Tưởng Minh Hiên lúc đầu muốn đóng vai Sở Hàn Giang trong « Hàn Giang Tuyết », nhưng là vai diễn của gã đột nhiên bị Mộ Khanh Hàn dành mất, hơn nữa khoảng thời gian này của gã trôi qua không mấy suôn sẻ, tựa như có người nào đó cố ý gây khó dễ cho gã, thế nhưng là vô luận gã dùng cách gì cũng đều không thể điều tra được kẻ phía sau màn hắc thủ, tình trạng địch trong tối ta ngoài sáng này gã chỉ có thể nhẫn nhịn, mặc cho gã tức giận như nào.
Gã tự nhiên có thể nhìn ra bộ phim này rất xuất sắc, cho nên gần như vận dụng tất cả các mối quan hệ để dành vai diễn, nhưng cũng chỉ là một vai nhỏ thậm chí không thể gọi là nam phụ, đó là một Thượng thư tên Tiêu Việt, cũng là một trong những kẻ năm đó tham dự vào sự việc diệt tộc nhân vật chính.
Mà hắn cũng đồng dạng như Sở Hàn Giang ái mộ Quý Uyên, nhưng hắn là một kẻ cổ hủ cứng nhắc, vẫn là Sở Hàn Giang lưu manh liều lĩnh bất chấp hậu quả mới có phần thắng.
Buổi quay chụp hôm nay chính là Tiêu Việt cầm bảo vật từ Sở gia đi lấy lòng Quý Uyên, hi vọng đạt được một nụ cười của mỹ nhân, năm đó gia sản Sở gia bị tịch thu, những kẻ khởi xướng bọn hắn là những kẻ nhận được không ít thứ tốt đầu tiên, đây cơ hồ đã là một quy tắc ngầm được công nhận.
"A uyên, ta cách đây không lâu nhận được một khối mỹ ngọc, rất xứng với ngươi, liền nghĩ tới muốn đưa nó cho ngươi, ngươi lại nhìn xem, có thích hay không?" Tiêu Việt cùng Quý Uyên đều là con cháu thế gia, cho nên quan hệ có chút thân cận, chỉ là Quý Uyên không quen nhìn tác phong của hắn, luôn luôn không thích cùng Tiêu Việt thân cận.
Mộc Hi Thần liếc xéo gã, chỉ là cái nhìn này, trong đó có chán ghét, ghê tởm, trào phúng, thậm chí ẩn sâu trong đó còn có khinh thường, tựa như một ngọn lửa, nháy mắt thôn phệ Tưởng Minh Hiên, đốt cháy lý trí gã, như thể nhắc nhở gã nhớ về bản thân mình trước kia, thời điểm mà gã bị người người tùy ý chà đạp như một con chó, khiến sắc mặt gã trắng xanh.
Mộc Hi Thần lại giống như không có cảm nhận, phối hợp đọc lời kịch, "Tiêu Thượng thư, thay vì dùng nó lấy lòng ta, chẳng bằng quan tâm nhiều hơn đến nhân sinh của dân chúng, vì bách tính mưu cầu phúc lợi, vì bệ hạ phân ưu."
Mộc Hi Thần nhẹ nhàng phất tay áo, rõ ràng trên mặt vẫn luôn là vẻ bảo thủ cứng nhắc, nhưng trong mắt lại giống có hai vòng xoáy đen, đem Tưởng Minh Hiên kéo vào về những ngày tháng đen tối bi thảm nhất của gã.
Ai cũng có thể giẫm đạp lên gã, ai cũng có thể chửi mắng gã, gã phảng phất như còn trông thấy mụ đàn bà biếи ŧɦái mình sợ hãi nhất cũng căm hận nhất kia, sợ hãi trong đáy mắt đều biến thành lửa giận ngút trời.
"Bà là cái thá gì? Bằng địa vị của tôi bây giờ mày cũng muốn đυ.ng đến tôi? Kẻ giống như bà, đến xách giày cho tôi cũng không xứng!" Tưởng Minh Hiên bỗng nhiên lớn tiếng gào thét như điên, vươn tay hung hăng hướng về phía trước chộp tới, muốn đem mụ đàn bà trước mặt xé xác thành từng mảnh.
Mộc Hi Thần hơi lùi về sau một chút, giả vờ miễn cưỡng dưới sự kìm kẹp của Tưởng Minh Hiên, trên mặt tràn đầy hoảng sợ cùng luống cuống, "Tưởng... Tưởng Ca, anh làm sao vậy? Em lúc nãy đắc tội gì với anh sao?"
