- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
- Chương 47: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (4)
Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
Chương 47: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (4)
Trên giấy chỉ có mấy dòng chữ rồng bay phượng múa, nếu nhìn thôi cũng đủ để nhìn ra chủ nhân của nó là một người vô cùng phóng khoáng, phía trên đầu nhất là một cái tên, phía dưới là phần vắn tắt thân phận cùng những việc làm đại biểu cho từng người. (kiểu dạng cái sơ đồ quyền lực ai đứng đầu và những cấp dưới của người đó)
Từ Hoài- đại tổng quản phủ Nhị hoàng tử, cũng là người có năng lực nhất trung thành nhất mà trưởng tôn Hoàng hậu lưu cho bọn y.
Tục truyền Từ Hoài đã từng có ân với mẫu hậu bọn y, từ đó người này liền trở thành hậu thuẫn cũng như vũ khí sắc bén nhất của hai huynh đệ hai người, thậm chí cho tới bây giờ rất nhiều tin tức bí mật đều là thông qua tay người này, nếu như lão là gian tế...
Quả thực không cách nào tưởng tượng!
Sở Mặc Uyên phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, khiến quần áo dính bết vào lưng, gió đêm thổi qua, hàn khí lành lạnh xuyên thấu quần áo, tựa như cây kim từng chút từng chút một đâm vào làn da.
Loại cảm giác này không tốt đẹp gì, gây nên một trận khô nóng khó hiểu nhưng sau đó lại là sự hoảng loạn tột độ như rớt vào hầm băng hàn ý thấu xương.
Y liều mạng nhắc nhở mình, đây bất quá chỉ là một trò đùa ác ý của người kia hoặc là một thủ đoạn châm ngòi ly gián thấp kém, Từ bá bồi huynh đệ bọn y nhiều năm như vậy, tuyệt đối không có khả năng... Y hoài nghi bất luận kẻ nào cũng không thể hoài nghi Từ Hoài!
Thế nhưng là trong mắt y lại luôn thoáng hiện nụ cười tùy ý trương dương cùng ánh mắt lãnh đạm của thanh niên, người kia luôn luôn như vậy không có chút giao động nào mà nhìn y, làm y cảm thấy y không phải là hoàng tử mà chẳng qua chỉ là một người xa lạ lại hết sức bình thường, không lọt nổi mắt xanh của hắn...
Đúng vậy a, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng là y dường như không hề được người kia đặt vào trong mắt.
Nếu như đây chỉ là một trận vu oan đáng xấu hổ, vậy hắn có mưu đồ gì?
Y tự hỏi.
Có lẽ cái người này là gian tế của đối thủ phái tới, tới nhiễu loạn tâm thần của bọn y...
Sở Mặc Uyên gắt gao gấp tờ giấy nhỏ, hai tay chống trên bàn, hơi cong lưng, thở hổn hển tựa như cái ống bễ cổ xưa, cổ họng khô chát không thôi, phảng phất một khắc sau liền sẽ phun ra lửa.
Rõ ràng là không nên tin vào thứ trên tờ giấy này, một chữ đều không nên tin!
Thế nhưng là... y lại vẫn cứ không có cách nào đem cái thân ảnh tuỳ ý cùng những cái kẻ ô trọc ti tiện khác nhập làm một.
Đúng là gặp quỷ mà!
_______________________
Ngày thứ hai lại lần nữa nhìn thấy cái tên Tứ hoàng tử tự cao tự đại kia, Mộc Hi Thần nâng chén trà, ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhếch môi cười.
Sắc mặt người này xám xịt, hốc mắt thâm đen, toàn thân trên dưới đều tản ra khí tức mệt mỏi, xem ra là tối hôm qua trằn trọc hoài nghi không ngủ được a.
Ngô, tâm tình không hiểu sao thấy dễ chịu hơn, hình như lửa giận vì bị đánh gãy giấc ngủ trưa cũng được tiêu trừ không ít, quả nhiên là nhìn thấy gia hỏa này trôi qua không tốt là hắn liền vui vẻ nha...
"Ngươi đây là có ý gì?" Sở Mặc Uyên hung tợn đập tờ giấy gấp lại nhiều lần trong tay lên bàn con giữa hai người, một đôi mắt đỏ ngầu che kín tơ máu gắt gao trừng trừng người trước mặt, như hận không thể nhào tới cắn một ngụm trên người này cho hả giận.
