Chương 38: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (11)

Chờ tới ngày hôm sau, thời điểm Mộ Khanh Hàn đưa người về, đã là giữa trưa.

Mộc Hi Thần về đến nhà, nhưng không có thấy bóng dáng ca ca mình, theo lý thuyết, cái người này đáng lẽ ra phải chờ hắn về nhà.

Hắn đi đến trước cửa phòng Phó Tử Hàn gõ thử, thật lâu cũng không thấy có người đáp lại, lâu đến mức hắn nghĩ bên trong không có ai, đang chuẩn bị quay người rời đi, nhưng thính giác nhạy bén lại nghe thấy được bên trong truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất cùng một tiếng kêu đau.

"Ca? Anh ở bên trong à? Anh không sao chứ?" Mộc Hi Thần có chút kỳ quái gõ cửa, rõ ràng người ở bên trong, sao lại không mở cửa?

Hắn đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, Phó Tử Hàn mới mở cửa, chỉ là cả người anh … trạng thái tinh thần nhìn qua không tốt lắm, trong mắt toàn tia máu đỏ, hốc mắt thì một mảnh thâm đen (aka thâm mắt do lao lực quá độ, lao lực ở việc gì chắc anh em hiểu ha), môi có vết thương, thậm chí nơi cổ áo bị che khuất cũng ẩn ẩn hiện hiện dấu hôn, bộ dạng này của anh cũng quá...

"Thần Thần trở về rồi? Hôm qua đi chơi đâu vậy? Điện thoại cũng không bắt máy, chẳng qua không có việc gì thì tốt, trở về liền hảo hảo nghỉ ngơi một chút." Phó Tử Hàn gượng cười, vươn tay vò đầu hắn một cái, lần đầu tiên không truy cứu nguyên nhân hắn đi đêm không về, thậm chí chủ động thúc giục hắn rời đi.

Đây, hết thảy đều không đúng, Mộc Hi Thần mấp máy môi, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, lên tiếng “Dạ” sau liền về phòng của mình, chỉ là sau khi xoay người, sắc mặt liền trầm xuống.

Tính nết Phó Tử Hàn hắn hiểu rất rõ, không nói đến trước mắt anh không có kết giao bạn gái, thậm chí ngay cả bằng hữu thân cận cũng đều không có, nhưng trạng thái tinh thần của anh quá tệ, tình huống này rốt cuộc là như thế nào?

Hắn không có ý định đi tìm hiểu đời sống tìиɧ ɖu͙© của anh trai, thế nhưng hắn nhận định, ca ca đối tốt với hắn, là người thân nhân duy nhất của hắn, hắn không có khả năng mặc kệ ca ca.

Mộc Hi Thần có chút bực bội gãi gãi tóc, cuối cùng vẫn là bật máy tính lên xem dữ liệu camera ngày hôm qua.

Thời điểm Mộ Khanh Hàn trở lại Hoa Việt, liền thấy đệ đệ mình một tấm thân thê thảm cùng với cái mặt như đầu heo, hai cái hốc mắt toàn bộ tím xanh không nói, cả khuôn mặt trên cơ bản đều sưng lên.

"Nhóc đây là... Bị người đánh sao?" Mộ Khanh Hàn hơi có chút giật mình đưa tay lên mặt Mục Thắng chạm một cái, đổi lấy âm thanh hút khí của cậu nhóc.

Không trách Mộ Khanh Hàn kinh ngạc như vậy, con cháu Mục gia toàn bộ đều dựa theo tiêu chuẩn bồi dưỡng người thừa kế mà giáo dục, không nói đánh nhau giỏi cỡ nào, tối thiểu gặp được mấy loại giặc cướp bình thường đều có khả năng tự vệ, thậm chí so với một ít bảo tiêu còn mạnh hơn một chút, hắn rất khó tưởng tượng, có ai có thể đem Mục Thắng đánh thành cái dạng này.

