Chương 60: Cho anh một cái nón xanh (4)

Từ khi làm cố vấn an ninh mạng cho tập đoàn Nguyên Giang, Mộc Hi Thần có thêm nhiều thời gian ở nhà hơn, vốn dĩ hắn cho là làm tốt việc phong phú mỹ thực, thỉnh thoảng quan tâm chiếu cố, đại khái chính là toàn bộ tinh túy nuôi trẻ con.

Nhưng mà quả nhiên hắn vẫn quá là ngây thơ.

Cầm trên tay bài thi, 35 điểm đỏ rực, có chút cay mắt, làm Mộc Hi Thần khó mà dư thời gian suy nghĩ đến mấy cái mã code hoặc là menu cho bữa cơm tối nay.

Ưmmmm... Giáo dục của hắn xảy ra vấn đề sao?

Hay là nói Hứa Diệp kế thừa toàn bộ bộ não đơn thuần ngốc nghếch của Hứa Thượng?

Hay là của nữ chính, rõ ràng trí thông minh của cô cũng khá tốt cơ mà!

Hắn ngẩng đầu rời khỏi bài thi nhìn cái đứa ngốc đang cúi gằm mặt kia, lần đầu tiên hắn dùng ngữ khí nghiêm túc nói chuyện với Hứa Diệp, "Tiểu Diệp có thể hay không giải thích cho bố một chút, vì cái gì kết quả kiểm tra hàng tháng lại như thế này? Lên lớp không nghe giảng hay là nghe không hiểu?"

Hứa Diệp cúi thấp đầu, ngoan ngoãn chịu giáo huấn, nhưng thằng bé lại nhất quyết không nói lời nào, hai ngón tay quấn vào nhau đỏ bừng, nhìn có khác gì cái bánh quai chèo (bánh quẩy) không?!

"Nói chuyện, con không có cái gì để giải thích sao?" Mộc Hi Thần đem Hứa Diệp kéo lại gần, đưa tay nâng lên khuôn mặt nhỏ của thằng bé, bức bách nó thẳng tắp đối diện với mắt mình, lại chỉ thấy một đôi mắt đỏ bừng, hai con ngươi tràn ngập quật cường cùng luống cuống.

Tiểu Diệp cắn chặt môi dưới, cắn đến trắng bệch, thậm chí bắt đầu hơi chảy máu, thấy vậy ánh mắt Mộc Hi Thần nặng nề.

"Không được cắn môi, nói chuyện!" Hắn dùng ngón tay mở đôi môi của nhóc con, biểu đạt ý tứ quá mức rõ ràng.

"Con... Ban ngày buồn ngủ, nghe không vô, đề cũng không biết làm." Qua một lúc lâu, thằng bé mới thở hổn hển nặn ra được một câu như vậy.

"Buồn ngủ?... Không phải con mỗi ngày 9h đi ngủ sao?" Mộc Hi Thần cảm thấy mười phần khó hiểu, hắn mỗi ngày đều nhìn đứa nhỏ vào giấc mới rời đi, làm sao có thể ngủ không đủ?

Mắt thấy đầu thằng bé lại càng cúi thấp, cái thằng nhóc này cứ như kem đánh răng vậy, cứ phải bóp thật mạnh mới chịu ra, Mộc Hi Thần tâm trạng có chút phát hỏa, lại lần nữa đem cái đầu nhỏ kia nâng lên, giọng điệu trầm xuống, "Suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho bố biết, có cái gì thì nói cái đó, bố còn có thể ăn thịt con sao? Chớ có làm bộ tiểu cô nương lẽn bẽn!"

Hứa Diệp chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc kia, lúng túng nửa ngày, rốt cục hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lớn tiếng nói : "Sẽ, sẽ gặp ác mộng cho nên không dám ngủ, hừng đông mới chợp mắt!"

"Ác mộng?" Mộc Hi Thần ngây người, kể từ lúc bọn hắn chuyển nhà đã được 3 tháng, đứa nhỏ này...

Chẳng lẽ đúng là mấy tháng nay chưa hề ngủ ngon?

