Chương 161: Tiểu câm điếc muốn được yêu thương (5)

…Chương 5…

…________…

Từ Vân Tinh sau khi đưa bài tập đã làm cho Đường Thiên, thì cậu đứng dậy, đi lấy nước ấm uống một chút. Xong xuôi, cậu trở lại phòng khách, ngồi xem anh chấm bài.

Ngồi được một lúc, bỗng bụng của Vân Tinh ‘Ọt ọt─’ mấy tiếng. Vì không gian có chút yên tĩnh, nên Đường Thiên tất nhiên cũng nghe thấy âm thanh lạ, anh ngẩng lên nhìn cậu. Mà Vân Tinh cũng ý thức được bản thân vừa thất lễ, hai má hồng lên, xấu hổ: “Xin lỗi, em có chút đói…” (Khẩu ngữ)

Đường Thiên nhìn lại đồng hồ, thời gian là hơn tám giờ ba mươi phút sáng. Nhưng ngay sau đó, anh như nhận ra điều gì, liền vội vã nói xin lỗi: “Ôi, tôi thật sơ ý quá, xin lỗi em nha tiểu Tinh. Em chưa ăn sáng mà đã bắt em làm bài tập rồi…” (Khẩu ngữ)

Đường Thiên cảm thấy rất áy náy. Rõ ràng bản thân anh đến sớm, Vân Tinh vừa mới ngủ dậy đã bị anh kéo đi học bài cả tiếng đồng hồ, làm sao cậu có thể không mệt, không đói chứ? Rõ ràng đã đồng ý với gia chủ là sẽ chăm sóc cho cậu, vậy mà…

“Để tôi nấu chút gì đó cho em. Em có muốn ăn gì không?” Đường Thiên gấp lại tập, hướng cậu hỏi. (Khẩu ngữ)

Vân Tinh nghĩ nghĩ, lại nhẹ lắc đầu: “Như vậy thì sẽ làm phiền thầy Đường lắm. Em nấu mì gói ăn chút là được rồi.” (Khẩu ngữ)

Đường Thiên nghe cậu nói sẽ ăn mì gói mà nhăn mày: “Cái đó làm sao tốt cho sức khỏe? Tôi không cho phép em ăn nó đâu. Tôi đi nấu cơm cho em, ráng chờ một chút.” (Khẩu ngữ)

Anh nói xong, liền đứng dậy đi vào nhà bếp, bắt đầu cầm chảo tung hoành.

Cũng may là thịt và cá đã được Từ phu nhân ướp sẵn rồi, hiện tại anh chỉ cần nấu thôi. Ước chừng hơn nửa tiếng sau, các món đơn giản, nhưng đầy đủ chất đã được bày ra bàn ăn.

“Em ăn thử xem.” Đường Thiên nhìn cậu mỉm cười. (Khẩu ngữ)

“Em cảm ơn. Em sẽ ăn thật ngon.” (Khẩu ngữ) Vân Tinh tiến đến bàn ăn, bắt đầu động đũa. Cậu cắn một miếng thịt kho, hai mắt hơi sáng lên, lộ ra dáng vẻ hào hứng: “Thầy Đường, thầy nấu rất ngon đấy ạ.” (Khẩu ngữ)

“Cảm ơn em.” (Khẩu ngữ) Đường Thiên hơi nhướn mày, sau đó lại cười nhẹ. Tuy đây không phải là lần đầu anh được khen là nấu ăn ngon, nhưng mà anh lại cảm thấy rất vui, khi nghe được lời khen từ phía thiếu niên Vân Tinh này.

Chờ Vân Tinh ăn xong, Đường Thiên cùng cậu hàn huyên một chút. Tiếp xúc thêm một chút, Đường Thiên mới biết Vân Tinh đúng là không có một người bạn nào hết. Tuy là có nghe Từ phu nhân nói qua, nhưng lúc đó anh chỉ cho rằng bà nói quá.

Nhưng hiện tại anh mới phát hiện, bà Từ không hề nói quá, mà chính là nói sự thật. Ngay cả vòng bạn bè trên mạng, cũng duy chỉ có tên hai người, thứ nhất là mẹ của cậu, thứ hai là chị ba của cậu.

