu chạy về vị trí ra lệnh: “Nguyên soái hạ lệnh, tất cả thực hiện chính sách tốc chiến tốc thắng!”

Bọ cạp khổng lồ bị nhóm Lũy Lam khai hỏa trúng mắt phải, mắt trái lại bị nhóm bắn tỉa bắn trúng, khiến nó hoảng loạn mà đạp tứ tung, những bọ cạp nhỏ khác vì bị nó đạp trúng mà chết tại chỗ.

“Đổi súng thành dao, tiến công!” Lũy Lam hạ lệnh.

Nghe lệnh, các chiến binh chia thành những tiểu đội, ra sức tiêu diệt những con bọ cạp độc.

Sau hơn nửa ngày chiến đấu không ngừng nghỉ, bọn họ cuối cùng cũng chiến thắng.

“Được rồi, chúng ta thu dọn sạch sẽ hỗn loạn, sau đó tiến vào khoang nghỉ ngơi chờ lệnh của Nguyên soái.” Lũy Lam nói xong thì chạy đến khoang chữa trị báo cáo.

“Nguyên, nguyên soái… Tôi đến báo cáo…” Lũy Lam nhỏ giọng.

“Ừ.” Phương Quân Thụy ngồi ở ghế ngẩng đầu nhìn Lũy Lam, chờ anh ta nói.

“Đám bọ cạp đã được tiêu diệt sạch sẽ. Nhưng bên ta có năm người bị thương, hơn mười người tử vong, đều là do trúng phải độc của bọ cạp.” Dù sao bọn họ đều đã sớm trở thành anh em thân thiết, gắn bó bên nhau trong thời gian dài như vậy, hiện tại kẻ nằm đó, người ngồi đây, không còn có thể cùng nhau vui vẻ cười đùa, nói không đau lòng, chính là nói dối!

Phương Quân Thụy nhắm mắt, khẽ thở dài: “Mang những người đã tử vong thiêu đi, giữ lại tro cốt. Sau khi trở về, giao lại tro cốt của họ về gia đình họ.”

Nói xong Phương Quân Thụy đứng lên, nhìn cánh cửa cấp cứu vẫn còn đang đóng chặt, thấp giọng: “Chuẩn bị đi, lần này đừng để bất cứ ai ra đi nữa.”

“Rõ.” Ánh mắt Lũy Lam cũng mang theo tia kiên định.

Khi Lũy Lam định rời đi, Phương Quân Thụy lại gọi anh ta lại: “Chờ chút. Bảo bọn họ chia nhau ra canh gác, đêm mai mới tiếp tục tấn công.”

“Tuân lệnh, thưa Nguyên soái!”

Tô Bối Đăng hôn mê đến tận chiều hôm sau, cậu mở mắt nhìn khoảng không xa lạ. Phương Quân Thụy thấy động tĩnh của cậu, liền đi lại: “Bối Bối, em tỉnh rồi. Còn chỗ nào không khỏe không em?”

Tô Bối Đăng nhìn hắn với ánh mắt ngây ngô. Ô, cái anh chàng đẹp trai này là ai vậy?

“Bối Bối, sao thế em?” Phương Quân Thụy thấy cậu ngơ ngác, cho rằng cậu chưa tỉnh táo, bèn gọi.

“Bối Bối? Anh đang gọi tui hả?” Tô Bối Đăng nghiêng đầu: “Anh đẹp trai ơi, anh tên gì vậy?”

…________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…
« Chương TrướcChương Tiếp »