Hắn đem Hứa Diệp ôm vào trong ngực, nâng cằm nhìn chung quanh một chút, quả nhiên thấy dưới mắt có một vòng thâm đen, bởi vì đứa nhỏ này lúc đầu màu da vàng như nến, khiến hắn không phát hiện qua.

Là một người bố nhưng lại coi nhẹ chất lượng giấc ngủ của con em mình, cái này thật sự là bất cẩn của hắn, cho nên nghĩ nghĩ, vẫn là phân phó nói : "Tối hôm nay con ngủ với bố."

"Bố?" Hứa Diệp nằm trong ngực Mộc Hi Thần, mở to mắt, thanh âm khẽ run, mang theo kích động rõ ràng cùng nhảy cẫng, bé không nghĩ tới, bố sẽ nói như vậy.

Bé vốn cho rằng sẽ bị đánh.

Hiện tại xem ra, bố quả nhiên là, hoàn toàn không giống trước kia.

Thế là vào buổi đêm, Hứa Diệp liền đóng gói chăn gối nhỏ của mình nhảy cẫng hoan hô vào phòng Mộc Hi Thần.

Đem chăn bịt kín mũi, hơi thở nóng rực toàn bộ phả vào mặt, mắt không tự giác trượt sang hướng khác, Mộc Hi Thần vẫn đang đọc sách bên cạnh dưới đèn ngủ.

Ánh đèn màu quýt đem cả người Mộc Hi Thần càng thêm nhu hòa, thậm chí khí chất lạnh lùng xa cách ngày thường cũng trở nên mềm mại hiền hòa hơn, bé dường như là lần đầu tiên phát hiện, bố trông đẹp đến thế.

Chú ý tới ánh mắt của Hứa Diệp, Mộc Hi Thần nhìn đồng hồ, 9h rưỡi, mặc dù còn sớm, chẳng qua oắt con nhất định phải đi ngủ sớm một chút mới nhanh lớn được, cũng tốt cho nó.

Thế là tắt đèn, nằm xuống, sau đó cánh tay dài duỗi ra, đem thân thể nho nhỏ mềm mềm ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, "Ngủ đi, bố ở đây ác mộng sẽ không dám tới tìm con nữa."

Trong màn đêm vô cùng yên tĩnh này, dường như chỉ còn lại tiếng hô hấp đều đều và nhịp vỗ nhẹ nhàng, Hứa Diệp nghe nhịp tim trầm ổn có quy luật của bố, chậm rãi nhắm mắt.

Không còn là bóng tối hỗn độn, không có khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, không có cả ngày rơi lệ mà mẹ chỉ có thể trơ mắt nhìn xót thương bé, không có đau đớn đến khó thở cùng những đòn roi không thể tránh.

Những cảnh tượng trong quá khứ đều mờ nhạt dần đi tan thành tro bụi, lại lần nữa chắp vá phát triển cuộc sống mới, chỉ là lần này, đều là những điều tốt đẹp, ấm áp.

Bóng dáng bố tại phòng bếp bận rộn, dáng vẻ bố lần đầu tiên sờ đầu bé, lần đầu tiên cười với bé, lần đầu tiên bôi thuốc cho bé, lần đầu tiên hống bé đi ngủ, thậm chí là lần đầu tiên dùng dùng phương pháp trừng phạt thuộc về bố phạt bé...

Rất nhiều lần đầu tiên, biến hóa hội tụ lại thành bức tranh tiên diễm hoa mỹ, không ngừng quanh cuồng trong đầu bé, đem những bóng tối trong quá khứ toàn bộ trục xuất, những mộng tưởng tựa như đom đóm, yếu ớt nhưng lại chói lọi, cuối cùng hợp thành một chùm sáng khổng lồ, chiếu sáng cả trái tim bé.

Ngày hôm sau rời giường, quả nhiên là tinh thần sảng khoái, một đêm không mộng.

Mộc Hi Thần thấy việc này có hiệu quả, liền dứt khoát để oắt con chuyển vào trong phòng của mình, ban đêm lại thuận tiện phụ đạo một chút công khóa, quan hệ hai bố con tiếp tục hài hòa hơn.