“Tiểu Tinh, em kết bạn với tôi đi. Tôi hiện tại là thầy của em, nếu có bài tập không hiểu, em kiếm tôi không phải sẽ dễ dàng hơn sao?” (Khẩu ngữ) Đường Thiên giải thích nói, như sợ cậu sẽ từ chối kết bạn với mình vậy.

Từ Vân Tinh thấy lời anh nói cũng có lí, gật gật đầu, rồi đưa điện thoại cho anh. Đường Thiên vui vẻ cầm lấy điện thoại, thêm bản thân vào danh sách bạn bè của Vân Tinh, xong cuối mới trả lại cho cậu.

Từ Vân Tinh nhận lại, tò mò lướt xem trang cá nhân của Đường Thiên. Cậu thấy có hai nam nhân thường xuyên xuất hiện trong ảnh, có lẽ là bạn tốt. Một người trông rất lạnh nhạt, cũng chẳng nở nụ cười ở bất kì khung ảnh nào. Một người thì tươi hơn chút, ít nhất trên môi vẫn xuất hiện nét cười nhàn nhạt. Nhìn qua thì hai người này khác một trời một vực với thầy Đường, tuy tiếp xúc mới không lâu, nhưng Vân Tinh vẫn cảm nhận được anh là người hướng ngoại, thích cười nói, cũng đặc biệt thích chiều chuộng người khác.

-----

Một tuần sau.

“Vân Tinh, mẹ có việc phải đi vài hôm, con ở một mình, có tự chăm bản thân được không?” Tuy biết cậu đã lớn, có một số việc vẫn có thể tự giải quyết. Nhưng Từ phu nhân vẫn là có chút không tên tâm, mà bà cũng không có yên tâm để cậu cho người ngoài chăm sóc. (Khẩu ngữ)

“Tất nhiên. Mama cứ yên tâm, Vân Tinh tự lo được. Nếu có gì không biết, con vẫn có thể gọi cho mẹ mà.” Từ Vân Tinh lộ ra nụ cười, tay vỗ ngực đầy chắc chắn. (Khẩu ngữ)

Từ phu nhân nghĩ lại thấy cũng đúng, mấy lần bà về trễ, Vân Tinh vẫn có thể tự lo hết mọi thứ mà. Có lẽ bà đã lo xa quá rồi… Từ phu nhân đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói: “Vậy mẹ đi trước nhé, có gì thì alo cho mẹ, nhớ không?” (Khẩu ngữ)

“Dạ được.” Vân Tinh gật đầu, đưa tay tạm biệt bà. (Khẩu ngữ)

Sau khi tiễn bà ra cửa, Vân Tinh lại nhận được tin nhắn từ Đường Thiên.

“Tiểu Tinh, ba ngày tới thầy không đến cùng em học được. Em ở nhà tự học nhé, không hiểu cái gì thì cứ chụp lại gửi qua đây, thầy sẽ sắp xếp trả lời sớm cho em.”

Từ Vân Tinh nhìn tin nhắn đến mà khẽ thở dài. Vậy là mấy ngày tới cậu lại bơ vơ rồi. Sao mọi người cứ rủ nhau bận cùng ngày thế? Tuy là nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn nhanh chóng trả lời lại.

“Dạ.”

Nửa đêm, Từ Vân Tinh nằm mơ thấy ác mộng. Trong mộng cậu nhìn thấy bản thân đang đứng chơi với một chú cún nhỏ trên vỉa hè gần đường lớn. Lúc xoay người, cậu cảm thấy bản thân bị người đẩy mạnh một cái, khiến cậu đứng không vững mà bước xuống đường cái. Rồi một chiếc xe tải lao đến…

“Haa—” Vân Tinh giật mình bừng tỉnh, hai mắt cậu mở lớn, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu không dám nhắm mắt, sợ rằng sẽ lại thấy khung cảnh đáng sợ như trong giấc mơ.

Vân Tinh sau khi rửa lại mặt, thì đi xuống nhà, lấy áo khoác rồi đi ra ngoài. Cậu nghĩ bản thân nên dạo một vòng, để tâm trạng có thể ổn hơn.

