"Phu quân, chàng đang làm gì vậy?" Diệp Khuynh Thành ở ngoài cửa tượng trưng gõ hai cái liền trực tiếp đẩy cửa vào, làm Tiêu Quân Duệ hốt hoảng vội vàng đem bức họa giấu đi. Sau khi giấu xong bức họa vào ống trúc, thì biểu lộ trên mặt không mấy dễ nhìn, thậm chí mang theo nhè nhẹ lãnh ý, "Ai cho phép ngươi tiến vào? Không biết thư phòng của ta là nơi không thể tùy tiện ra vào sao?"
Diệp Khuynh Thành bị dạy dỗ, không thể tin được mở to mắt nhìn Tiêu Quân Duệ, cắn môi, một bộ thương tâm gần chết lung lay như sắp đổ.
Mí mắt có chút rủ xuống, che khuất hàn quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, lại ngẩng đầu trở về bộ dáng ôn nhu cẩn thận, "Mấy ngày nay phu quân hàng đêm ở tại thư phòng, nghĩ đến hẳn là có sự việc quan trọng cần xử lý, nhưng ta không có bản lãnh gì giúp được phu quân chỉ có thể tự tay nấu canh, cho dù chàng bề bộn nhiều sự vụ, vẫn nên chú ý thân thể a."
Tiêu Quân Duệ đối diện với tình ý rả rích trong mắt Diệp Khuynh Thành, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, đáy lòng áy náy cùng chột dạ chậm rãi nảy sinh, khiến sắc mặt của hắn cũng hơi nhu hòa xuống, chủ động tiến lên ôm bên eo thon, kéo người vào trong ngực, "Thật có lỗi, gần đây chỗ Tam điện hạ có quá nhiều chuyện, việc ta phải xử lý cũng nhiều, mấy ngày nay vắng vẻ em, ta vừa mới rồi thái độ cũng không tốt, vi phu ở cho em trừng phạt."
Tiêu Quân Duệ cúi đầu xuống, dùng trán mình chạm vào cái trán hơi lạnh của Diệp Khuynh Thành, ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, dưới thân không thể ức chế được khô nóng, Diệp Khuynh Thành cũng là mỹ nhân a...
Hơn nữa còn là đối với hắn tình thâm sâu đậm, Tiêu Quân Duệ quyết chí thề không phụ mỹ nhân...
Tối thiểu dưới tình huống chưa tìm được tình nhân trong mộng, còn có mỹ nhân đối với hắn si tâm một mảnh có thể trò chuyện làm an ủi a.
____________________
Sở Mộ chỉ là muốn tìm lý do đem Mộc Hi Thần đặt ở ngay dưới mắt mình, lại không nghĩ rằng cái người này vậy mà thật sự cần cù chăm chỉ bắt đầu dạy bảo nhi tử ngang bướng không chịu nổi của y, vốn còn nghĩ ngăn cản, lại nhìn thấy hỗn thế Tiểu Ma Vương kia bị dạy dỗ đến nhu thuận ngoan ngoãn vô cùng, thì đã từ bỏ suy nghĩ này.
Luận về học thức, chỉ sợ Đại học sĩ ở Khổng viện đều có thể không bằng được Mộc Hi Thần, người ta đã không chê con của y ngu dốt còn nguyện ý tốn tâm tư, vậy làm sao cũng thấy đây là chuyện tốt a!
Thế là Mộc Hi Thần cứ như vậy an an ổn ổn ở phủ đệ của mình, mà Sở Thiên Thần cũng bị động tác của hắn quấy nhiễu đến không có thời gian ra tay với phủ của Sở Mộ, vốn nghĩ đây hẳn là khoảng thời gian cực kỳ thanh nhàn, lại không nghĩ rằng, nguy cơ lớn nhất vậy mà đến từ đệ đệ y!
Sở Mộ rõ ràng đã đem người cấm túc, thế nhưng cái tên hỗn đản không khiến y bớt lo hơn kia, đường đường là Thiên Hoàng quý tộc, vậy mà lại dám leo tường, đã vậy còn thu mua người giữ cửa, giả mạo truyền miệng rằng nó đã biết hối cải, quả thực là mất mặt đến cực điểm!
Cũng may Hi Thần là người hiểu lí lẽ, lại không có cái khát vọng lớn lao gì, cho nên cũng rất tự giác, nếu không y chỉ sợ thật sẽ không nhịn được, đem đệ đệ ngu xuẩn của y đóng gói lại ném ra ngoài lịch luyện mấy năm!
