Đi dạo quanh đảo nhỏ vài vòng, trừ nước biển xanh thẳm cùng bãi cát vàng thì không thu hoạch được gì, Mộc Hi Thần chỉ có thể lại quay về, trong phòng mở điều hòa tiêu trừ cái nóng bức mà mặt trời mang tới cùng với đó là cái lạnh mát mẻ thấm vào ruột gan giúp hắn trấn tĩnh lại, theo thói quen tiến đến làm ổ trên ghế sô pha, tay tùy ý đặt ở một bên lại chạm đến vật cứng gì đó.
Hắn có chút nhíu mày, đưa tay sờ, hóa ra là vài cuốn sách, lật vài trang thế mà tất cả lại đều là những cuốn dựa theo sở thích của hắn .
Sau khi tỉnh dậy hắn đã kiểm tra qua, ở cái nơi này không có điện thoại, máy tính hay thậm chí bất kỳ thiết bị liên lạc nào, nói cách khác hắn hoàn toàn bị cô lập ở đây.
Thế nhưng là kẻ nào chứ?
Vì sao lại làm loại chuyện này?
Khi nhìn thấy những cuốn sách này, trong lòng hắn đã mơ hồ có phỏng đoán chỉ là không dám xác định, bởi vì hắn nghĩ không ra, lý do là gì?!
Có lẽ bởi vì căn phòng bố trí quá mức thoải mái dễ chịu, lòng cảnh giác của hắn bị giảm đi rất nhiều, thuận thế ngủ thϊếp đi, song khi lần này tỉnh lại, như lúc mới đến, trên giường.
Giẫm lên thảm chân mềm mại đi ra ngoài, quả nhiên, trong phòng bếp đã có thêm một người, cái khí tức quá quen thuộc kia làm hắn không thể dậy nổi dù là một chút phòng bị nào.
Mộc Hi Thần tựa vào cạnh cửa, nhìn thiếu niên đưa lưng về phía hắn, không, phải gọi là một người đàn ông mới đúng!
Vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn tráng kiện.
Quả nhiên, trẻ con lớn lên thì liền không còn đáng yêu nữa.
"Bố, người tỉnh rồi?" Hứa Diệp quay người lại, liền bị ánh mắt nhìn thẳng vào mình dọa đến, lập tức phản ứng lại, vội vàng bước nhanh qua ngồi xổm xuống, "Ra ngoài làm sao lại không mang giày? Con chỉ bày thảm trong phòng ngủ, bên ngoài vẫn là đá cẩm thạch, cảm lạnh thì phải làm sao?"
Nói rồi đưa tay từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê, đầu tiên là ôn nhu đem chân trần hắn nâng lên, không chút nào ghét bỏ mà bọc trong lòng bàn tay mình ủ ấm, thậm chí còn dùng vạt áo cẩn thận lau sạch sẽ bụi dính trên chân (mặc dù sàn sạch vãi chưởng không có lấy hạt bụi nào), mới xỏ dép vào.
Tại lúc này đây Mộc Hi Thần cứ như vậy yên lặng nhìn, nhiệt độ từ lòng bàn chân truyền đến làm hắn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không có cường ngạnh cự tuyệt.
Mãi cho đến khi bị người đưa tới bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế, trong tay còn được nhét một tách trà chanh, lúc này hắn mới giương mắt, đối diện với con ngươi lấp lánh ánh sáng, khóe môi hơi nhếch, thanh âm phảng phất như luồng gió mát thổi qua, lại khiến Hứa Diệp toàn thân run rẩy, "Con không có cái gì muốn nói sao? Đem ta tới chỗ này..."
Hứa Diệp rũ mắt, mi khẽ run, cười đến đắng chát lại ủy khuất, cầm tay hắn đặt vào lòng bàn tay mình, "Bố đã đáp ứng sẽ bồi Tiểu Diệp cùng đi du lịch, bố quên rồi sao? Người đoạn thời gian gần đây tinh thần không quá tốt, ngày ấy chúng ta đã thỏa thuận tốt rồi nhưng bố lại mê man ngủ suốt, không có cách nào con chỉ có thể trước tiên đem người mang tới đây."
"Du lịch? Cùng con?" Mộc Hi Thần giật giật tay, lại bị nắm càng chặt hơn, hắn nhìn thẳng vào cặp ánh mắt sáng rực kia, cười lạnh, "Ta làm sao lại không nhớ rõ ta lúc nào đã đáp ứng con, hay là nói, ta mấy ngày nay đã ngủ đến hồ đồ rồi?"
