Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 179: Thế giới 16: Tinh tế Tui từ Beta trở thành tiểu Alpha mất rồi! (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tag: EABO, hơi cẩu huyết, có chút yếu tố cơ giáp, tình cảm, sinh tử, thụ lúc ngoan lúc manh động, công ban đầu thích ra vẻ, sau lại có chút thê nô…

-----

**Chú thích nhỏ: **

**A, B, O hẳn là mọi người cũng biết rồi ha. Giờ tui giới thiệu một chút về *****E nè. ***

E là viết tắt của “Enigma”, một giới tính trội hơn hẳn Alpha. Và E có thể đè cả ba giới A, B, O và khiến họ mang thai nha. ^^

…----ooOoo----…

…Chương 1…

…_______…

Thế giới này ngoài nam và nữ, còn sản sinh thêm bốn giới tính đặc biệt là Enigma, Alpha, Beta và Omega. Hiếm gặp nhất chính là giới tính Enigma, vì chỉ chiếm 1% duy nhất. Alpha và Omega chiếm tỉ lệ chênh lệch không nhiều. Chiếm số đông là Beta, con số lên đến 80%.

Mẹ Tô Bối Đăng là một Beta, nhưng bà vì bệnh mà mất. Vài năm sau, thì người cha Alpha của cậu tiến thêm bước nữa với một nữ Omega xinh đẹp. Sau đó sinh ra một bé gái, cha rất thích cô bé, sau khi lớn, cô bé phân hóa thành Omega lại càng được ưu ái sủng nịnh hơn.

Bởi vì gia đình nào sinh được Omega, mà Omega ấy lại có độ tương xứng với Alpha chỉ cần trên 75%, liền có thể liên hôn với gia đình giàu cùng cấp bậc, hay có chức phận cao hơn trong xã hội.

Mà cô em gái Omega của Tô Bối Đăng lại nhận được vận may đó. Cô nàng có tuyến thể tương xứng với thiếu gia Đạm Lăng, một Alpha cấp S+, là người được cho là sẽ kế thừa vị trí gia chủ Đạm gia với chỉ số đạt 86%, là một con số giá trị cao và lý tưởng trong Địa cầu.

Gia đình Đạm gia cũng rất thích cô gái nhà Tô gia này, không chỉ vì cô có chỉ số phù hợp, mà là tính cách cô mềm yếu nhu thuận, lại rất có tố chất khiến người khác có hảo cảm.

Mà Tô Bối Đăng bởi vì tuyến thể không phân hóa, nên đã ăn không ít khổ. Cậu bị xem là nỗi xấu hổ cả nhà họ Tô, họ cho rằng một Beta không xứng đáng sống cùng dòng tộc Alpha của bọn họ.

Tô Bối Đăng sau khi phân hóa không thành thì bị đuổi đi rất nhanh, cậu lang thang, ăn nhờ ở đậu trong các con hẻm, lề đường, dưới gầm sông… Gặp phải đám côn đồ cũng chỉ có thể nhịn không dám phản kháng, dần dần cơ thể không đủ dinh dưỡng, lại liên tục bị đòn, khiến cậu mắc phải căn bệnh ung thư máu, rồi qua đời ở bãi rác không tên khi bước sang tuổi 22.

Lục Đường xem xong cuộc đời ngắn gọn của nhân vật mà bản thân sẽ sắm vai, rơi vào trầm mặc trong chốc lát.

Cuộc đời đứa bé này thảm đến không nói thành lời.

Lục Đường sờ sờ sau gáy mình, cũng có chút hoài niệm cùng thắc mắc, không biết so với thế giới cậu đã từng đi qua, tuyến thể có gì khác nhau không.… Ơ, mà Beta sẽ không có tuyến thể nhỉ? Nghe bảo đây là giới tính bình thường nhất mà.

Lục Đường nghĩ vậy liền che miệng cười sảng khoái. Hehe, vậy là ông đây không cần lo lắng sẽ phải trải qua thời kì mẫn cảm gì đó rồi, thật sự quá tuyệt vời.

Cái gì mà tin tức tố hấp dẫn nhau?

Lục Đường mở mắt, quan sát xung quanh thì thấy bản thân đang ngồi trong đống phế liệu. Cậu khẽ thở dài một cái rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ ảo trên trời.

Hiện tại mình chính là Tô Bối Đăng. Mịa nó, mình cũng phải dạy đám ranh kia biết, động tới Tô Bối Đăng, là động tới cái chết.

