Chương 169: Tiểu câm điếc muốn được yêu thương (13)

…Chương 13…

…__________…

Kết quả thi được gửi về vào buổi chiều cùng ngày, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc với số điểm gần như là tối đa của Vân Tinh.

Bản thân Vân Tinh thật ra cũng có chút ngạc nhiên, cậu không hề nghĩ kết quả mình nhận được sẽ cao như thế. Vì thời gian khi cậu vẫn còn làm nó cách đây cũng đã qua khá lâu rồi, tuy rằng vẫn thường xuyên ôn luyện, nhưng cậu cho rằng bản thân cũng chỉ có thể đạt được 70% số điểm thôi.

“Tiểu Tinh, em hôm nay đã làm rất tốt. Vậy tối nay anh dẫn em và mọi người đi ăn, xem như quà cho em, có được không?” Giản Hà Uy mỉm cười nhìn cậu nói. (Khẩu ngữ)

“Vậy em có thể ăn món mình thích không?” Vân Tinh nhìn y hỏi. (Khẩu ngữ)

Giản Hà Uy hơi ngây người một chút, ngay sau đó ánh mắt y cũng hiện rõ ý cười: “Tất nhiên là được.”

Không dễ gì mà được bé con chủ động yêu cầu ăn món em ấy thích. Làm sao y có thể từ chối chứ?

“Từ phu nhân, ngài đi cùng luôn không?” Giản Hà Uy nhìn bà hỏi.

Đúng là càng nhìn càng thấy giống… Từ Huệ Anh khi đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. lại bị câu hỏi của Giản Hà Uy kéo về thực tại. Bà hơi giật mình, máy móc trả lời: “À, được…”

Trên xe, Đường Thiên là người cầm lái, Giản Hà Uy ngồi ghế phó lái. Còn Từ phu nhân cùng Vân Tinh thì ngồi ở ghế sau.

“Mẹ ơi, mẹ mệt à? Hay chúng ta đừng đi ăn nữa, con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi nha?” (Khẩu ngữ) Vân Tinh sau khi lên xe, đã để ý thấy mẹ của mình luôn không tập trung, bà dường như đang lo lắng về vấn đề gì đó.

Từ Huệ Anh nghe cậu nói vậy, trong lòng bất giác cảm thấy áy náy. Bà cũng thật là, tối hôm nay đi ăn là để chúc mừng tiểu Tinh, vậy mà bà cứ vì chuyện không đâu mà khiến thằng bé lo lắng. Không thể tiếp tục nghĩ nữa, bà nhất định phải bình tĩnh lại.

Sau khi trấn tĩnh bản thân, Từ Huệ Anh mới mỉm cười nói: “Mẹ không sao đâu, do mẹ đang nghĩ về mấy dự án sắp tới, nên mới không tập trung lắm. Con đừng lo lắng.” (Khẩu ngữ)

Vân Tinh thấy bà nói vậy, cũng gật gật đầu đã hiểu. Mặc dù cậu có thể nhìn ra mẹ đang không nói thật, nhưng nếu mẹ đã không muốn nói, thì cậu cũng không có cách nào hỏi tiếp, chỉ có thể nói: “Vậy mẹ có mệt thì bảo con nha, con sẽ làm chỗ dựa cho mẹ nghỉ ngơi nha.” (Khẩu ngữ)

Vân Tinh vừa diễn tả, vừa vỗ vỗ ngực chính mình.

Màn đối thoại không lời của Từ Huệ Anh cùng Vân Tinh, đều được hai người ngồi phía trên thu vào tầm mắt. Nhìn cảnh này, Giản Hà Uy có chút không biết phải làm sao.

Em trai nhỏ này của y dường như rất có cảm tình, cũng như rất để ý đến Từ phu nhân. Kể cũng phải, Từ phu nhân không chỉ là người nhận nuôi, mà cũng là người đối xử em ấy tốt hơn so với những kẻ khác. Như vậy, sau khi biết rõ mọi chuyện, liệu tiểu Tinh sẽ có lựa chọn như thế nào? Em ấy sẽ cùng y trở về nhà chứ?

“Đừng nghĩ nhiều. Dù lựa chọn thế nào đi nữa, thì em ấy vẫn sẽ là bảo bối của Giản gia, là em trai nhỏ của cậu mà.” Đường Thiên vỗ nhẹ vào vai Hà Uy nói.

“Ừm…” Giản Hà Uy nhỏ giọng đáp.