Hứa Diệp dùng bàn tay to của mình xoa xoa tay hắn, mặt hơi ửng hồng, cười nói : "Bố không nhớ rõ cũng không sao cả, con nhớ là được. Bố có đối với nơi này hài lòng không? Con cố ý chọn nơi này đấy, trước bố nói muốn đi đảo nhỏ, phong cảnh tú lệ chút, con liền bố trí sắp xếp, bố có thích không?"
"Thích." Mộc Hi Thần nhàn nhạt cười, ý cười cực nhẹ gương mặt dịu dàng nhu hòa, chỉ có điều sâu trong ánh mắt đó lại là sự lạnh lẽo.
Hắn hơi nghiêng về phía trước, vỗ nhẹ vào gương mặt anh tuấn kia, mùi hương như hoa lan quanh quẩn nơi đầu mũi hắn, "Chẳng qua nơi này chỉ có hai người chúng ta, dù như nào cũng sẽ có chút nhàm chán, chúng ta sẽ ở nơi này bao lâu?"
Hứa Diệp bị động tác thân mật bất ngờ của hắn làm cho mê muội ngu ngơ, nhịn không được tiến về đằng trước gần chút, nghĩ muốn gần người kia thêm một chút, lại bị người đột ngột lùi lại làm cho đình chỉ động tác.
Hít sâu hai cái, Hứa Diệp miễn cưỡng đè xuống những ý nghĩ âm u xấu xa, từ trong phòng bếp mang ra một chén đồ ngọt, cùng đồ y làm trước đó không khác biệt lắm, chỉ là mùi hương của nó nồng hơn, thậm chí hơi có chút gay mũi, hẳn là đã thả hương liệu hơi quá, hoặc là… để che đậy mùi hương nào đó...
"Bố, đây là món ngọt con mới nghiên cứu làm ra, bố nếm thử một chút xem?" Hứa Diệp đem đồ bưng đến trước mặt Mộc Hi Thần, giơ thìa lên muốn đút hắn ăn.
Mộc Hi Thần hướng về sau tránh, từ trong tay Hứa Diệp tiếp nhận cái thìa, nhẹ nhàng khuấy hai cái, hương xoài ngọt ngào xông vào mũi, đây đúng là món ngọt mà hắn thích nhất, chỉ là lần này, hắn lại chậm chạp không chịu đưa vào miệng.
"Làm sao vậy bố? Không hợp khẩu vị hay là quá nóng? Có muốn con thổi nhẹ đút bố ăn không?" Giọng nói của Hứa Diệp so với ngày trước càng thêm nhu hòa, có điều lần này có chút ít run run, làm bại lộ sự khẩn trương của y.
Mộc Hi Thần lông mi khẽ run, cuối cùng vẫn đem chén đồ ngọt toàn bộ nuốt xuống, không phải độc, không phải thuốc mê, thậm chí cũng không phải... thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Vậy đây là cái gì?
Dù biết tâm tư hiện tại của oắt con có chút quỷ quyệt, hắn vẫn không chút do dự ăn thứ đó, có lẽ sâu trong nội tâm hắn, Hứa Diệp là đứa trẻ hắn tự tay nuôi lớn, dốc không biết bao tâm huyết nuôi dạy, cho nên hắn không muốn dùng những ý nghĩ ác độc bẩn thỉu đi phỏng đoán tâm tư của Hứa Diệp.
Thế nhưng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, tên nhóc này, có tâm tư bất chính.
Từ một cún con nhạy cảm trở thành một con sói to lớn ranh mãnh, một đôi mắt xanh lục trong veo nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn không còn muốn suy nghĩ đến bất cứ điều gì.
15 phút trôi qua, cái gì cũng không có phát sinh.
Mộc Hi Thần có chút trầm ngâm, chẳng lẽ hắn thực sự lòng đa nghi quá nặng, trách oan oắt con rồi?
Những ngày tiếp theo, Hứa Diệp một tấc cũng không rời ở bên cạnh hắn, bồi tiếp hắn tham quan du lãm hòn đảo này, đây là một hòn đảo hoang ở Đông Nam Á, diện tích toàn bộ hòn đảo cũng chỉ bẳng bốn cái sân bóng lớn, sau 3, 4 ngày thăm thú, cái để chơi để nhìn, cũng đều đã nhìn hết, dường như cũng không còn có lý do gì để tiếp tục lưu lại.