Sở Mặc Uyên ghé vào trên đầu tường, vừa đi vừa quét mắt quanh viện tử nhìn qua có vẻ khá vắng vẻ, hơi có chút nhẹ nhàng thở ra, xoay người trèo vào, động tác tựa như mèo nhẹ nhàng rơi xuống đất một cách im ắng, không có gây nên bất luận động tĩnh gì khiến kẻ nào chú ý.
Nếu không phải huynh trưởng y đột nhiên làm khó dễ, y cũng không đến nỗi chật vật mà leo tường đâu a...
Thế nhưng y đối với tính cách huynh trưởng nhà mình thực sự hiểu quá rõ, lòng dạ sâu xa khó rò, hung ác mà cũng quyết tâm, như là đã phát giác lòng y đối với Hi Thần, tranh luận bảo đảm không thể thành công, vì cắt đứt tâm tư của y mà đối với người đó xuống tay!
Y làm sao có thể chịu đựng được người kia bởi vì mình mà lâm vào loại tình cảnh nguy hiểm?
Cho nên trong phòng trái lo phải nghĩ, càng là hàng đêm ăn ngủ không yên, vẫn là không nhịn được, cho dù là dùng phương pháp xấu hổ như thế nào, cũng muốn tự mình gặp người đó một lần, hỏi một chút kế hoạch sau này của người đó để mình cũng thật sớm một chút làm chuẩn bị, đến lúc đó...
Dù cho máu chảy đầu rơi, cũng nhất định phải bảo vệ y chu toàn!
Nhưng mà Sở Mặc Uyên nhìn chung quanh một chút, trong viện đúng là một người hầu hạ cũng đều không có, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nơi này mặc dù là hậu viện của phủ hoàng tử, là nơi tương đối xa xôi, nhưng cũng chỉ là Hi Thần yêu thích yên tĩnh chủ động yêu cầu vào ở, tuyệt không phải huynh trưởng khắt khe với y, thế nhưng là làm sao lại, ngay cả một người hầu hạ cũng không có?
Sở Mặc Uyên mang trong lòng đầy nghi hoặc đi đến trước cánh cửa kia, nhẹ nhàng gõ gõ, không thấy có người trả lời, lại gõ mấy lần, "Hi Thần, ta vào nhé."
Nói xong, trên tay dùng sức, liền đẩy ra cánh cửa khép hờ kia, lại hô Hi Thần mấy lần, thì nhạy cảm phát giác được sau tấm bình phong truyền đến thanh âm tích tích, Sở Mặc Uyên hơi nghi hoặc hướng đến nơi đó đi tới, "Hi Thần, ngươi ở bên trong à?"
Nhưng mà trả lời Sở Mặc Uyên, là một tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng một trận tiếng nước trầm đυ.c, trong lòng của y xiết chặt, gấp gáp bước vòng qua bình phong, trong nháy mắt trừng lớn, bỗng nhiên dừng lại bước chân, phảng phất như gặp quỷ, "Ngươi... Ngươi..."
Chỉ thấy Mộc Hi Thần khoác trên người một kiện áσ ɭóŧ mỏng, bị nước làm ướt dính sát vào người, không có cách nào che chắn toàn bộ thân thể, cho nên cổ áo có chút rộng mở, lộ ra xương quai xanh mê người cùng điểm tinh hồng kia, mà một bên là giá gỗ chống đỡ quần áo đang nằm chổng chở dưới đất, nghĩ đến hẳn chính là nơi phát ra tiếng vang.
Hi Thần quả nhiên là ca nhi!
Sở Mặc Uyên cảm giác như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt cuống họng, cái gì cũng đều không có cách nào thốt ra khỏi miệng, biết rõ hai người nhận biết không quá rõ về đối phương, lúc này Sở Mặc Uyên hẳn là nên cấp tốc lui ra ngoài, thế nhưng là hết lần này tới lần khác, chân vẫn vậy vẫn như bị ghim trên mặt đất, hoàn toàn không thể di chuyển dù là một bước, mà mắt của y càng lúc càng giống tên lưu manh dính chặt vào thân hình vừa mới tắm rửa của người kia, hai má thế mà hiện lên hai mạt ửng hồng.
Mộc Hi Thần nhìn cái tên nam nhân ngây ngốc kia, cũng không có lộ ra bất mãn gì, chỉ là có chút khó chịu khi khoảng thời gian nghỉ ngơi khó mà có được bị phá hỏng, nhớ tới mình mới vừa rồi còn ngâm trong bồn tắm làm mộng đẹp đột nhiên bị tên nam nhân ngốc này đánh gãy, liền nổi giọng, "Còn không đi ra! Chẳng lẽ muốn ta mời ngươi ra ngoài sao!"