Mộc Hi Thần hoàn toàn không có bị khí thế của hắn ảnh hưởng, xắn tay áo, đun nước, châm trà, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi thoải mái nhẹ nhàng, thậm chí còn có tâm tình tốt rót cho Sở Mặc Uyên một chén trà, "Không phải ngài đã thấy rồi sao? Tin tức đều nói cho ngài rồi, ngài còn tới làm gì? Chẳng lẽ còn say mê cái nơi ô uế này? Không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài sao, Tứ hoàng tử?"
Nghe hiểu sự ghét bỏ cùng ý muốn đuổi khách của Mộc Hi Thần, Sở Mặc Uyên nộ khí càng tăng vọt, từ khi bọn y xuất cung lập phủ đến nay, đã thật lâu không có kẻ nào dám dùng loại ngữ khí đó với bọn y. Tốt, quả thực là quá tốt!
Y cười lạnh một tiếng, hai tay chống lên bàn, thân thể nghiêng về phía trước sát gần mặt Mộc Hi Thần, trên người uy áp tràn ra, đem Mộc Hi Thần hoàn toàn bao phủ, cố ý đè thấp cuống họng nói : "Ngươi cũng nên biết người ngươi nói là ai? Phỉ báng một lão nhân có xuất thân là người trong cung, ngươi có biết đó là tội gì không? Nếu ngươi có chứng cứ, liền sớm giao ra, nếu không bản điện hạ có lý do hoài nghi ngươi là mật thám nước khác phái tới, đến lúc đó..."
Mộc Hi Thần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sát gần mình kia, xì một tiếng, ngả người về sau, miễn cho bị nước bọt của cái tên nam nhân này phun tới, ghét bỏ nói, “Đừng lại gần như vậy, xấu!"
"Ngươi..." Sở Mặc Uyên sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, còn chưa kịp phát tác, liền nghe được người kia chậm rãi từ tốn nói, "Chứng cứ, ta tất nhiên có, chẳng qua đây đã là cái tin tức thứ hai, nể tình Tứ hoàng tử ngài, không thu nhiều, vẫn như cũ năm ngàn lượng!"
Hai tay Sở Mặc Uyên nhảy lên mấy đạo gân xanh, cái cổ đỏ bừng, toàn thân đều giận run, xem ra là thật sự tức giận, y nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hung hăng đem bàn nhỏ trước mặt lật tung, quân cờ noãn ngọc trên đó cũng rơi đầy đất, "A, ngươi coi bổn điện hạ là kẻ ngốc sao? Không có bằng chứng, ta dựa vào cái gì tin ngươi!"
Mộc Hi Thần tay trái cầm chén trà, tay phải cầm ấm trà, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc kịp thời đem hai thứ này xách trong tay, miễn cho nước trà văng lên nệm êm.
Nghe vậy, hắn đem ấm trà buông xuống, từ trong ống tay áo phải lấy ra một sấp giấy, bày ra trước mặt người kia, thờ ơ nhún vai, ngữ khí vẫn vô sỉ đáng ghét như vậy, "Muốn tin hay không, nếu ngài không muốn tin, thì tới tìm ta làm gì? Ầy, cửa ở bên kia, đi thong thả, không tiễn!"
Đi thong thả không tiễn... Đi thong thả không tiễn...
Đây đã là lần thứ hai y nghe được câu này, lần này hiển nhiên so với lần trước càng khiến y phẫn nộ hơn, Sở Mặc Uyên hô hấp càng lúc càng gấp rút, l*иg ngực chập trùng lợi hại, có thể một giây sau liền sẽ nhịn không được hướng gương mặt vân đạm phong kinh kia một quyền.
Y cũng không biết mình rốt cục bị làm sao, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, coi khinh, vũ nhục, châm chọc, gièm pha, căn bản là đã nghe đến lỗ tai chết lặng, thế nhưng khi nghe được loại ngữ khí đó phát từ miệng người này, thì lại cứ như vậy không giữ được bình tĩnh!
Hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống nộ khí khó hiểu cùng một tia ủy khuất khó mà phát giác, từ trong ngực móc ra một chồng ngân phiếu ném lên mặt đất, cầm lấy mấy tờ giấy kia xoay người rời đi.
