Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 188: Tui từ Beta trở thành tiểu Alpha mất rồi! (10)

« Chương TrướcChương Tiếp »
…Chương 10…

…_________…

Buổi tối về tới khách sạn, Tô Bối Đăng mới biết cậu phải ở chung phòng với Phương Quân Thụy.

“Em có thể ngủ riêng không?”

Không phải là cậu chán ghét việc ngủ chung với Phương Quân Thụy, nhưng mà cậu thật sự cảm thấy có chút áp lực đó. Mặc dù trước đó đã nhận định người ta là của mình…

Hừm, ai bảo Tô Bối Đăng cậu từ một kẻ lang thang bỗng trở thành người dưới trướng Nguyên soái, giờ lại đùng một cái chạy đi ngủ cùng Nguyên soái. Dân chúng mà biết là họ chửi cho đó.

Phương Quân Thụy không biết tại sao, từ sau vụ chuyện của Phương Dư, hắn hoàn toàn không muốn Tô Bối Đăng biến mất khỏi tầm mắt, vô cùng bất an nếu hắn cách cậu quá xa.

Mặc dù trong lòng không hài lòng với ý kiến của Tô Bối Đăng, nhưng hắn vẫn thấp giọng: “Có thể. Em ngủ giường, ta ngủ sofa.”

“Vẫn là để em ngủ sofa thì hơn. Ai đời lại để Nguyên soái ngủ sofa bao giờ.” Tô Bối Đăng lắc đầu đáp.

“Không việc gì.” Phương Quân Thụy xoa đầu Tô Bối Đăng nói: “Đừng tiếp tục đôi co với ta, nghe lời một chút. Đây là lệnh, rõ chưa?”

Tô Bối Đăng nghe hắn nói mà dở khóc dở cười, cũng không tiếp tục công cuộc nhường nhịn, gật đầu đáp ứng: “Rõ rồi ạ.”

Hơn nửa đêm, Phương Quân Thụy mơ thấy một thiếu niên cười tươi như ánh Mặt Trời. Khi hắn bị thương mất kiểm soát, là cậu đã tiến tới, ánh mắt cậu lo lắng cùng quan tâm mà nhìn hắn chăm chú.

“Chú có sao không?”

“Chú ngoan một chút.”

“Chú ơi? Chú có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”

“Chú thơm quá à…”

Lời Bối Đăng nói rất chậm, rất nhẹ khiến hắn bất giác cảm thấy được xoa dịu. Tin tức tố thơm ngọt, kí©h thí©ɧ, khiến hắn bị trầm mê, bị cuốn hút.

Trong mơ, Phương Quân Thụy đã đưa tay, đem Tô Bối Đăng đè xuống. Hắn muốn người này, không muốn cậu rời đi nữa…

“Chú…”

Rất muốn ôm Bối Bối.

“Phương Quân Thụy!”

Muốn hôn.

“Phương Quân Thụy, chú có chịu tỉnh không thì bảo. Chú còn không chịu…”

Tô Bối Đăng còn chưa mắng xong, đã bị một nụ hôn chặn lại. Hai mắt Bối Đăng trừng lớn, hoàn toàn không tin được bản thân đang bị cưỡng hôn!!!

Tô Bối Đăng giãy dụa, nâng chân đạp Phương Quân Thụy ra, tức giận: “Phương Quân Thụy, anh đang làm gì thế hả? Anh còn nhận ra tôi là ai không thế?! Anh có biết tùy tiện đè người khác ra hôn là hành vi sai trái không hả?!”

Phương Quân Thụy im lặng nhìn Tô Bối Đăng một lúc, nhưng ánh mắt hắn vẫn không có chút nào tỉnh táo. Phương Quân Thụy nắm lấy chân Bối Đăng, kéo cậu về phía mình, đè úp sấp cậu xuống, đè tay phải của Bối Đăng ra sau lưng. Hắn cúi đầu, liếʍ nhẹ gáy Tô Bối Đăng.

Lần này Tô Bối Đăng càng thêm hốt hoảng, lắp bắp: “Phương Quân Thụy, chú… Anh chớ có cắn bậy đấy.”

Phương Quân Thụy cọ đầu mũi vào gáy Tô Bối Đăng, thì thầm: “Bối Bối, ta yêu em.”

Lượng tin tức tố của Phương Quân Thụy thả ra quá đột ngột, khiến Tô Bối Đăng dù mê mùi hương này cũng bị làm cho choáng váng. Tô Bối Đăng cố gắng giãy dụa để thoát ra, nhưng lực tay của Phương Quân Thụy càng thêm mạnh mẽ, Bối Đăng chỉ có thể giãy dụa trong bất lực: “Nguyên soái, ngài mau thả em ra đi mà…”

Đến bây giờ, Tô Bối Đăng đã phán đoán được việc Phương Quân Thụy đang bước vào kì mẫn cảm. Mà cậu cũng biết được, khi một Enigma bước vào kì mẫn cảm, thì sự ham muốn đạt tới đỉnh cao, hầu như không ai có thể ngăn cản Enigma đó.

Phương Quân Thụy nhíu nhíu mày nhìn người trong lòng cứ giãy dụa, không vui mà đem quần cậu lột ra.