Mỹ nhân phẫn nộ đuôi lông mày khẽ nhướng lên, vốn là mắt phượng duyên dáng giờ như thiêu đốt ra đốm lửa, thẳng tắp đốt tới đuôi mắt, nhuộm một mảng đỏ bừng ở đó, thực sự rất là câu người, Sở Mặc Uyên cảm thấy cả trái tim mình đều bị người kia nắm chặt rồi, nhiều lần xoa nắn khiến trái tim y đau đớn.
Mãi đến khi nghe được Hi Thần rõ ràng có ý xua đuổi, mới hồi phục lại tinh thần, mặt đỏ bừng, cũng không lo có thể hay không đυ.ng vào cái gì, nôn nôn nóng nóng xoay người, thì ngay lập tức ‘’Rầm’’ làm đổ tấm bình phong, gây ra một hồi náo loạn.
Thẳng đến khi hai người đều bình tâm tĩnh khí ngồi xuống uống trà, đã là một nén nhang sau đó, rõ ràng người kia đang gần ngay trước mắt nhưng Sở Mặc Uyên cũng không dám liếc nhìn, cứ như là lần đầu tiên phát hiện hoa văn trên chén trà trong tay tinh xảo như vậy.
"Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?" Mắt thấy Sở Mặc Uyên vẫn ngơ ngác trầm tư không nói lời nào, cũng không có ý định rời đi, Mộc Hi Thần chỉ có thể chủ động, hắn còn muốn mơ tiếp giấc mộng đẹp kia a!
"A? A..." Sở Mặc Uyên đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn rầu rĩ, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Ta, ta là muốn hỏi ngươi, ngươi có tính toán gì không? Muốn đi đâu, hay là, có cái gì muốn làm?"
"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Mộc Hi Thần có chút kỳ quái nhìn Sở Mặc Uyên, trong lòng hắn, mấy vị hoàng tử này hẳn là chỉ có một suy nghĩ là có được vị trí chí tôn kia, chờ bọn họ leo lên tôn vị, ai còn sẽ để ý đến một cái phụ tá nho nhỏ là hắn?
Song khi hắn tiếp xúc với đôi mắt cực kỳ nghiêm túc của người kia, trong một nháy mắt hắn như được trở về kiếp trước, người yêu của hắn cũng sẽ như này, vô cùng nghiêm túc mà chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt y tràn ngập yêu thương gần như muốn nhấn chìm hắn.
Yêu thương?
Mộc Hi Thần nhíu nhíu mày, lại lần nữa nhìn lại thì không phát hiện ra dị thường, dường như cái gọi là yêu thương vừa rồi kia chỉ là ảo tưởng của hắn.
Chẳng qua bị một người nghiêm túc nhìn chằm chằm như vậy mà thôi, cho dù da mặt của hắn đủ dày, vẫn có chút xấu hổ a, cho nên cũng có chút bắt đầu nghiêm túc suy tư về dự tính sau này.
"Ta đại khái sẽ rời khỏi kinh đô." Nghĩ nghĩ, Mộc Hi Thần vẫn là đem quyết định nói ra, "Ta muốn đi tìm một người, một người rất quan trọng, mặc dù không biết y đang ở đâu, chẳng qua ta tin tưởng dù y có ở đâu ta cũng sẽ tìm được y."
"Rời đi? Tìm người?" Sở Mặc Uyên còn chưa kịp kịp hỏi chỗ Mộc Hi Thần sẽ đi, liền bị yêu thương trong mắt hắn đả kích, sắc mặt liền tái nhợt sụp đổ.
Như vậy ái mộ trong mắt Hi Thần, là ai?
Em nghĩ đến ai?
Sở Mặc Uyên siết chặt nắm tay, mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu mới miễn cưỡng khống chế lại bản thân không thất thố xông lên nắm bả vai chất vấn Mộc Hi Thần.
Y có thân phận gì, có tư cách gì đi chất vấn em ấy đâu...
Yêu thương mà y gắt gao chôn ở trong lòng không dám thốt ra khỏi miệng, y dựa vào cái gì mà đi chất vấn?
Thế nhưng đau đớn trong lòng như thiêu như đốt, khiến y không chịu được muốn ngửa mặt lên trời thét dài, toàn thân trên dưới mỗi một tế bào, mỗi một tấc cơ bắp, đều đang kêu gào muốn chiếm lấy yêu thương của em ấy cùng lòng tham chiếm hữu em, nhưng y lại chỉ có thể gắt gao đè nén loại cảm xúc suy nghĩ gần như bản năng đó xuống.
