Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 145: Ta và sư tôn, đệ chọn ai? (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
…Chương 6…

…________…

Hai người trở về, thì sắc trời đã tối. Lục Đường theo thói quen mà đi về hướng phòng của Cảnh Lăng.

“Chờ chút, đệ đang đi đâu?” Sở Triệt thấy cậu đột nhiên đi khác hướng, liền lên tiếng. Hướng đó rõ ràng là phòng của sư tôn, tiểu sư đệ nhà hắn đi hướng đó làm gì? Sư tôn đang bế quan, còn không biết khi nào mới trở lại, tiểu sư đệ về đó, cũng đâu có gặp được y đâu.

“Đệ về phòng.” Lục Đường thành thật đáp.

“Phòng đệ đâu phải ở đó, đệ bây giờ phải ở với ta. Như vậy ta mới dễ dàng chăm đệ.”

Sở Triệt nói xong, lại có chút trầm tư. Hắn vì sao lại đề nghị như vậy? Mà từ ngày gặp gỡ Lục Đường, Sở Triệt cảm thấy bản thân đúng là nói nhiều hơn mức bình thường, đã thế còn yêu cầu người nọ ở cạnh mình. Nếu là trước kia, số lần hắn mở miệng nói chuyện trong ngày, có thể đếm trên đầu ngón tay. Việc yêu cầu người khác ở cùng mình, sẽ càng không bao giờ xảy ra!

“Nhưng…” Lục Đường muốn từ chối, nhưng lại không dám nói.

“……” Sở Triệt im lặng một chút, nói: “Đệ không muốn ở với ta?”

Lục Đường cúi đầu, lén lút nhìn Sở Triệt một chút, hơi gật đầu thừa nhận.

“Đệ…!!” Sở Triệt đen mặt, nhịn lại sự tức giận sắp bùng phát. Đây là lần đầu tiên hắn bị ghét như thế, đã vậy, lại còn là tiểu sư đệ mà hắn muốn cưng chiều hết mực nữa chứ! Hỏi có tức không cơ chứ,! Sở Triệt nói với giọng lạnh tanh: “Lục Đường à, đệ nên nhớ những gì sư tôn đã nhắc nhở. Theo ta học, thì phải nghe lời của ta, có biết không?”

.

Trong phòng, Lục Đường nằm trên giường mà có chút trằn trọc không ngủ được. Cậu trở mình liên tục, lại thở dài. Cho đến khi nghe thấy tiếng động từ đằng sau bình phong, biết Sở Triệt chuẩn bị đi ra, cậu liền xoay mặt vào tường, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sở Triệt đi ra thấy cậu đã ngủ, khóe môi như có như không mà nở nụ cười nhẹ, ngay cả đáy mắt cũng hiện rõ sự ôn nhu. Hắn ngồi xuống bên giường mà nhìn Lục Đường, sau đó đưa tay, chạm nhẹ lên trán cậu, nhỏ giọng: “Ngủ đi.”

Lục Đường căn bản không ngủ được, tiếp đó lại cảm nhận Sở Triệt ngồi lên giường, khiến tâm cậu càng trở nên lo lắng, nhưng cậu vẫn kiên quyết giả ngủ. Chẳng qua, sau khi cảm nhận được bàn tay ấm áp chạm vào trán chính mình, lại nghe được thanh âm của hắn, Lục Đường bất giác cảm thấy an tâm một cách lạ thường, cũng vì vậy mà cả người như được thả lỏng, chậm rãi thϊếp đi.

Hôm sau, khi Lục Đường tỉnh dậy, đã nhận ra Sở Triệt không có trong phòng. Cậu vội vàng xếp lại gối đệm, sau đó với lấy nạng, đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài thì thấy Sở Triệt đang múa kiếm, cách hắn biểu diễn, vô cùng điêu luyện. Lục Đường nhìn đến thất thần, cậu từng xem thấy sư tôn múa kiếm, nhưng trong cảm nhận của cậu, đại sư huynh múa còn đẹp hơn cả sư tôn.

“Đệ dậy rồi thì ra đây khởi động đi.” Sở Triệt cảm nhận được có một tầm mắt khác đang nhìn mình, khẽ liếc mắt nhìn một chút, nhận ra là tiểu sư đệ nhà mình, liền thu kiếm, hướng cậu nói.

“Dạ, đại sư huynh.” Lục Đường đáp, liền chống nạng bước xuống. Có lẽ vì đêm qua có mưa, nên nền sân trơn trượt, cũng vì vậy mà nạng của Lục Đường bị mất đi độ bám, khiến cậu ngã về phía trước.

“Đường Đường!” Sở Triệt giật mình, vội phi đến đỡ lấy cậu: “Có sao không?”