"Còn không phải tại anh!" Mục Thắng hận đến nghiến trừng mắt liếc Mộ Khanh Hàn một cái, lại bị động tác này ảnh hưởng đến vết thương trên mặt, khí thế lập tức yếu đi, cậu chậm rãi, từ từ, gằn từng chữ, nói ra chuyện phát sinh ngày hôm qua, nghe vậy Mộ Khanh Hàn cũng là một trận kinh hãi.

"Nhóc thế mà thật sự đem hắn..." Y nhịn lại nhịn, thực sự nhịn không được, tránh đi cái đầu heo kia, hung hăng cho một quyền lên lưng Mục Thắng, "Đầu óc em để đâu? Bên trong đều là bột nhão sao? Anh đối với Hi Thần là thật tâm, cùng em có thể giống nhau sao? Phó Tử Hàn không phải người tốt lành gì mà em có thể trêu chọc vào, em thực sự là..."

Y còn chưa nói xong, điện thoại liền vang lên, nhìn trên màn hình hiện người gọi là "Bảo bối", cảm giác gân xanh trên trán mình đều đang run rẩy giật giật.

Nếu là đặt ở tình huống bình thường, y nhất định sẽ vui vẻ đến cực điểm, nhưng với đống sự tình bây giờ, chen chúc nhau thật khiến người ta phát điên.

Mà hôm qua y mới đem người đuổi tới tay, kết quả đảo mắt em trai mình liền đem ca ca nhà người ta..., đây không phải buộc bọn y bất hoà sao?

Quả nhiên, điện thoại gọi đến, giọng nói Mộc Hi Thần hàm ẩn tức giận truyền tới, "Mộ Khanh Hàn, chuyện giữa chúng ta khác tính, nhưng là, nếu như có người dám động tới ca ca tôi, mặc kệ kẻ đó có thân phận gì, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!"

"Bảo bối em nghe tôi nói." Mộ Khanh Hàn cảm thấy đầu có chút đau, hôm qua ăn vào người vui sướиɠ bao nhiêu bây giờ lập tức đều chuyển hóa thành nồng đậm bất đắc dĩ, "Mục Thắng cùng tôi quan hệ không tầm thường, nhưng là tôi tuyệt đối sẽ không bao che cho nó, những sự tình này chờ ta gặp nhau nói chuyện có được hay không? Em bây giờ ở đâu? Tôi ..."

Y còn chưa nói xong, liền bị Mục Thắng đoạt mất điện thoại, khóe miệng sưng tấy, bởi vì kích động mà không cẩn thận lại rách da chảy máu nhỏ giọt xuống, "Tôi là Mục Thắng, chuyện ngày hôm qua, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ giải quyết, tê —— cậu tin tôi lần này, tôi dùng Mộ Khanh Hàn làm đảm bảo, đúng! Chuyện này trước tiên cứ như vậy!"

Nói xong cúp điện thoại, tiện tay rút ra hai khăn giấy thoa bên môi mình, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt kinh ngạc lại phức tạp của Mộ Khanh Hàn.

"Nhóc nghiêm túc?" Mộ Khanh Hàn nhíu mày nói.

Mục Thắng giang tay ra, "Anh thấy em giống nói đùa sao? Chẳng qua, ca à, anh nói không sai..."

"Chuyện gì?" Mộ Khanh Hàn nháy mắt nghi hoặc.

"Anh em nhà họ Phó, quả nhiên đều là mỹ nhân a..." Mục Thắng có chút cúi đầu, tựa hồ nhớ tới tối đó, cái người xưa nay luôn lạnh lùng tuấn mỹ, thế mà lại lộ ra loại thần sắc đau khổ lại vui thích như vậy, không thể không nói, thật là, mê chết người!

Mộ Khanh Hàn nhìn vẻ mặt của tên nhóc này, liền biết được quyết định của cậu nhóc, chỉ là dựa theo tính tình của người kia, đường tình của Mục Thắng sợ rằng sẽ đi rất gian nan!