Lúc này, Vân Tinh đột nhiên chồm người tới, vỗ nhẹ vào vai Giản Hà Uy: “Anh ơi, lát anh Vũ có đến dùng bữa cùng chúng ta không?” (Khẩu ngữ)

Giản Hà Uy vốn đang sầu não, thấy cậu tiến gần, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt nói: “Hưm~ Anh cũng không chắc lắm, vì Đắc Vũ gần đây rất bận rộn.” (Khẩu ngữ)

Y dừng một chút, lại khẽ cười đùa: “Mà phải công nhận, em hình như rất để ý Đắc Vũ nha. Ở trường hỏi, bây giờ cũng hỏi. Sao hả, có phải là em thích Đắc Vũ đúng không?” (Khẩu ngữ)

Vân Tinh nghe xong, nhất thời lúng túng, hai bên má cũng bất giác mà hồng lên, lập tức phản bác: “Mới không có…” (Khẩu ngữ)

Đáp xong liền trở về vị trí cũ, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhằm giấu đi sự xấu hổ trong lòng.

Giản Hà Uy thấy cậu như thế thì bật cười: “Phản ứng của em ấy dễ thương thật, tâm tư trẻ con quả nhiên dễ thấy.”

“Đừng có trêu em ấy thế chứ. Nếu em ấy mà dỗi, tôi cũng không có cách nào giúp cậu giảng hòa đâu.” Đường Thiên khẽ cười nói.

“Biết rồi, biết rồi.”

…*…

Trong nhà hàng, khi mọi người dùng bữa chưa lâu, thì Đoàn Đắc Vũ đi đến, phía sau hắn còn có một người đàn ông đã qua tuổi trung niên một chút.

“Đắc Vũ, cậu đến muộn.” Đường Thiên nói.

“Xin lỗi, tôi có chút việc. Phải giải quyết cho xong thì mới đến được.” Đoàn Đắc Vũ đến bên bàn, thấp giọng đáp. Sau đó quay sang nói với người đàn ông: “Bác sĩ Joseph, ngài cũng dùng bữa cùng chúng tôi đi.”

“Được. Nếu vậy thì đành làm phiền mọi người rồi.” Vị được gọi là bác sĩ Joseph cười nhẹ nói.

“Ngài không cần khách sáo.” Đoàn Đắc Vũ nói. Hắn đi đến bên cạnh Vân Tinh, đưa tay nựng má cậu: “Ngôi sao nhỏ, mấy hôm nay em lại biếng ăn đúng không?” (Khẩu ngữ)

Kén ăn như vậy, làm sao mà lớn được? Đoàn Đắc Vũ nhíu nhíu mày không hài lòng. Chẳng lẽ mình phải lập ra một kế hoạch ăn uống cho em ấy sao?

Vân Tinh trong lòng cảm thấy hơi bất lực. Rốt cuộc đối với những con người này, như thế nào mới là không kén ăn? Lúc trước là thầy Đường, sau đó lại là anh Vũ. Duy chỉ có anh trai họ Giản mới quen gần đây là không ép cậu ăn thôi.

Y từng nói: ‘Em ăn được bao nhiêu thì ăn. Đừng có nghe theo Đường Thiên và Đoàn Đắc Vũ, hai người đó là động vật ăn thịt, cái gì cũng nuốt cả, em theo họ có khi bị đau dạ dày đấy.’

【Hệ thống, em xem tôi có nên bỏ Đoàn Đắc Vũ, mà theo đuổi Giản Hà Uy không? Tôi cảm thấy anh ta cưng tôi hơn, cũng không ép tôi ăn hay làm cái gì.】

Hệ thống vừa nghe liền trợn mắt, miệng há hốc nói: 【Bậy rồi, bậy rồi. Ngài mà nghĩ thế thì sẽ chịu thiệt đấy. Mặc dù Giản Hà Uy cưng ngài thật, nhưng em cảm thấy anh ta không có ý nghĩ sẽ cùng ngài tiến tới đâu. Hơn nữa, Đoàn Đắc Vũ ngoại trừ hay cằn nhằn về chế độ dinh dưỡng của ngài, thì cũng rất cưng ngài còn gì.】

Từ Vân Tinh gật đầu, không phủ nhận lời của hệ thống. Dù sao ban nãy cậu cũng chỉ là nói đùa với hệ thống một chút. Quả thật những người này đối xử cậu rất tốt, còn tốt hơn khi đối xử với thụ chính trong nguyên tác. Được yêu thương thì ai mà chẳng thích đúng không? Nhưng mà cách họ thể hiện, làm cậu cứ cảm thấy nó cứ sai sai chỗ nào ấy.

Mà nhắc đến, những nhân vật mấu chốt này sao lại không thấy xuất hiện nhỉ? Không xuất hiện thì sao tuyến truyện tiếp diễn được?

Không biết có phải do trời cao nhìn thấu suy nghĩ cậu không, mà vừa nghĩ tào tháo, tào tháo liền xuất hiện, đã thế còn tận hai người!

“Diêu Âm, không phải cậu ghét món Tây sao? Sao giờ lại muốn ăn chúng?” Từ Vũ Cao khó hiểu.