Nhưng Hứa Diệp lại không hó hé chút nào đề cập đến việc rời đi, vẫn như cũ mỗi ngày đem người kéo ra ngoài tản bộ một vòng, sau đó chuẩn bị mỗi ngày ba bữa, cộng thêm các loại đồ ngọt đẹp mắt ngon miệng và trà, chăm sóc sinh hoạt của hắn vô cùng chu đáo.
Mộc Hi Thần lẳng lặng mà nhìn mọi việc, ánh mắt nhàn nhạt, ý cười ôn nhu.
Không biết sao, hắn gần đây nhìn oắt con thấy có chút thuận mắt, thậm chí khi hắn đến gần còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên cơ thể oắt con, trên người sẽ bất giác sinh ra một loại biến hóa nào đó.
Nhưng mà hắn đối với cái này, đều không tỏ vẻ ra bất cứ dị thường nào, chỉ nhàn nhạt tiếp nhận chúng.
Mãi đến khi oắt con trở nên càng lúc càng nôn nóng, nhìn ánh mắt của nó cũng càng lúc càng nóng rực, hắn mới cười khẽ, cử động chút cơ thể có phần mệt mỏi này, gọi người đến.
Nếu nó đã hi vọng sự việc phát triển đến mức này, vậy liền như ước nguyện của nó!
"Tiểu Diệp..." Mộc Hi Thần nửa người tựa trên giường, hai nút trên cùng của áo sơ mi được cởi ra, lộ ra l*иg ngực trắng noãn tinh tế, thậm chí còn có chút phiếm hồng, chiếc cổ tinh xảo hầu kết không ngừng nhấp nhô tạo ra đường cong mị hoặc câu dẫn người nào đó nhào tới gặm nuốt.
Nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi ống rộng, đôi chân thon dài trắng nõn phô bày ra, lại hướng xuống dưới nữa là đôi bàn chân tinh xảo thanh tú mượt mà nhỏ nhắn nhàn nhạt chút hồng phấn, ngón chân hơi hơi cuộn lại, thật sự làm người ta muốn tiến đến nâng lên cắn một ngụm.
"Bố, bố gọi con?" Hứa Diệp kiềm chế nuốt khan một ngụm nước miếng, ra vẻ không có gì đi tới, đầu ngón tay giống như vô ý xẹt qua chút da thịt trơn nhẵn trên người Mộc Hi Thần, kí©h thí©ɧ y một trận run rẩy.
"Ta cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy thật khó chịu..." Mộc Hi Thần nâng đôi mắt phủ đầy sương mông lung nhìn Hứa Diệp, dường như khó chịu vô cùng, lông mi như cánh vũ run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống từ làn mi, vừa đáng thương cũng vừa mềm yếu.
Chưa bao giờ thấy dáng vẻ câu nhân thế này của Mộc Hi Thần, người xưa nay luôn cao lãnh đạm mạc không lộ ra cảm xúc quá nhiều, giờ đây Hứa Diệp chỉ cảm thấy mình sắp nhịn không nổi nữa, y thở dốc, hạ thấp thân mình, xích lại gần yêu tinh mê hoặc y kia, nhẹ giọng hỏi, "Vậy muốn con làm gì cho người?"
"Giúp ta... Giúp ta một chút..." Mộc Hi Thần lúc này có vẻ như bị thiêu đốt, hoàn toàn không thèm để ý đến hành động quá trớn này của mình, cảm nhận được hơi lạnh trên người Hứa Diệp, cố gắng hướng đến, muốn dùng hơi lạnh đó giảm bớt đi cái khô nóng trên người mình.
"Bố... Hứa Thượng... Hứa Thượng... A Thượng..." Hứa Diệp cũng nhịn không nổi nữa, y đã mong chờ cái ngày đặt người này dưới thân mình quá lâu rồi, giờ đây người này bày ra dáng vẻ quyến rũ đến như vậy, phun ra lời mời gọi từ đôi môi đó, thì y - một người đàn ông làm sao có thể nhịn?!
Đôi mắt đỏ ngàu, nắm chặt bờ vai của Mộc Hi Thần, không ngần ngại mà hôn xuống, lại trong phút chốc bị người kia bóp cổ lật người lại đặt ở dưới thân!
