Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần

Chương 48: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Mặc Uyên ánh mắt nặng nề, đôi đồng tử đen nhánh tựa vực sâu không đáy, phảng phất như bên trong có một vòng xoáy muốn nuốt chửng người trước mặt, đem người này xuống vực sâu vạn trượng hoàn toàn không có chút khe hở nào để chui lên.

Mộc Hi Thần biết người như y không thể nào lại vô cớ tin tưởng một người xa lạ sẽ quy hàng y, cho nên hắn cũng không nóng nảy, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt duỗi thẳng rồi cuốn lên một quân cờ mà vân vê, thuần đen cùng cực trắng đen xen, khiến người nhìn mê mẩn mà không tự biết.

"Mục đích của ngươi?" Thật lâu sau Sở Mặc Uyên mới mở miệng, chỉ là giọng nói khô khốc vô cùng, lại trầm thấp khàn khàn.

"Mục đích a. . . chờ điện hạ tin tưởng ta thực sự có thực lực để hợp tác với các ngài thì hãy bàn lại đi, chẳng qua điện hạ có thể yên tâm, tuyệt đối không tổn hại đến đại nghiệp của các ngài." Mộc Hi Thần khẽ cười, rõ ràng thân có thể xưng là ở tầng dưới chót nhất của thanh lâu sở quán, rõ ràng thân phận lại là kỹ nữ thanh lâu ti tiện, nhưng sự tự tin cùng khí tràng cường đại trên người hắn lại làm cho y không dậy nổi dù là một tia trào phúng hoặc khinh thường nào.

Ngược lại, trong mắt hắn chính là lãnh huyết thuần khuyết nhất, tựa như là hồ băng trong mùa đông khắc nghiệt nhất, ngưng kết quanh năm không bao giờ tan, lạnh đến thấu xương.

Sở Mặc Uyên bất kỳ đối diện một đôi mắt như vậy, phối hợp với khí chất rất mâu thuẫn với trang phục của hắn, trong lúc nhất thời vậy mà nhìn đến ngây ngốc, tựa như bị mê hoặc hoàn toàn không dời nổi tầm mắt, trông mà thấy có chút vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, lưu manh.

Thẳng đến khi mu bàn tay không may đυ.ng tới chén trà nóng mới hoàn hồn, nghĩ đến việc mình vừa mới rồi không hiểu sao lại xuất thần thất thố như vậy, Sở Mặc Uyên có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, bưng chén lên nhấp một ngụm, nói tiếp : "Những gì ngươi nói, bản điện hạ sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, đây là hai vạn lượng ngân phiếu mà ta đã hứa hẹn bồi thường."

Nói xong, từ trong ngực móc ra một chồng ngân phiếu thật dày để lên bàn, đứng dậy liền muốn rời khỏi, lại như cũ khi gần bước ra cửa liền nghe được người kia không nhanh không chậm nói : "Từ Hoài người này, điện hạ không bằng cứ giữ lại, kẻ này thế nhưng vẫn còn có tác dụng rất lớn, nếu không, ngài cũng có thể cùng Nhị điện hạ thương lượng một phen, nghĩ đến, ngài ấy hẳn sẽ hiểu."

"Ai... Ai không hiểu! Loại sự tình này... Bản điện hạ đương nhiên biết!" Sở Mặc Uyên đen mặt há miệng nghĩ muốn phản bác, nhưng đối diện với ý cười trong mắt của người kia, cuối cùng lại không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi dứt khoát xoay người rời đi, đóng cửa thật vang.

Mộc Hi Thần nhìn khung cửa bị va đập mà loạng chà loạng choạng kia, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ lắc đầu, cái này người làm sao lại thú vị như vậy?

Y không biết y càng như vậy, càng khiến hắn muốn trêu chọc y hơn đâu…

A, đúng, cả cái cửa này, tên kia cũng phải bồi thường, bằng không mỗi lần như vậy lại phải thay cái mới.

Mộc Hi Thần tùy ý dùng chân gạt ngân phiếu qua một bên.

Nhưng mà làm hắn không ngờ tới chính là cho rằng cái người này chỉ là điều tra rõ sự tình ở Từ Giang nhưng lại mất khá nhiều thời gian, chắc hẳn là còn muốn âm thầm điều tra một phen thân phận cùng lai lịch thực sự của hắn, nhưng cái này ngược lại cũng tốt, đúng là nên tạo độ tin tưởng giữa hai bên!

_____________________________

Hôm đó, ngồi xuống cùng nhau nhưng lời gì cũng không nói, chỉ bắt đầu chơi cờ, hắn sẽ hạ trước hai ván đầu sau đó sẽ mời y hạ trước một ván, cho dù mỗi lần y đều bị gϊếŧ đến không còn manh giáp, nhưng ngược lại là càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh, thời gian lưu lại cũng càng ngày càng dài.