Mộc Hi Thần lẳng lặng mà nhìn hắn rời đi, tại một khắc trước khi người kia sắp bước ra cửa, mím môi khẽ cười nói, "Tứ điện hạ hảo khí phách, bất quá chỉ là hủy mất vài quân noãn ngọc của ta, cũng là muốn bồi thường hai vạn lượng ngân phiếu, nghĩ đến chắc ngài sẽ không quỵt nợ a..."
Sở Mặc Uyên một chân vừa mới bước ra cánh cửa, vì câu nói này mà lảo đảo một cái, hướng về phía trước mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, y gắt gao cắn chặt răng, hướng trong ngực móc đi, lại phát hiện trên thân căn bản không mang nhiều tiền mặt như vậy, tất cả đều đã ném ở nơi đó, nhất thời có chút cứng đờ, chỉ có thể ác thanh ác khí nói : "Ngày mai phái người đưa tới, nhưng nếu như ngươi dám đùa giỡn ta, hừ!"
Ném xuống một câu cuối cùng như trong thoại bản, sau đó cấp tốc rời đi, chỉ là tấm lưng kia, thấy thế nào cũng có chút chật vật.
Mộc Hi Thần bĩu môi, cũng không quản đống hỗn độn này, mềm nhũn dựa vào trên giường mình, hồi tưởng lại dáng vẻ người kia tức giận hổn hển, liền cảm giác vô cùng buồn cười.
Nha, cái này người làm sao lại chơi vui như vậy nha?
Thật không biết y trong những năm ở hoàng cung kia có học hành lễ nghi cẩn thận không mà hoàn toàn không có dáng vẻ trầm ổn gì cả?
__________________
Lại qua một ngày, thậm chí so với lần trước đó còn sớm hơn, Sở Mặc Uyên lại một lần nữa bước vào nơi này, nhưng sắc mặt y lại so với mấy lần trước càng khó coi hơn, trong mắt tơ máu gần như giăng kín đỏ ngầu, thoạt nhìn có chút doạ người.
Xưa nay con cháu hoàng thất luôn chú trọng vẻ ngoài của mình, nhưng y vẫn mặc bộ quần áo hôm trước đó, hôm nay nó tràn đầy nếp nhăn cùng tro bụi, trông có vẻ hơi khó coi, hẳn là đã bôn ba bên ngoài suốt cả đêm.
Y không nói một lời ngồi đối diện Mộc Hi Thần, nâng bình trà lên rót cho mình một ly, uống liền ba chén, thẳng đến ấm trà đều đã không còn nước, mới dừng lại động tác.
Mộc Hi Thần nhìn hắn như vậy, đại khái cũng có thể đoán được tâm tình hiện giờ của hắn như thế nào.
Thân ở cái này vòng xoáy tranh giành quyền lực này, từng giờ từng phút tính toán lòng người, lại sợ hãi phát hiện hết thảy đều bị người khác giám thị, trần trụi, không có chút che chắn, thậm chí những người kia khả năng còn vụиɠ ŧяộʍ chế giễu bọn y ngu muội ngây thơ, không sụp đổ mới là lạ.
Mà theo như hắn biết, cái người Từ Hoài này trên cơ bản là nhìn hai người bọn họ lớn lên, nói một câu đại bất kính, trên cơ bản đã đem lão ta xem như một trưởng bối đáng tin cậy mà đối đãi, ngày bình thường cũng là tôn kính có thừa, kết quả là lại bị cái người này hung hăng cắm sau lưng một đao.
Sách, không hiểu sao cảm thấy có chút đáng thương a.
Hiếm khi Mộc Hi Thần không nói lời châm chọc, gọi Thanh Y một lần nữa tới dâng trà nước, lại rót một chén đẩy lên trước mặt y, "Tứ điện hạ cho dù khó chịu trong lòng, cũng không nên lãng phí cực phẩm trước mưa mây của ta a, một năm sản lượng bất quá mới có mười cân, ngài cứ như vậy nốc trà như uống nước, thật là khiến ta đau lòng a." (1 cân bên Trung = ½ kg → 10 cân = 5 kg trà/1 năm)
Sở Mặc Uyên cầm chén trà trong tay, nhiệt độ cực nóng xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến thâm tâm y, dường như không còn lạnh lẽo như vậy nữa, chỉ là cảm xúc vẫn còn khá tệ, cả người nhìn qua giống như quả cà tím héo sương, lẩm bẩm nói : "Vì cái gì?"