Một tiếng Tưởng Ca, tựa như một cái tín hiệu, khiến Tưởng Minh Hiên nháy mắt từ trong trạng thái quỷ dị kia ra ngoài, gã kinh ngạc phát hiện người chung quanh đều đang khϊếp sợ nhìn gã, mà người thiếu niên mặc hoa phục trước mặt lại đang nước mắt lưng tròng mà nhìn gã, dường như đã chịu ủy khuất rất lớn.
Chuyện gì đã xảy ra? Vừa nãy mới phát sinh cái gì?
Tưởng Minh Hiên cúi đầu nhìn tay mình, tựa hồ còn chưa hiểu rõ sự tình, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của thiếu niên, trong lòng mềm nhũn, vừa định trấn an vài câu, liền bị Mộ Khanh Hàn chạy tới hung hăng đẩy xô gã, "Tưởng Minh Hiên, anh điên sao? Hi Thần chưa từng đắc tội anh đi? Vậy mà anh lại muốn thương tổn cậu ấy? Đây chính là thái độ của một tiền bối nên có sao? Anh đây chính là đang chiếu cố người mới?"
"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi lúc nào tổn thương Hi Thần rồi?" Tưởng Minh Hiên có chút khó hiểu, quay chụp đang tốt, gã chỉ là thất thần một hồi mà thôi, làm sao mọi người lại đồng dạng giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm vào gã.
"Được rồi Mộ ca, Tưởng Ca có thể là quá mệt mỏi, em không sao, vừa mới rồi em cũng không có bị thương, không thể bởi vì em mà chậm trễ thời gian của mọi người." Mộc Hi Thần khéo hiểu lòng người hống Mộ Khanh Hàn thật hảo, cùng đạo diễn xin lỗi một tiếng, đứng về vị trí cũ tiếp tục bắt đầu.
Cách hành xử này của hắn nhanh chóng chiếm được phàn lớn hảo cảm của tất cả mọi người, liền ngay cả đạo diễn Lý Nguyên, nguyên bản bởi vì hắn là người mới, ra đòn phủ đầu nói dông dài mà phê bình kín đáo, thậm chí có chút phản cảm, chẳng qua bây giờ xem ra, đứa nhỏ này, đúng là rất tốt, tối thiểu rất thông minh, hiểu được thời thế.
Tưởng Minh Hiên không hiểu được Mộc Hi Thần đang nói gì, lại cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, mắt thấy tất cả mọi người chờ gã, chỉ có thể kiên trì, gã một lần nữa lấy ra khối ngọc đạo cụ kia, vừa mới đọc xong lời kịch của mình, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Mộc Hi Thần, lập tức liền cứng đờ.
"Aaaa! Đáng chết, các ngươi đều đáng chết!" Lần này không biết Tưởng Minh Hiên lại liên tưởng đến cái gì, cảm xúc càng thêm kích động, đuổi theo Mộc Hi Thần chạy toàn trường quay, về sau mất dấu liền bắt đầu không phân biệt ai mà công kích những người khác, trong lúc nhất thời lâm vào tình trạng gà bay chó sủa.
Mộc Hi Thần được Mộ Khanh Hàn một mực bảo hộ sau lưng, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn ngập nước nhút nhát nhìn trận hỗn loạn này, khóe miệng ẩn nấp trong bóng tối lặng lẽ câu lên, cái này chỉ là mới bắt đầu thôi...
Tưởng Minh Hiên bị mấy người hợp lực chế phục đặt ở trên mặt đất, đầu óc không mấy thanh tỉnh dần dần khôi phục lý trí, phát hiện toàn thân mình đều không thể động đậy, phần tay càng là đau muốn mạng, có chút tức giận quát to lên, "Các người đang làm gì? Nghĩ muốn đè chết tôi à? Mau dậy đi, cánh tay tôi sắp gãy rồi!"
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không xác định cái người hiện tại này đã khôi phục bình thường chưa, trong lúc nhất thời không dám buông tay, cho đến khi Tưởng Minh Hiên bắt đầu ra sức giãy dụa, mới buông lỏng, cấp tốc thối lui về một bên, đề phòng mà nhìn chằm chằm vào gã.
"Các người làm gì? Quay phim đang tốt, nổi điên làm cái gì vậy?!" Tưởng Minh Hiên từ dưới đất bò dậy, tức giận lắc lắc cánh tay đau nhức, lại phát hiện người chung quanh nhìn gã bằng ánh mắt sợ hãi, tựa như nhìn thấy cái gì cực đáng sợ.