Về phần những bất hòa, ác mộng trước đó một cái đều không hỏi, không giải thích, cả hai đều ăn ý ngầm bỏ qua, cuộc sống trôi qua ngược lại càng thêm tốt đẹp.

_______________________________

Thời gian trôi đi nhanh chóng, rất nhanh Hứa Diệp liền đã 10 tuổi, bởi vì được ăn no ngủ kĩ, cho nên thân hình của thằng bé cũng dần dần cao lớn, không còn như lúc trước gầy gò dài có 3 khúc, mà giờ là trắng trắng mềm mềm manh nha đáng yêu bánh bao nhỏ.

Bởi vì thằng bé luôn nghiêm mặt bày ra bộ dáng cao lãnh lão thành, cho nên trong trường học phi thường được giáo viên yêu ái, dáng dấp đẹp thành tích còn tốt, ai sẽ không thích một học sinh như vậy chứ?

Chờ buổi tối Hứa Diệp về nhà, liền thấy bố mình đang ôm lấy máy tính duỗi chân trên ghế salon, mỗi ngày tựa hồ bố thường dùng nhất chính là tư thế này, biếng nhác, nhưng lại trầm ổn đáng tin, chỉ có khi nhìn về phía bé, mới ngẩng đầu, sau đó hô một tiếng, "Con về rồi."

Trong nhà khắp nơi đều bày thảm, đây là thói quen Mộc Hi Thần ở mấy thế giới trước hình thành còn sót lại, cho nên hắn thường xuyên không có mang tất, bàn chân trắng nõn phản chiếu dưới ánh đèn, vậy mà tản ra ánh ngọc sáng bóng.

Đột nhiên hắn cảm nhận được hơi ấm từ dưới chân truyền đến, Mộc Hi Thần có chút kỳ quái ngẩng đầu, liền thấy oắt con nhà hắn nghiêm túc dùng tay ôm lấy chân hắn, lòng bàn tay ấm áp dán lên làn da chân hơi lạnh.

"Bố làm sao lại không xuyên bít tất? Mặc dù mùa xuân sắp hết nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh a, rất dễ bị cảm mạo." Hứa Diệp nói lời quan tâm mà mặt vô biểu tình, tay ôm chặt, hận không thể dùng toàn bộ nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm chân hắn cho thật tốt.

"Aaaa? Á?..." Mộc Hi Thần sững sờ nửa ngày mới phản ứng kịp, nhờ nhiệt độ của oắt con mà dường như hắn thật sự cảm thấy có chút lạnh...

Hắn chớp mắt nhìn, có chút không được tự nhiên rụt rụt trở về, thế nhưng oắt con lại dùng sức ôm chặt hơn, thế là vô ý thức giải thích, "Buổi trưa trời nắng, còn khá nóng, bố làm chương trình liền quên mất thời gian..."

"Ân." Hứa Diệp buông tay ra, không nói gì để cặp sách xuống, đi vào trong phòng, cầm đôi bít tất của hắn ra, tự mình động thủ đeo lên cho hắn, "Bố nên chú ý thân thể, nếu bố sinh bệnh, Tiểu Diệp sẽ đau lòng."

Mộc Hi Thần vốn muốn từ chối hành động này của oắt con, nhưng lại bị oắt con thuyết phục thành công.

Hắn thần sắc cổ quái liếc mắt nhìn Hứa Diệp, nhìn thế nào đều thấy là mặt liệt a, lắc đầu, chế giễu mình mẫn cảm, liền đứng dậy đi làm cơm.

Đợi đến buổi đêm, thời điểm Mộc Hi Thần đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng nói nhỏ, "Bố, ngày 13 tháng 4 là sinh nhật của bố, bố có muốn món quà gì không?"

"Nga... Ừm…" Mộc Hi Thần đầu óc mơ màng, nghe được cái gì mà sinh nhật, vô thức nói : "Tùy tiện đi, như nào cũng tốt, đều được..."

Hứa Diệp nghe giọng mũi bố dinh dính, khóe môi có chút câu lên, lại hiển nhiên không có cứ như vậy bỏ qua tính toán, "Vậy chúng ta không mua bánh gatô có được hay không, bố nói bố ghét nhất là ăn bánh gatô, con nấu cơm cho bố ăn có được hay không?"