Lục Đường nằm trong lòng Sở Triệt, hơi ngẩng đầu lên. Bảo sao không thấy đau, thì ra là được đại sư huynh giúp đỡ. Lục Đường nhỏ giọng, ngượng ngùng nói: “Đệ không sao, đa tạ đại sư huynh… Ừm, thật xin lỗi, đệ lại gây phiền phức cho huynh rồi…”

“Không sao. Về sau cẩn thận chút.” Sở Triệt tỏ vẻ lạnh nhạt nói. A, cuối cùng cũng được ôm rồi, cảm giác ôm ôm đệ ấy quả nhiên thích thật, nhỏ nhỏ mềm mềm, khiến người chỉ muốn ôm mãi. Mà vẻ mặt vừa rồi của đệ ấy, không giống như đang sợ hãi. Vậy là ngượng ngùng sao? Cưng ghê.

“Các ngươi đang làm gì thế hả?!”

“Hửm?” Trong lòng Sở Triệt có chút không vui, vì đang muốn ôm tiểu sư đệ lâu hơn một chút, lại bị kẻ khác làm cho biến mất. Cũng vì thế mà thanh âm của hắn càng thêm lạnh nhạt: “Ra là nhị sư đệ sao? Ta ít khi trở về, nên ngươi quên rằng đây là nơi nào sao? Oang oang cái miệng như vậy, gan ngươi chắc là to lắm nhỉ?”

“Ta… Đại sư huynh, ta chỉ là lo lắng có người làm bậy ở chỗ của huynh thôi.” Cao Tuấn Châu lấp liếʍ nói.

“Ồ? Thế thì phải đa tạ nhị sư đệ rồi.” Sở Triệt híp mắt, khóe môi gợi lên một đường cung rất nhỏ, nói: “Nhưng mà nhị sư đệ không cần làm thế đâu, lỡ như chẳng may mất mạng, ta không chịu trách nhiệm được đâu.”

Nói xong, Sở Triệt liền bế Lục Đường lên, dùng kinh công rời đi. Bỏ lại Cao Tuấn Châu giận dữ đến tím mặt đứng bên dưới. Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, đợi sư tôn xuất quan, ta sẽ nói lại việc này với y. Ta không tin, y sẽ bao che cho các ngươi!.”

Ha, hai nam nhân lén lút ôm ấp là loại chuyện gì chứ?! Đúng là kinh tởm.

.

.

“Đại sư huynh, lát chúng ta có đi gặp Khương thúc thúc không?” Lục Đường được ôm, chủ động hỏi. Dù sao cũng là hắn muốn giúp cậu trị chân. Nếu cậu hỏi, chắc hắn cũng không cho rằng cậu tham lợi mà nhắc khéo đâu.

Nghe lời này, Sở Triệt như nhớ ra. Hắn thiếu chút nữa là quên mất việc quan trọng này. Thật là, sao lại vì chuyện không đâu mà quên việc trị chân cho Đường Đường chứ!

“Có. Bây giờ ta đưa đệ đi.”

“Đại sư huynh, chúng ta đi bộ được không? Đệ muốn tự đi…”

Sở Triệt nhìn cậu, lắc đầu nói: “Hiện tại không được. Nạng của đệ hỏng rồi, trong khoảng thời gian làm cái mới, ta sẽ ôm đệ.”

“… Vâng.” Lục Đường không tiếp tục bướng bỉnh, mà ngoan ngoãn thuận theo ý hắn.

Ban nãy hệ thống nhắc nhở thời gian tìm đối tượng công lược của cậu. Thời gian chỉ còn ba ngày thôi, cậu đang muốn xác nhận lại một chút. Dù sao cậu cũng đã có câu trả lời ở trong lòng rồi.

Tiếc là Cảnh Lăng bây giờ không có ở đây, cậu không có cách nào tiếp xúc thêm. Nhưng mà với Sở Triệt, chỉ qua vài lần tiếp xúc, bản thân Lục Đường có thể thấy, khi ở bên hắn, cậu cảm thấy hoàn toàn an tâm, muốn dựa dẫm.

Nếu đem loại này so sánh với Cảnh Lăng, thì đúng là có chút khác. Ở bên Cảnh Lăng, cậu an tâm là vì biết y là sư phụ của mình, lại có tu vi cao, nhưng cậu lại hoàn toàn không có ý muốn ỷ lại.

__________

[Kỳ Thanh]: Hừm, tui có nên tạo sóng gió, bắt nạt bé nhà không nhỉ? Nhưng mà bé ăn khổ từ nhỏ rồi, bắt nạt thì sẽ đau lòng mất. (>m<)

…________…

…Cảm ơn đã ủng hộ …
« Chương TrướcChương Tiếp »