Khi đi đến con hẻm gần công viên, trong màn đêm tĩnh mịch cùng ánh trăng mờ, Từ Vân Tinh thấp thoáng thấy bóng người bên trong hẻm. Trong lòng Vân Tinh có chút sợ, vốn nghĩ sẽ nhắm mắt làm ngơ, nhưng cậu không biết tại sao vẫn là bước chân đến gần.

Sau khi nhìn thấy một nam nhân mặc âu phục, phần hông đổ rất nhiều máu, Vân Tinh mới biết người này đang bị thương rất nặng. Cậu vội ngồi xổm xuống, kiểm tra thử nhịp tim của hắn, lại nhéo nhéo má hắn xem có nam nhân có phản ứng hay không, chẳng qua hắn lại vẫn không có phản ứng gì.

Vân Tinh hoang mang, vội lấy di động gọi cấp cứu, nhưng còn chưa kịp bấm gọi, tay đã bị bắt lấy: “Không được gọi cấp cứu…!”

Tay đột ngột bị người nắm, Vân Tinh bị dọa cho giật mình. Sau đó thấy miệng hắn mấp máy gì đó, cậu nghiêng đầu tự phán đoán. Người này hẳn là không muốn cậu gọi cấp cứu đi? Nhưng không gọi cấp cứu, vậy cậu phải làm sao đây? Giờ cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Nghĩ nghĩ, Vân Tinh đánh đánh mấy chữ trên điện thoại, rồi đưa cho hắn xem.

- Anh có đi được không? Trước tôi đỡ anh về nhà tôi nhé?

Nam nhân nhìn dòng chữ trên điện thoại, lại nhìn thiếu niên. Suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu. Dù sao bây giờ ở trong nhà vẫn sẽ an toàn hơn ở ngoài, hơn nữa, hắn chắc chắn thiếu niên này sẽ càng không thể đối hắn giở trò.

Sau hơn mười lăm phút khó khăn, Vân Tinh cuối cùng cũng đưa được người về nhà. Sau khi đỡ hắn đến sofa, cậu nhanh chân chạy đi tìm hộp cứu thương. Sau đó liền lên mạng, vừa xem vừa học cách khử trùng cùng băng bó lại vết thương cho hắn.

Xong xuôi, Vân Tinh ngẩng đầu lên thì phát hiện nam nhân đã ngất rồi. Cậu đỡ hắn nằm xuống sofa, chạy đi tìm chăn cho hắn, sau đó mới sang ghế bên cạnh nghỉ ngơi.

.

.

Sáng hôm sau, Vân Tinh mơ màng tỉnh thì thấy trên người mình đã xuất hiện một cái chăn.

“Dậy rồi à?” Nam nhân đưa đến trước mặt cậu một cốc nước ấm.

Vân Tinh nhìn cốc nước, lại nhìn hắn. Đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.” (Khẩu ngữ)

Nam nhân hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu rõ thiếu niên là người khiếm khuyết. Nam nhân bây giờ mới nhìn rõ thiếu niên trước mặt, cảm giác khá quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi. Như muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng, nhưng vì không biết dùng khẩu ngữ, nam nhân chỉ đành viết viết lên trên giấy, rồi đưa VânTinh.

- Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không? Tôi thấy cậu rất quen.

Từ Vân Tinh ngơ ra, sau đó lắc lắc đầu rồi viết câu trả lời:

- Không thể đâu ạ. Chắc là anh nhầm người rồi, tôi mới đến đây không lâu mà.

“Là vậy sao?” Nam nhân lẩm bẩm tự hỏi, nhưng hắn rất nhanh liền trở lại bình thường, gật đầu xem như đã biết. Nghĩ nghĩ, hắn lại viết.

- Cậu tên gì?

- Vân Tinh ạ. Còn anh tên là gì thế?

Vân Tinh -> Tiểu Tinh -> Ngôi sao nhỏ. Nam nhân âm thầm ghi nhớ cái tên này. Hắn yên lặng viết câu trả lời lên giấy.

- Đoàn Đắc Vũ.

! ! !

…_________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…