Mộc Hi Thần trợn mắt nhìn trời, cổ nhân chính là cố chấp cứng nhắc như vậy sao? (cứng đầu)
"Có thể vì cái gì? Năm đó trưởng tôn hoàng hậu thiện tâm, cứu tế cả nhà hắn, thu được lòng trung thành của hắn, thế nhưng nương nương hồng nhan bạc mệnh, lưu lại huynh đệ các người thân cô thế cô, căn bản chỉ có thể dựa vào hắn che chở. Năm đó hắn có thể bởi vì người nhà trung thành với các người, tự nhiên cũng có thể bởi vì lý do đồng dạng như vậy trung thành với người khác, Chẳng lẽ ngài nghĩ ân tình đó so với tính mạng người nhà của hắn còn trọng yếu hơn sao?"
Trên đời này không có kẻ địch vĩnh hằng cũng không có bằng hữu vĩnh hằng, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, làm sao cái người này lại cứng đầu giống y như con trâu ngốc chỉ biết đâm đầu vào màu đỏ?
Hắn nhìn Sở Mặc Uyên hơi tỉnh táo một chút, kéo bàn nhỏ ở một bên qua, đặt hai hộp quân cờ xuống mỗi bên, ôn nhu mời, "Ngài hiện tại tâm không tĩnh, không bằng tới mấy ván, nếu không cứ như vậy trở về, chỉ sợ là không tốt."
Sở Mặc Uyên có chút kỳ quái nhíu mày, "Tâm không tĩnh thì hạ như thế nào?"
Mộc Hi Thần nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng nhưng lại quỷ dị, "Tâm không tĩnh, mới cần phải hạ..."
Sở Mặc Uyên không rõ ý tứ của hắn, nhưng vẫn không khước từ, hai người ngay tại trên bàn cờ nhỏ chém gϊếŧ, dần dần, khuôn mặt nguyên bản hờ hững dần bị nghiêm túc thay thế, Sở Mặc Uyên lông mày nhíu chặt, tục ngữ nói cờ trận như chiến trường, từ nước cờ của một người có thể thấy được mưu lược, thủ đoạn cùng tâm cơ của người đó.
Lúc đầu y đối với người này không xem trọng, thế nhưng là càng về sau, y càng cảm thấy kinh hãi, cái người này thực sự... Quá mức kinh khủng!
Không đến thời gian nửa chén trà, toàn bộ quân đen của y bị gϊếŧ đến không còn manh giáp, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ phía Tây Nam dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng là hiển nhiên cũng kiên trì không được bao lâu.
Bàn tay cầm cờ càng lúc càng siết chặt, cuối cùng vẫn là có chút chán nản buông xuống, "Ta thua..."
Y là thật không ngờ tới bản thân sẽ thua nhanh như vậy, kỳ nghệ đánh cờ của hắn, cơ bản đã có thể đánh ngang tay cùng tiến sĩ đánh cờ trong cung, ngẫu nhiên vận khí tốt thậm chí còn có thể chiếm thế thượng phong, làm sao hôm nay y lại thảm bại như vậy.
Mộc Hi Thần nhìn nam nhân cúi thấp đầu, không khác gì con đại khuyển lớn ủ rũ vì bị đả kích, có chút buồn cười lắc đầu, ngón tay thon dài duỗi ra, vân vê cờ đen của Sở Mặc Uyên, chỉ vào bàn cờ nói, " Nhị điện hạ cùng Tứ điện hạ đang dần suy tàn, từng bước nguy cơ, bị sài lang hổ báo vây quanh, bên trong thậm chí còn bị tiểu nhân quấy phá"
Đầu ngón tay của hắn khoanh tròn tựa như vòng vây, gõ nhẹ lên một vài quân cờ đen trên một bàn cờ toàn quân trắng, sau đó tình thế nhất chuyển, đặt xuống liên tiếp vài quân cờ đen, vừa rơi xuống liền giúp quân đen đang bị vây khốn bổ ra một con đường sống, thậm chí còn cắt đứt đường lui của cờ trắng.
"Nhưng cục diện này cũng không khó giải quyết, nếu có thể nhờ ngoại lực thúc đẩy, thế cục sẽ thay đổi rất lớn, tuy tại hạ bất tài, nhưng ngược lại nguyện ý trở thành một thanh đao của các ngài, vì điện hạ mà bổ ra một con đường sống!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
- Chương 47: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (4)