Mọi người lại lần nữa chính thức gặp mặt đã là vài ngày sau, vết thương trên mặt Mục Thắng đã tiêu hơn phân nửa, chỉ là xương bên lông mày máu ứ đọng có chút rõ ràng, có thể thấy được lúc ấy người kia xuống tay nặng như nào.

Mục Thắng hôm nay cố ý mặc âu phục xám bạc, đem một đầu tóc rối đều chải hết sau đầu, nhìn qua vậy mà đoan trang trầm ổn hơn nhiều, kỳ thật nếu để ý kĩ Mục Thắng còn cao hơn Phó Tử Hàn hơn một chút, chỉ là mặt hiển nhỏ thôi.

"Vợ, hai người tới rồi." Mục Thắng trong tay nâng một bó hoa hồng đỏ tươi, vừa nhìn thấy Phó Tử Hàn, hai mắt liền sáng lên, mấy bước đi đến, cả người gần như đều muốn áp lên thân Phó Tử Hàn.

"Cút!" Phó Tử Hàn nhìn thấy Mục Thắng, sắc mặt nháy mắt liền không tốt, trong mắt là lửa giận cùng căm hận, gương mặt cũng hiện lên hai rặng hồng, hiển nhiên là nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, nhìn cái biểu hiện *liếʍ cẩu* của cậu ta, không chút suy nghĩ liền cho một bạt tay, "Cậu còn dám xuất hiện!"

* Liếʍ cẩu* "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

"Đúng đúng đúng, đều là lỗi của em, vợ ơi đừng nóng giận, tay có đau hay không, muốn hay không mặt bên này cũng tới đánh một cái?" Mặt Mục Thắng bị Phó Tử Hàn đánh nghiêng hẳn về một bên, dấu tay đỏ chót hiện lên, đến cùng cũng là đàn ông, lực tay không nhỏ, thế nhưng là Mục Thắng như không có cảm giác cứ xích lại gần.

"Cậu!" Phó Tử Hàn chán nản, nhưng là lại thực sự không làm được việc giống như đàn bà đanh đá chửi đổng cùng người khác lôi kéo đùa giỡn, anh xưa nay luôn chú trọng bề ngoài của mình, cái tát vừa mới kia hoàn toàn là vô thức, lúc kịp phản ứng cũng có chút hối hận, chẳng qua rất nhanh tia hối hận kia liền bị lửa giận xua tan.

Mục Thắng lại dám ngồi bên cạnh anh? Tên nhóc này thế mà dám... Sau chuyện đó còn dám đến, còn dám xuất hiện ở trước mặt mình? Thật cho là anh sẽ không gϊếŧ hắn sao?

Phó Tử Hàn hung tợn đem chén bát Mục Thắng đưa đến hất tung, nhưng là vô luận anh nổi giận như nào, cái người này đều tươi cười chân chó một lần tiếp một lần lấy ra bát mới, múc cơm đầy rồi đưa đến, đổ rồi lại đưa qua, cứ thế không biết mệt, thậm chí mặt cũng chưa từng xuất hiện một tia buồn bực.

Vòng đi vòng lại, làm anh quả thực tựa như cô vợ đang cáu gắt!

Mà rõ ràng đây là đang khinh bạc hắn, hắn làm sao có thể thờ ơ như không việc gì? Phảng phất như mình gây sự vô lí!

Anh chưa từng gặp loại người nào không biết liêm sỉ như vậy. Xử lý loại người này thực ra rất đơn giản, để bảo vệ trực tiếp mang đi, dùng gãy tay gãy chân làm uy hϊếp, luôn có thể khiến bọn chúng không dám tiếp tục dây dưa, thế nhưng là hết lần này tới lần khác thân phận của cái tên này...