Trừ đánh cờ, chính là thưởng thức trà, nhìn cái tên nam nhân đem trà ngon của hắn uống như uống nước lã, liền nhịn không được trong lòng sinh ra sát ý a!

Không nghĩ da mặt của tên này lại dày tới như vậy, dù có cho tiền cũng không đi, một khi uống rượu liền lời ra lời vào liên miên đến thiên nam địa bắc, từ lớn như các lời truyền ngôn tin đồn trên giang hồ đến nhỏ như Vương phủ bọn y gần đây phát sinh những sự tình mới mẻ gì, có thể nói là nói đến không hết chuyện.

Mộc Hi Thần biết cái người này đang muốn bẫy hắn, cũng không thèm để ý, hợp tác nha, tóm lại cũng phải xuất ra đầy đủ thực lực cùng thành ý mới có thể hợp tác lâu dài, không phải sao?

Sở Mặc Uyên mấy ngày nay ở chỗ Mộc Hi Thần, đối với ấn tượng về hắn biến hóa gần như nghiêng trời lệch đất. Y phát hiện người này, vô luận là học thức, tầm nhìn, tài ăn nói, có thể nói là không chút nào thua kém mấy vị quan đại thần kia, dù là tán dương hắn một câu “thông kim bác cổ’’ cũng không hề khoa trương.

Mà càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là nguồn tin tức từ hắn gần như chính xác tuyệt đối, trên cơ bản vô luận tin lớn hay nhỏ hắn đều có thể nắm chắc cũng như dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất để đem lại lợi ích lớn nhất cho bản thân, càng đừng đề cập tới tình hình hiện giờ của các thế lực lớn đối đầu nhau trong triều cục, giữa tình thế đó vẫn có thể phán đoán chính xác cùng phân tích vô cùng chuẩn xác, nếu nói hắn là mưu sĩ, chính là hạ thấp hắn.

Có lẽ chỉ có thể dùng thiên tài để hình dung đi…

Thế nhưng một người kinh tài tuyệt diễm như thế, lại cứ ở cái loại địa phương... Thấp kém d*m tục như thế này , thừa nhận sự trào phúng cùng xem thường của thế nhân. Chỉ cần nghĩ đến những kẻ bên ngoài sẽ dùng giọng điệu khinh thường để hình dung người đó, liền khiến trái tim của y sinh ra một nỗi đau như thiêu như đốt.

"Ngươi vì cái gì... vẫn chưa rời đi?" Rốt cục nhịn nửa ngày, Sở Mặc Uyên vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng, cho dù biết cái này có khả năng sẽ đâm trúng chuyện thương tâm của hắn.

Mộc Hi Thần chậm rãi nhìn y chớp chớp mắt, đây là cái diễn biến gì?

Vừa mới rồi rõ ràng còn đang phân tích ưu điểm và khuyết điểm của Nhị hoàng tử hiện giờ, chủ đề làm sao lại đột nhiên chuyển tới trên người hắn rồi?

Song khi hắn đối diện với đôi mắt bướng bỉnh lại ẩn chứa sự đau lòng trong con ngươi của y, sững sờ chớp mắt, có chút không được tự nhiên ngả về sau, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, tựa hồ là đang suy xét tìm từ.

Giữa hai người tràn ngập một bầu không khí quái dị, một người gắt gao nhìn chằm chằm người kia, chấp nhất muốn có một đáp án, Mộc Hi Thần đang cân nhắn xem có nên nói thật ra hay không? Nếu là nói thật, thì thú nhận tới trình độ nào.

Qua một hồi lâu, Mộc Hi Thần mới cười khẽ một tiếng, mở miệng nói : "Ở chỗ này, lại có mấy người cam tâm tình nguyện đâu? Tóm lại là một vài chuyện không muốn đề cập tới, điện hạ cần gì phải xoắn xuýt."

"Thế nhưng là ngươi rõ ràng..." Tùy thời có thể rời đi a!

Sở Mặc Uyên giật giật bờ môi, gắt gao đem mấy chữ cuối cùng nuốt xuống, chỉ bằng nhận biết mấy ngày ở chung cùng Mộc Hi Thần, cũng đủ để cho y tin tưởng năng lực của hắn, chỉ sợ Tuyết Y Lâu này, chẳng qua cũng chỉ là một trong nhưng thế lực của hắn nhằm thu thập tin tức. Thế nhưng đi nơi khác chẳng phải tốt hơn sao?

Tại sao phải đem chính mình đặt vào vị trí bất lợi?