"Làm gì nhìn tôi như vậy? Tôi tẩy trang rồi à?" Gã có chút khó hiểu sờ sờ mặt mình, quay người đi đến trước gương, dường như không có vấn đề gì a, búi tóc cũng đều rất cẩn thận tỉ mỉ.
"Khụ, cái kia, Minh Hiên có phải là mệt mỏi rồi không? Nếu không cậu hôm nay đi về nghỉ ngơi trước đi? Phần diễn ngày mai lại đến cũng được." Lý Nguyên đi đến bên cạnh Tưởng Minh Hiên nói, chỉ là vẫn cảnh giác cách gã xa hai mét.
"Mệt mỏi? Ta không có mệt mỏi chút nào a, cảm ơn Lý đạo quan tâm, tôi không thể kéo chân sau mọi người, chúng ta tiếp tục đi." Tưởng Minh Hiên cười, chỉ là lần này, dường như không ai chịu thua.
"Không không không, hôm nay trước đến đây thôi, cậu đi về nghỉ, cứ như vậy đi!" Lý Nguyên tại lúc gã đi tới liền vô ý thức lùi lại mấy bước, dường như một giây cũng không muốn cùng người này ở lâu.
Không hiểu thấu bị cưỡng ép "nghỉ ngơi" Tưởng Minh Hiên cảm giác có chút bối rối, nhưng là với tính cách của gã không thể khóc lóc om sòm để truy vấn ngọn nguồn mọi chuyện, chỉ có thể treo lên nụ cười quân tử ôn nhuận mà cùng đám người từng cái tạm biệt, nhưng mà tất cả mọi người lại giống như gặp quỷ mà thối lui lại một bước, không dám gần gã chút nào.
Cái này là đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tưởng Minh Hiên trong lòng hoảng hốt, nhưng hoàn toàn không có đầu mối, chỉ có thể tăng tốc bước chân rời đi, những ánh mắt phía sau giống như thực thể đâm vào lưng gã đau nhức.
Người gây chuyện đi rồi, mọi thứ rất nhanh khôi phục lại bình thường, các cảnh quay tiếp theo tiến hành tương đối thuận lợi, Mộc Hi Thần diễn xuất thành thạo khiến Lý Nguyên cảm thấy rất hài lòng.
Đứa nhỏ này quả nhiên là có thiên phú, cùng những người khác hoàn toàn không có vấn đề, xem ra vấn đề ban ngày thật sự đều nằm ở Tưởng Minh Hiên.
Trước kia cũng không nghe nói cậu ta có bệnh về phương diện tinh thần?
Ánh mắt Lý Nguyên tối sầm, cái người này là một lão bằng hữu của ông nhét vào, chẳng qua cũng may chỉ là một vai phụ, ảnh hưởng không lớn, ông tuyệt nhiên sẽ không có khả năng đi mạo hiểm an toàn của nhiều người như vậy.
Tình huống của hôm nay nếu như lại lần nữa xuất hiện, vậy bộ phim này liền triệt để xong, nhất định phải kêu dừng, coi như không dừng lại cũng sẽ bị đến trễ mất nhiều thời gian!
Tưởng Minh Hiên kéo lấy thân thể mệt mỏi về đến nhà, lại phát hiện người lẽ ra nên ngoan ngoãn trong nhà chờ gã lại hoàn toàn không thấy tung tích, gọi điện thoại cũng không bắt máy.
A, mình còn *chưa đổ đâu, cứ như vậy không kịp chờ đợi đi tìm kim chủ mới sao?
*(ý nói chưa dớt đài mất đi sự nghiệp)
Gã nhớ rõ thời điểm Thẩm Lăng không thích hợp là một tuần trước đó bắt đầu, lúc kia gã có một vũ hội lớn không có đi, Thẩm Lăng chỉ đi một mình, chẳng lẽ là vào lúc đó cấu kết với người khác?
Ngày hôm sau thu được tin tức, Tưởng Minh Hiên sắc mặt u ám đập đồ trong nhà, nhưng mà người vốn nên tiếp nhận lửa giận của gã hiện tại không có ở đây.
Thẩm Lăng hiện đang khỏa thân nằm trên giường tổng giám đốc Ngao Phong của tập đoàn Tinh Vũ, được một người đàn ông có dáng người tráng kiện ôm trong lòng.
Khoảng thời gian này bị người nhằm vào, Tưởng Minh Hiên lại không thể giúp cho Thẩm Lăng, hơn nữa *bên ngoài còn rất loạn, trong lòng Thẩm Lăng đã sớm tràn đầy oán khí, ngẫu nhiên quen biết Ngao Phong, chỉ liếc mắt, hắn đã nhận định chính là người này, thế là rất nhanh liền xác định quan hệ.