Cậu vừa mới hạ quyết tâm xong, một đám du côn không biết từ đâu xuất hiện, tay cầm mấy cây gây bao quanh Tô Bối Đăng.

“Đại ca, anh xem kìa, nó rất biết tự lượng sức, đứng sẵn chờ anh đánh kìa.” Một tên cười nắc nẻ nói.

“Hừ, đại ca mà ra tay, nó tất nhiên không dám hó hé rồi. Nhưng mà mặt nó dù hơi lem luốc, nhưng trông không tệ chút nào. Chắc có thể chơi được đấy.” Một tên khác liếʍ môi nói.

“Mày nói đúng.” Một tên khác đồng tình.

“Có chơi cũng là tao chơi trước, sau đó mới đến phiên bọn mày, hiểu rõ chưa?” Tên cầm đầu cười gằn nói: “Này họ Tô, mày cũng nghe thấy lời bọn nó nói rồi đấy, mau mau cởi đồ… Ahhh!!!”

Tên đại ca giọng điệu khinh bỉ, nhưng lời còn chưa nói hết, hai mắt gã đã trợn trắng, ôm phần dưới khụy xuống đầy đau đớn.

Tô Bối Đăng híp mắt, xoay xoay cán dao trong tay mỉm cười nói: “Không phải muốn chơi sao? Nào, lại đây, ông đây chiều ý tụi mày hết. Cho tụi mày biết thế nào là phấn khích nhất thời, đi luôn đời trai.”

Những tên kia nhất thời khϊếp đảm, bọn họ hoàn toàn không biết tại sao Tô Bối Đăng lại đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, mấy hôm trước, ngay cả sáng nay vẫn là bộ dáng yếu ớt, mặc bọn họ xả giận!

“Bọn mày… Bọn mày còn không mau đưa tao đến… Đến bệnh viện!!! Nhanh lên!!” Tên cầm đầu ôm phần dưới gào lên. Gã cảm thấy phía dưới rất đau, lại có chút ẩm ướt. nhưng lại không dám nhìn. Sẽ, sẽ không phải mất thật rồi chứ!!!

Tô Bối Đăng kề dao lên cổ tên cầm đầu, giọng điệu đe dọa: “Đứa nào bước đến đây một bước, ông đây liền thiến đứa đó.”

Một tên khác vì sợ hãi mà nói: “Tô, Tô Bối Đăng, chúng tôi sai rồi, chúng tôi xin lỗi cậu. Bây giờ cậu có thể tha cho chúng tôi không? Về sau, về sau nhất định không dám bắt nạt cậu nữa…”

Ha… Tô Bối Đăng cười hừ một tiếng. Tin lời bọn mày nói mới là thằng ngu á.

“Nói suông thì không chân thành chút nào.” Tô Bối Đăng nhún vai lắc đầu nói: “Tụi bay mỗi đứa để lại một ngón tay, sau đó có thể rời đi.”

“Mày bức người quá đáng!!!” Một tên tai to gầm lên. Để lại một ngón tay? Nói nghe dễ nhỉ, tên này biết bản thân đang nói gì không vậy!!

“Bức người quá đáng?” Tô Bối Đăng đá tên cầm đầu sắp bất tỉnh sang một bên, nắm cổ áo tên vừa nói kéo xuống, cười lạnh: “Vậy khi đến chén cơm của tụi bay, tao cũng chẳng thèm cướp, nhưng tụi bay vẫn đến đánh tao thừa sống thiếu chết. Như vậy là không bức người quá đáng?”

“Hừ, không phải do mày đắc tội người khác à? Nếu không thì họ sẽ chẳng thuê bọn tao bắt nạt mày.” Tên đó vừa nói vừa hất tay Tô Bối Đăng ra, nhưng lại phát hiện dù gã có gạt thế nào, thì tay cậu vẫn ghim chặt cổ áo gã.

“Có người thuê?” Ánh mắt Tô Bối Đăng xẹt qua tia nghi hoặc. Cậu ngoại trừ có bất đồng với Tô gia, thì hầu như chẳng đắc tội ai. Thế éo nào lại có người muốn thủ tiêu cậu?

Bỏ đi, việc này để từ từ tìm hiểu xem sao.

Tô Bối Đăng vừa buông cổ áo tên tai to đó ra, phía ngoài liền có một nhóm mặc trang phục quản lý trật tự tiến vào.

“Tất cả giơ tay lên, theo chúng tôi về đồn!”

…________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…
« Chương TrướcChương Tiếp »