Rõ ràng chỉ cần hắn muốn, tùy thời có thể rời đi, vô luận là đầu nhập vào thế lực nào, chắc chắn đều được tôn sùng, dạng người này…

Dạng này người, tại sao lại muốn hợp tác với hoàng tử trên mọi phương diện đều không chiếm được ưu thế như bọn y?...

Mắt thấy Sở Mặc Uyên lại muốn chui vào một chỗ mà suy ngẫm, Mộc Hi Thần có chút bất đắc dĩ thở dài, cái tên này, thật sự là cái vị hoàng tử đi ra từ nơi hoàng cung băng lãnh kia sao? Sao lại ngây thơ đến như thế chứ?

Không có cách, hắn chỉ có thể giải thích thêm, "Đối với ta mà nói, khả năng thế giới bên ngoài còn bẩn thỉu không chịu nổi hơn, chẳng bằng lưu tại nơi này, tự tại lại thuần túy, có gì không tốt? Huống hồ..."

Mộc Hi Thần cúi đầu xuống, che giấu lạnh lẽo trong mắt, ngón tay xoa xoa mép chén trà, thở dài nói : "Ta sớm đã không còn chỗ để đi..." Đôi mắt xưa nay lạnh nhạt hiện giờ lại nhiễm lên từng sợi đau thương, khí tức sắc bén cường thế biến mất, giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ, sợ hãi lại bất lực.

"Ngươi có thể..." Sở Mặc Uyên mấp máy môi, vừa định mở miệng, lại bị Mộc Hi Thần đánh gãy, "Không còn sớm nữa, chỗ này của ta, đến cùng cũng không phải địa phương tốt gì, điện hạ vẫn là sớm rời đi thì hơn."

Sở Mặc Uyên siết chặt tay, há to miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì, phất tay áo liền rời đi.

Mộc Hi Thần một lần nữa rót cho mình một chén trà đầy, nhẹ nhàng nhấp một hơi, hơi nước trong chén dâng lên che mờ tầm mắt hắn, vừa mới rồi hắn là muốn nói cái gì a?

Nga, chẳng qua bố trí còn chưa hoàn thành, nếu là lấy thân phận mưu sĩ khách khanh đi đến phủ hoàng tử, ít nhiều cũng bị hạn chế tay chân, cái được không bù nổi cái mất.

Cho nên tạm thời, vẫn là ở chỗ này thì tốt hơn, hơn nữa mùng 3 tháng sau, chính là ngày vui của vị đệ đệ tốt kia của hắn a…___________________________

Sở Mặc Uyên giống như du hồn phiêu đãng về phủ đệ của mình, vừa bước vào đại sảnh liền thấy huynh trưởng nhà mình đang tại vị ở bên trong uống trà, nháy mắt cứng đờ dừng bước chân.

"Muộn như vậy mới trở về, là đi đâu?" Thanh âm ôn nhuận của Sở Mộ vang lên, y khẽ đặt chén trà xuống, ánh mắt bình thản quét về phía đệ đệ nhà mình, lại mang theo khí thế không thể nghi ngờ, hiển nhiên không dễ lừa gạt cho qua chuyện.

Sở Mộ cùng Sở Mặc Uyên dáng dấp có tám phần tương tự, dù sao đều cùng một mẹ, chỉ là y lớn hơn Sở Mặc Uyên ba tuổi nên hiểu rõ lõi đời cũng càng sớm, từ trong loạn cục tự bảo vệ mình cùng đệ đệ, đã luyện thành một thân khí chất ôn nhuận nhu hòa, trên mặt thường xuyên mang theo ý cười, khiến người khác sinh ra ba phần thân cận.

Nhưng một khi đối nghịch, thứ ẩn dấu dưới lớp da ôn nhuận kia, chắc chắn là sự bá đạo quyết đoán, có lẽ chính sự lo lắng cho đệ đệ quậy phá cùng tinh thần trách nhiệm của một người huynh trưởng đã khiến y quản thúc Sở Mặc Uyên quá nghiêm khắc.

"Không có đi nơi nào, chỉ là ra bên ngoài tìm hiểu chút sự tình." Sở Mặc Uyên ngoan ngoãn đứng trước mặt huynh trưởng, một đại nam nhân thân *cao 8 thước*, lại cúi đầu, chịu giáo huấn của huynh trưởng.