Mộc Hi Thần một tay bóp cổ Hứa Diệp không chút lưu tình khiến mặt y nghẹn đến đỏ bừng, một tay khác đem hai tay của Hứa Diệp đặt lêи đỉиɦ đầu, để Hứa Diệp không thể động đậy dù chỉ một chút.
Lúc này đây, người đẹp ngồi trên eo Hứa Diệp nào còn nửa phần mị thái cùng dụ hoặc?!
Bây giờ chỉ có lạnh lùng cùng thất vọng không che giấu nữa mà thôi.
"Nhãi con, đây là ta dạy con? Dạy con nên có hành vi tôn trọng như thế nào đối với bố của mình?" Mộc Hi Thần ánh mắt trong veo, giọng điệu trào phúng Hứa Diệp, cũng trào phúng sự vô năng của chính mình.
Hắn giáo dục có vấn đề gì?
Giáo dục của hắn như thế nào lại đem đứa con trai ngoan ngoãn thành GAY, thậm chí còn có ý đồ xuống tay với bố mình!
"Vậy thì như thế nào? Dù sao cũng không phải ruột thịt." Mắt thấy hy vọng đã tiêu tan, Hứa Diệp dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, nói lớn : "Hai chúng ta vốn dĩ không có quan hệ máu mủ, tôi được anh nuôi dưỡng, chúng ta sớm chiều ở chung một tấc cũng không rời, trên thế giới so với bất kì kẻ nào đều thân cận thích hợp với nhau hơn, như vậy chúng ta chẳng phải là định mệnh hay sao? Tôi chính là YÊU ANH, vậy thì có gì sai?!"
"Con biết rồi?" Mộc Hi Thần hơi sững sờ, tuy hắn đã động tay động chân vào giám định huyết thống giữa Hàn Thế Sâm và Hứa Diệp, nhưng cũng không nói cho oắt con biết về thân thế của mình, vậy nó làm sao biết được?
… Diệp Toàn
A, đúng rồi, hắn làm sao lại quên mất người phụ nữ này?!
Vì ly gián tình cảm cha con bọn họ, cô ta nhất định đem chân tướng nói ra, thế nhưng dù là vậy, mọi chuyện cũng không nên...
Mặc kệ Mộc Hi Thần bên này trầm tư suy nghĩ lại sai lầm giáo dục của mình, Hứa Diệp đã kiềm chế lâu dục niệm ái mộ mong mà không có được, tại thời khắc này hết thảy bạo phát, y hai mắt đỏ ngầu đôi con ngươi che kín tơ máu, ánh mắt như một con sói sắc bén lại hung tàn gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Hi Thần, nghiến răng nghiến lợi gào lên, "Con yêu người, bố! Không, Hứa Thượng! Tôi yêu anh, tôi thật sự không thể không có anh!"
Nghe những lời tỏ tình cháy bỏng đó của Hứa Diệp, Mộc Hi Thần giống bị phỏng lỗ tai, hơi nhíu lông mày, bàn tay đang đặt ở cần cổ Hứa Diệp muốn hướng lên bịt cái miệng kia lại, không ngờ bị tên vô lại này liếʍ lòng bàn tay.
Xúc cảm ẩm ướt ấm áp làm Mộc Hi Thần không chịu được toàn thân run lên, trong nhất thời buông lỏng liền bị Hứa Diệp mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc tránh thoát, xoay người lại lần nữa đặt hắn ở dưới thân, đồng dạng cũng dùng tư thế vừa nãy đem hai cánh tay hắn khống chế, một tay nắm cằm hắn, sâu trong đáy mắt là tình yêu điên cuồng cùng tuyệt vọng, "Con thật sự yêu người. Bố, nếu như người không thể tiếp nhận, ngày mai liền gϊếŧ con đi, chỉ lần này, cầu xin người, hãy yêu con dù chỉ một chút..."
Nói xong, dùng sức bức bách hắn há miệng, đầu lưỡi hung mãnh tiến vào, khắp nơi bừa bãi tàn phá quấn lấy.
Cảm nhận được cơn đau nơi l*иg ngực, Mộc Hi Thần không thể tin trừng lớn mắt, định một chưởng vỗ chết tên nghiệt tử này lại đình chỉ giãy dụa, sững sờ một lúc thôi mà liền bị tên bố láo này triệt để ăn vào bụng.