“Phương Quân Thụy, chú…!!!” Vì trời đêm rất lạnh, mà trong phòng còn mở máy lạnh với nhiệt độ hơi thấp, nên Tô Bối Đăng vẫn luôn mang vớ. Hiện tại quần bị Phương Quân Thụy lột xuống, trên người cậu hiện giờ chỉ còn một độc chiếc sơ mi trắng cùng tất trắng, cơ thể cậu khẽ run lên.

Mà bộ dáng này của Tô Bối Đăng ở trong mắt Phương Quân Thụy càng thêm mê người.

“Em thơm quá, Bối Bối.” Phương Quân Thụy kéo Tô Bối Đăng dậy, để cậu ngồi ở trong lòng, lưng cậu áp vào trong lòng hắn. Phương Quân Thụy hôn nhẹ lên gáy cậu: “Rất mê người.”

Lời vừa dứt, Phương Quân Thụy đã cắn mạnh vào gáy Tô Bối Đăng không chút lưu tình.

Ah!

Nước mắt không nhịn được mà chảy xuống. Cảm giác đau và nóng rát từ tuyến thể khiến đầu óc Tô Bối Đăng choáng váng. Lượng tin tức tố của Phương Quân Thụy xâm nhập lên người cậu càng lúc càng nhiều, đến mức cơ thể Bối Đăng hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cậu nữa.

.

.

.

Khi Tô Bối Đăng tỉnh lại mới nhận ra bản thân đã trở về dinh thự.

Tô Bối Đăng nhìn lên trần nhà một lúc, mới ngồi dậy bước xuống giường. Chẳng qua còn chưa kịp tiến một bước, đã cảm thấy hai chân không có chút lực, khiến cậu khụy xuống.

Lúc khụy xuống sàn, Tô Bối Đăng nhận ra trên sàn đã được lót thảm mềm, dù ngã cũng sẽ không bị thương.

Lúc này cánh cửa mở ra, Phương Quân Thụy sắc mặt đầy tội lỗi tiến vào. Thấy Tô Bối Đăng ngơ ngác ngồi trên thảm, hắn tiến lại, cẩn thận ôm cậu trở lại giường: “Còn đau không?”

Tô Bối Đăng không trả lời, bởi vì cậu cảm nhận được tin tức tố của bọn họ đang hòa hợp với nhau. Không đúng, phải nói là vô cùng hoà hợp.

“Xin lỗi.” Phương Quân Thụy cho rằng cậu giận và không muốn nói chuyện, chỉ có thể nói: “Hôm đó ta không phải cố tình muốn tổn thương em. Xin lỗi em, ta sẽ chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm, từ nay em nói gì, ta sẽ đều nghe theo em, vậy có được không?”

Tô Bối Đăng thầm thở dài một hơi, bây giờ cậu có thể nói cái gì đây? Cũng may Phương Quân Thụy không phải là tra nam, mà hắn cũng là đối tượng cậu muốn cùng HE. Cũng còn may cậu là Alpha, sẽ không cực việc mang thêm một sinh linh.

“Ừm, Bối Bối này. Sắp tới em ăn uống điều độ chút nhé.” Phương Quân Thụy chậm rãi nói: “Muốn ăn gì cứ nói, ta sẽ mua cho em.”

Tô Bối Đăng gật gật đầu: “Ừm.”

“Đừng có nhịn đói, món ăn nào không hợp khẩu vị, cũng phải nói ra.”

“Ừm.” Tô Bối Đăng tiếp tục gật đầu.

“Hiện tại em đang có thai, chú ý đi đứng một chút.”

Tô Bối Đăng còn định tiếp tục ‘Ừm’, bỗng dưng lại cảm thấy có gì đó sai sai, nghi hoặc hỏi lại: “Từ từ, anh vừa nói gì cơ? Em mang thai á?”

“Đúng vậy, đã được một tuần.” Phương Quân Thụy gật đầu giải thích: “Vừa rồi lúc trở lại dinh thự, trong lúc em hôn mê đã để bác sĩ kiểm tra một chút mới biết.”

Thể trạng Tô Bối Đăng quả thật có chút khỏe, cậu ăn uống rất tốt, cũng không có mệt mỏi hay ốm nghén, cũng vì lí do này mà không ai phát hiện ra.

“… Em là Alpha mà, sao lại có được? Sẽ không nhầm lẫn chứ?” Tô Bối Đăng đơ người hỏi lại. Sao mình lại có rồi?

“Bối Bối, em quên việc ta là Enigma sao?”

Enigma? Phải rồi ha. Hệ thống đã giải thích với mình… Từ từ, nhưng hệ thống hình như không có nói việc Enigma có thể làm Alpha mang thai mà! Mình bị hố rồi!!!

Tô Bối Đăng nước mắt lưng tròng mà nhìn Phương Quân Thụy.

Phương Quân Thụy thấy cậu như vậy, trong lòng phức tạp: “Em, không muốn có con sao?”

“Không phải.” Tô Bối Đăng khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Tuy là mang thai, em vẫn có thể học lái cơ giáp đúng không?”

Phương Quân Thụy suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tiền đề là sức khỏe của em đạt mức độ an toàn.”

…______________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…
« Chương TrướcChương Tiếp »