Mộc Hi Thần có chút thanh tỉnh, không mua bánh gatô?

A, hắn xác thực rất chán ghét cái đó, nếu như oắt con nấu cơm, cho dù là nổ phòng bếp, hắn cũng phải biểu thị động viên nó.

Thế là xoay người sang, đem cái thân thể đã có chút dài ra ôm vào trong ngực, ngáp một cái, lầm bầm một tiếng, "Được, vừa vặn, nếu như là con làm, vậy bố khẳng định sẽ ăn thật tốt, đừng nghĩ nữa, nhanh ngủ đi, muộn rồi."

Trên tay lại vô thức vỗ vỗ, mình cũng tự nhập vào giấc ngủ.

Mộc Hi Thần đang ngủ nên không nhìn thấy trong ngực hắn, cái đôi mắt sáng tỏ gần như phát sáng trong đêm tối mang theo một chút hưng phấn ngang ngược cùng tìm được con mồi ngon tuyệt.

Thì ra là thế...

Quả nhiên là thế!

Hai người sớm chiều sinh hoạt sống chung dưới một mái nhà, Hứa Diệp liền phát hiện rất nhiều chi tiết đã từng bị bé coi nhẹ, ví dụ như bố đã từng thích nhất uống rượu, nhưng người này lại trừ rượu nho, gần như không uống rượu, thuốc lá lại càng không hút lấy một điếu.

Bởi vì theo chủ nghĩa đại nam tử cho nên Hứa Thượng xưa nay luôn không tiến vào bếp, làm sao có thể nấu ra những món ăn mỹ vị như vậy?

Cơm Trung hay cơm Tây không cần phải nói, nhưng Hứa Thượng nguyên bản chưa từng ăn qua những cái đó, thấy cũng chưa từng thấy qua thì làm sao có khả năng làm ra.

Đủ loại chi tiết, ở trong đầu Hứa Diệp ngưng tụ thành một suy đoán quỷ dị đến gần như doạ người, mà cái suy đoán này, vào hôm nay, đã được chứng thực.

Hứa Thượng sinh nhật không phải 13/4, mà là 13/6, một người dù có hồ đồ cỡ nào, cũng tuyệt không có khả năng nhớ lầm sinh nhật của mình, trừ phi...

Trừ phi người này căn bản không phải Hứa Thượng, cho nên không có đi nhớ những cái dư thừa đó, bởi vì với hắn mà nói nó không có ý nghĩa!

Huống chi Hứa Thượng nguyên bản vốn rất thích ăn bánh gatô, sinh nhật hàng năm ắt không thể thiếu nó, đã từng có một lần, bởi vì Hứa Thượng tiền lương bị khất, trong nhà thực sự rất thiếu thốn, mẹ không có cho bố mua bánh gatô, mà là tự mình nấu một tô mì, thì lại bị bố phàn nàn hồi lâu.

Với cái kiểu cố chấp yêu thích như vậy, hiển nhiên tuyệt không có khả năng thay đổi chỉ trong một đêm.

Hứa Diệp nhắm mắt lại, vùi mình càng sâu vào trong l*иg ngực ấm áp của người kia, trầm tĩnh lại, tay ôm eo Mộc Hi Thần.

Bé không tin Thần Phật, không tin ma quỷ, nhưng là hiện tại, bé lại vô cùng cảm kích trời xanh.

Nhất định là ông trời đã nghe được thỉnh cầu của bé, cho nên đưa một người ưu nhã lại cường đại tới, để làm đền bù cho khoảng thời gian bé cực khổ lúc trước.

Cho nên, người đàn ông này vì bé mà đến.

Người tốt như vậy, không nên thuộc về bất luận kẻ nào, bất kỳ ai cũng không có tư cách, nhất là người mẹ đã vứt bỏ hết thảy của bé, càng không tư cách có được một người chồng ưu tú như này.

Do đó, cái người này chỉ cần làm cha của bé là tốt rồi.

Chỉ thuộc về một mình bé, cứu rỗi bé mà thôi.