*...* : tức là 1,9 m

"Ta nghe nghe đồn, Tứ đệ gần đây lưu luyến thanh lâu, thậm chí ngày ngày lui tới, không biết là bị kỹ nữ thanh lâu nào mê hoặc rồi? Nếu là chơi đùa cũng liền thôi đi, nhưng là ta hi vọng đệ, còn có thể nhớ kỹ thân phận của mình, cùng tình cảnh của chúng ta bây giờ! Đệ phải biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm đệ trong mỗi lời nói cử động, một khi bị những kẻ kia bắt được nhược điểm, chúng ta sẽ phải đối mặt với cái gì!" Sở Mộ nhíu mày, vẫn là đem lời nói ấp ủ đã lâu trong lòng nói ra ngoài, miễn cho tên tiểu tử này thật sự bị người mê hoặc.

Còn có... lại nhớ tới tên tiểu tử không lên thân trong nhà mình kia, cũng mỗi ngày la hét ầm ĩ cái gì mà muốn gặp Nguyễn nương, nó biết rất rõ ràng là Nguyễn vi nương vì sinh nó mà đi, hiện tại còn làm trò như thế, phạt nó như thế nào cũng đều vô dụng, một cái hai cái, đúng là khiến người khác đau đầu không yên mà!

"Y không phải!" Sở Mặc Uyên nghe được hai chữ kia liền phản bác lại, trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái, theo đó là cơn nộ khí dâng lên l*иg ngực, phập phồng lên xuống, nhưng không có chỗ thoát ra.

Mấy ngày trước bởi vì y không hiểu thấu tiểu tâm tư của Mộc Hi Thần, cho nên cũng không có đem tin tức Từ Giang nói ra cho huynh trưởng nghe, chỉ là tìm hiểu tin tức giao cho y, lại không nghĩ rằng y sẽ đối với người kia sinh ra hiểu lầm lớn đến như vậy.

Rõ ràng... Rõ ràng người kia phóng khoáng thẳng thắn, vô luận là quyền mưu hay tài trí, trong số những người y gặp qua trong suốt thời gian trước, có thể nói người đó tài hoa hơn bất kì ai, không một chút khoa trương khi nói vậy!

Một người như vậy, lại phải nhẫn nhịn sự coi khinh vô tình hay cố ý của người khác, cái này khiến trong lòng y phá lệ khó chịu.

Đột nhiên trước kia y hình như cũng có quan điểm như vậy đối với người đó giống như huynh trưởng, liền cảm thấy áy náy , vẻ mặt u sầu vào ban sáng của người đó giờ phút này trở nên vô cùng sống động phảng phất như ngay tại trước mắt y, trào phúng sự ngu muội cùng tự đại của người ngoài kia.

"Y không phải, huynh trưởng, y, không, phải!" Sở Mặc Uyên hít sâu mấy hơi, gằn từng chữ cường điệu nói với Sở Mộ, trước kia y dù lớn tiếng với huynh trưởng cũng không dám, hiện tại cư nhiên lại chống đối Sở Mộ, khiến y hơi có chút giật mình.

"Huynh trưởng còn nhớ tới tin tức của Từ Giang không? Đó chính là y đưa cho, Thiệu Nhi bị bán đến thanh lâu, cũng là y cứu, cùng với thân phận của y, tuyệt đối không phải là một kỹ nam thanh lâu đơn giản, ta hoài nghi đây chẳng qua là một trong những thế lực ngầm của y, huống chi y còn có vô song mưu kế cũng như nhìn thấu rõ tình hình hiện tại, ta mấy ngày nay đều đang cùng y nghiên cứu thảo luận đại cục, y không phải loại người như vậy."

Sở Mặc Uyên từng chữ giải thích rõ ràng một tràng dài cho huynh trưởng, cuối cùng khẩn cầu, "Vô luận là như thế nào, y tuyệt đối là một nhân tài, thậm chí ta cho rằng, y nhất định có thể giúp đỡ chúng ta, cho nên vô luận có như thế nào, xin huynh trưởng chớ có kết luận như vậy. Hết thảy, chờ gặp qua y lại nói cũng không muộn."

Sở Mộ lẳng lặng nghe đệ đệ nhà mình nói, ý cười nhẹ trên môi dần dần nhạt đi, sự ẩn nhẫn cùng tính toán nhiều năm của y khiến y trưởng thành hơn đệ đệ rất nhiều, bởi vậy cũng không có tại chỗ biểu thị cái gì, chỉ là vỗ nhẹ bả vai đệ đệ, xoay người rời đi.

Sở Mặc Uyên có chút chán nản ngồi lại trên ghế, nhớ tới người kia nói tới những thứ bên ngoài còn ô uế hơn, y bây giờ đã hiểu, tất cả mọi người sẽ đối với người đó ôm ấp ác ý.

Mà những kẻ đó tuyệt đối sẽ không chịu nhận là mình ngu muội ngốc nghếch...
« Chương TrướcChương Tiếp »