Qua hồi lâu, y mới miễn cưỡng tìm về thanh âm của mình, khàn khàn nói : "Người kia, là ai?"
Nhìn dáng vẻ rõ ràng không thích hợp của Sở Mặc Uyên, Mộc Hi Thần hơi nghi hoặc nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng, không tự giác duỗi ra đầu lưỡi đỏ bừng liếʍ qua cánh môi thoáng có chút khô ráo, thở dài nói : "Ta cũng không biết y ở đâu, thậm chí không biết y trông như nào, chẳng qua ta tin tưởng, ta luôn có thể tìm thấy y."
Tựa như là cá gặp nước, rốt cục hồi phục sự sống, Sở Mặc Uyên bỗng nhiên hít vào một hơi, từng ngụm từng ngụm thở, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, nhưng lại một lần nữa thu lại được sức sống.
Hi Thần không biết người kia là ai, thậm chí không biết hắn ở đâu...
Nếu như không để em ấy rời đi, nếu để cho em ấy chỉ có thể nhìn thấy mình, vậy mình có phải hay không có thể triệt để thay thế tồn tại của kẻ đó?
Biết rất rõ loại ý nghĩ này của mình đê tiện đến cực hạn, biết rõ Mộc Hi Thần không phải người sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng Sở Mặc Uyên căn bản ngăn không được ý nghĩ xằng bậy trong lòng như cỏ dại sinh trưởng.
Muốn em muốn em muốn Hi Thần...
Ngay tại lúc y khống chế không nổi muốn cho Mộc Hi Thần thấy được tâm ý của mình, lại bị tiểu tử thối xông tới đánh gãy ý định, tức giận nén lại vào trong.
"Nguyễn nương, người nhìn, người bảo ta viết sách luận, ta đã viết xong rồi, người xem có tiến bộ hay không? A? Thúc thúc, sao thúc cũng tới?" Sở Thiệu có chút khó hiểu nhìn hai người phía đối diện, bởi vì nơi này của Mộc Hi Thần không có ai ra vào nhiều, cho nên nhóc tiến vào mà không cần gõ cửa.
Chưa mở miệng đã bị đánh gãy, thấy thủ phạm là cháu trai nhỏ mình yêu thương nhất, Sở Mặc Uyên sắc mặt có chút không dễ nhìn, y bỗng chốc đứng người lên, thấp giọng phân phó, "Đừng nói cho huynh trưởng là ta tới."
Sau đó xoay người rời đi, chỉ là bóng lưng quá mức tiêu điều, thậm chí hơi có vẻ cô đơn.
Sở Mặc Uyên sợ y còn ở lại chỗ này nữa sẽ không nhịn được muốn trước mặt mọi người thổ lộ tâm ý!
Một khi bị người kia phát giác tâm tư, em ấy đối với mình còn không có ý đó, kia bằng bản lãnh của em, muốn khiến cho mình không tìm được em thật sự rất dễ dàng.
Cho nên không thể sốt ruột, nhất định phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn, tuyệt đối không thể nóng vội.
"Ế? Thúc thúc làm sao lại gấp gáp rời đi như vậy rồi?" Sở Thiệu ngốc ngốc nhìn thúc thúc nhóc hùng hùng hổ hổ rời đi, khó hiểu, "Thúc thúc tìm Nguyễn nương không phải có việc cần tìm sao? Chẳng lẽ ta quấy rầy đến hai người?"
Mộc Hi Thần tiếp nhận sách luận, phát hiện tiểu tử này thật ra có thể xem như một thiên tài, thứ viết bên trong nghiêm cẩn lại có trật tự, thưởng nhóc khen ngợi xoa xoa đầu, thế nhưng khi hắn nghĩ tới cái vẻ mặt khác thường của tên kia, nheo lại mắt cười khẽ, "Hắn a, có lẽ là mắc tiểu đi..."
___________________________
Bạo loạn Giang Nam được Tiêu Việt trấn áp xuống đã dần dần lắng lại, nhưng mà khiến người khϊếp sợ chính là, người liên lụy trong đó quả thực quá rộng, một loạt ảnh hưởng phía sau tuyệt sẽ không đơn giản mà chấm dứt được.
Rõ ràng Hàn Bân đã bỏ mình, thế nhưng lại không hiểu sao lộ ra một danh sách, trên đó ghi chép, chỉ là riêng đại quan ở kinh thành đã có tới ba người, rồi là quan bái nội các cùng Hộ bộ bao nhiêu người đều có dính líu, thật là ly kì kịch tính, tại cuối cùng của danh sách, vậy mà sáng loáng ba chữ to Sở Thiên Thần!
Việc này mới ra, đã chấn động cả triều đình!