*(bởi vì phát ngôn trong chương trình trước mà bị fan ghim nên mới khó khăn, loạn nhào lên)
Mà Ngao Phong cùng Tưởng Minh Hiên không giống nhau, Ngao Phong đối với hắn rất tôn trọng, đối xử với hắn bình đẳng như một người đàn ông, mà không phải một tiểu sủng vật có thể trêu đùa, cái này khiến hắn ta cảm thấy rất hài lòng.
Hai người cấp tốc tiến vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nhìn có vẻ đẹp như truyện cổ tích, nhưng Thẩm Lăng lại coi nhẹ sự chênh lệch rất lớn hắn ta cùng Ngao Phong.
Hắn bây giờ không phải là siêu sao nổi tiếng trong nguyên tác, không có không địa vị xã hội cùng sức ảnh hưởng không gì sánh kịp, trái phải đều có hai người đàn ông ưu tú hộ tống, hắn ta hiện tại chỉ là một ngôi sao nhỏ bình thường, thậm chí còn có scandal thanh danh bên ngoài có chút chật vật.
Thẩm Lăng như vậy không có những thứ kia, hiện tại chỉ có thể cho Ngao Phong hứng thú nhất thời, nhưng có vẻ Thẩm Lăng không chú ý, ánh mắt của Ngao Phong đều chỉ mang theo khinh miệt cùng đùa cợt.
Thẩm Lăng mượn tài nguyên của Ngao Phong, một lần nữa hoạt động trong các bộ điện ảnh truyền hình lớn, mà toàn bộ vai diễn đều là vai chính diện, ý đồ tẩy trắng mình rất rõ ràng, ngắn ngủi mấy tháng cấp tốc hồng.
Tương tự, Thẩm Lăng cũng tận lực hết sức thu thập theo dõi nhất cử nhất động liên quan đến Mộc Hi Thần.
Rốt cục có một ngày, hắn đạt được ý muốn, kia là một chồng ảnh chụp, Mộc Hi Thần dáng người mảnh khảnh bị đàn ông cao lớn ôm ở trong ngực, mặc dù không có hành động gì quá mức, thế nhưng thân mật giữa hai người mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Người đàn ông chỉ lộ ra một bên mặt tuấn mỹ, nhưng vẫn là đủ để cho người quen biết nhận ra thân phận của anh, tổng giám đốc Thiên Hoa Entertainment - Phó Tử Hàn!
Mộc Hi Thần này, quả nhiên là được bao nuôi!
Khó trách, khó trách hắn có thể bạo hồng như thế, dù là người mới cũng liền có thể tham gia vào « Hộp gỗ », thế mà tất cả đều là dựa vào quy tắc ngầm mà vào, thật sự là thấp hèn!
Mặc dù loại sự tình này trong giới giải trí không ít, nhưng là thứ tiên quyết không thể bị tuôn ra, nếu không ban đầu ngươi tiếp nhận được bao nhiêu hâm mộ cùng yêu quý của fan thì một khi việc này lộ ra ánh sáng, về sau liền phải tiếp nhận bấy nhiêu ác ý cùng chửi bới.
Không có mấy fan hâm mộ có thể tiếp nhận thần tượng của mình sa đọa như thế, mọi hình ảnh tích cực, tươi đẹp toàn bộ đều chỉ là hình tượng hắn tạo ra để lừa gạt fan hâm mộ!
Bị thần tượng mình yêu quý lừa gạt, là điều vô cùng tàn khốc.
Đã từng có bao nhiêu hâm mộ yêu quý, thì liền có bấy nhiêu căm ghét, weibo Mộc Hi Thần cấp tốc bị sự nổi giận fan hâm mộ chiếm đóng, hàng ngàn hàng vạn người. Các bình luận chửi rủa cơ hồ khiến weibo hắn tê liệt, ngẫu nhiên có mấy người lí trí cảm thấy không nên tin vào lời nói phiến diện của một bên, nhưng cũng rất nhanh bị dìm ngập trong tiếng chinh phạt.
Sự việc phát sinh tương đối bất ngờ, ảnh chụp được phát ra thuỷ quân liền bắt đầu hành động, dư luận hiện thiên về một bên, tin tức nhanh chóng chiếm lĩnh nhiều tiêu đề, trang báo nóng hổi.
Mặc dù các phương tiện truyền thông lớn tạm thời chưa có động tĩnh, nhưng theo thời gian trôi qua, chủ đề này sẽ là ấn tượng sâu sắc mà mọi người khắc sâu vào trong đầu, rốt cuộc là rửa không sạch!