“… À thì, tôi đột nhiên có hứng muốn ăn thôi.” Châu Diêu Âm hơi chột dạ, sau đó lại qua loa đáp. Hừ, nếu không phải cậu nhận được tin tức Đoàn Đắc Vũ đang ở đây, thì cậu cũng chẳng hơi đâu mà chạy đến đây ăn uống. Phải biết rằng, nhà hàng này cách khu cậu sống tận hai giờ đi đường.

Châu Diêu Âm nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được người. Hơn nữa còn thấy được một vài người nữa: “Vũ Cao, hình như mẹ cậu cũng đến đây dùng bữa đó, chúng ta qua chào hỏi dì một chút đi.”

Châu Diêu Âm nói xong, liền chủ động nắm tay Từ Vũ Cao, kéo gã đi đến bàn ăn mà Từ phu nhân đang ngồi. Nói là chào hỏi Từ Huệ Anh, thật ra chỉ là cái cớ mà thôi, cái mà Châu Diêu Âm muốn chính là Đoàn Đắc Vũ có thể để ý đến mình.

Châu Diêu Âm cùng Từ Vũ Cao đi đến: “Chào dì, thật trùng hợp quá. Dì cũng đến đây dùng bữa ạ?”

Từ Huệ Anh nghe thấy tiếng chào hỏi, quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên, đứng bên cạnh là thằng con đã khiến bà tức điên. Nhưng đây là chuyện nội bộ gia đình, tất nhiên không thể phô ra được, chỉ có thể nhịn lại, cười nói: “Ừm, đúng là trùng hợp. Mà con là… Diêu Âm?”

Từ Huệ Anh tuy không nghiêm khắc với mối quan hệ bên ngoài của Từ Vũ Cao, nhưng bà vẫn sẽ tìm hiểu kĩ một số người hay tiếp xúc với con trai bà nhất.

“Vâng, là con.” Châu Diêu Âm nhu thuận mà cười nói. Cậu hơi đánh mắt sang Đoàn Đắc Vũ, thấy hắn một bên đang nói chuyện điện thoại, một bên lấy khăn giấy lau miệng cho Từ Vân Tinh. Cảnh này khiến Châu Diêu Âm vô cùng sôi máu, hận không thể lập tức lao đến bóp chết tên đã cướp hết mọi thứ của Châu Diêu Âm cậu!

Giản Hà Uy nhận ra thanh niên vừa mới đến này. Đây chẳng phải là cái người đã tỏ vẻ yếu ớt, nói tiểu Tinh bắt nạt cậu ta ở thủy cung lần trước à? Y để ý thấy ánh mắt chứa sát ý của Châu Diêu Âm, nhìn theo thì thấy cậu ta đang nhìn về phía tiểu Tinh nhà mình. Giản Hà Uy khẽ cau mày.

“Mẹ, tụi con cũng ngồi xuống cùng ăn được không? Càng đông càng vui mà.” Từ Vũ Cao vừa nói vừa kéo ghế cho Châu Diêu Âm, khi hai người còn chưa kịp ngồi xuống, Đoàn Đắc Vũ đã tắt điện thoại, thanh âm không có một tia cảm xúc.

“Tôi có đồng ý cho hai người ngồi ăn cùng à?”

Gương mặt tươi cười của Từ Vũ Cao cùng Châu Diêu Âm lập tức sượng lại, qua một lúc mới từ trong xấu hổ mà đứng thẳng dậy.

“Đoàn, Đoàn tổng… Đều là có quen biết, anh cũng đừng khó tính như vậy…” Châu Diêu Âm giọng điệu ngượng ngùng, nói.

“Ai nói chúng tôi và các cậu có quen biết?”

Châu Diêu Âm há miệng muốn nói, sau đó lại cúi đầu, hai tay vân vê vào nhau, bối rối: “Tôi, tôi…”

Từ Vũ Cao thấy Châu Diêu Âm chịu ủy khuất, liền bất mãn: “Các người đều biết với mẹ tôi, thì tất nhiên chúng tôi với các người cũng xem là có quen biết rồi.”

“Ha.” Đoàn Đắc Vũ lộ ra nụ cười khinh miệt: “Cậu biết câu ‘Thấy sang bắt quàng làm họ’ không? Trẻ lên ba còn biết thế nào là quen biết đấy.”

“Anh!!” Từ Vũ Cao tức điên, nhưng lại không làm gì được.

Mà Từ Vân Tinh ngồi bên cạnh, được hệ thống mở ra quang não, vì thế mà nghe được hết toàn bộ cuộc đối thoại. Cậu đưa tay che miệng cười khúc khích, bất giác mở miệng: “Hihi, đồ ngốc…”

! ! !

…__________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…