Phó Tử Hàn trong lòng hậm hực, một cỗ cảm giác thất bại cùng bất lực chưa bao giờ có bao phủ lấy anh, dần dần, vậy mà cũng hơi bình tĩnh lại, không tiếp tục làm ra loại sự tình cáu gắt ngây thơ như trẻ con nữa, thậm chí yên lặng bưng lên chén cơm kia bắt đầu ăn.

Mộc Hi Thần ngồi bên cạnh cánh tay khác của Phó Tử Hàn, thấy dáng vẻ anh ăn cơm nuốt không trôi, trong lòng cũng rất đau lòng, hung tợn trừng Mục Thắng vài lần, lại bị Mộ Khanh Hàn đưa tay che khuất.

"Bảo bối đừng nhìn người khác, tôi sẽ ghen đấy, cho dù là em trai tôi cũng không được!" Mộ Khanh Hàn trên tay dùng sức, đem đầu Mộc Hi Thần đối diện với mình, cũng cẩn thận gắp thức ăn cho người ta, cũng may hiện tại tâm chí Phó Tử Hàn cũng có chút không tập trung, nếu không bị anh trông thấy, không thiếu lại một hồi náo loạn.

Bữa cơm này qua đi, quan hệ mấy người trong đó biến hóa đến vi diệu, Mục Thắng dường như thật sự quyết định theo đuổi Phó Tử Hàn, suốt ngày hoa tươi không ngừng, thậm chí nhàn nhã không có việc gì làm liền chạy tới dưới lầu Thiên Hoa tìm người, làm cho trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, lời đồn đại nổi lên bốn phía, Phó Tử Hàn cảnh cáo như nào đều vô dụng.

Anh thấy người đàn ông đứng ở bên xe mình, cậu ta tỏa sáng như ánh mặt trời vậy, nhíu mày, khoảng thời gian này bị kí©h thí©ɧ quá nhiều, giữa lông mày đã xuất hiện khe rãnh.

Lại cứ là cái tên này, đánh không đi, chửi không nổi, da mặt còn dày, trong lúc nhất thời thế mà tìm không ra phương pháp thích hợp đối phó hắn.

Anh lại một lần nữa đem mấy cái bông hồng chướng mắt kia nhét vào thùng rác, lại thuận tay đem người đánh tơi bời một trận, thế mà tâm tình lại quỷ dị thư sướиɠ không ít, dường như mấy ngày liên tiếp làm việc với cường độ cao cũng không đến nỗi quá mệt mỏi. (tác dụng của thằng chồng – giảm stress)

A, tên này, có tác dụng làm bao cát phết!

Ngay khi mấy người này vẫn còn day dưa tán tỉnh nhau, cắt không đứt loại láo loạn này thì một tháng phút chốc đã qua, «Hộp gỗ » chính thức công chiếu tại các rạp chiếu phim lớn trên toàn quốc.

Mở đầu, chính là một một hộp gỗ màu đỏ, một bàn tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng che lại phía trên, đưa nó cầm lên, sau đó ống kính chiếu lên toàn bộ khuôn mặt Trần Khải Tinh, lúc này trông hắn vẫn là khuôn mặt non nớt tràn đầy chính khí cùng tham vọng trừ gian diệt bạo giúp dân chúng.

Sau đó, bên cạnh hắn xuất hiện đủ loại người, một thân hồng y - Tiêu Uyển Thanh, tinh khiết như tuyết - Hứa Tà, còn có các huynh đệ của hắn.

Thế nhưng dần dần, người đứng bên cạnh hắn lại từng người từng người biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, bị bao phủ bởi một vùng tăm tối.

Chờ ánh sáng lại lần nữa sáng lên, hắn đã mang một thân hoa phục, ngồi trên chiếc ghế tượng trưng cho địa vị chí cao vô thượng, trên tay vuốt ve hộp gỗ, nhưng là bên cạnh hắn, đã không còn ai.

Trên mặt hắn hoàn toàn là sự im lặng chết chóc, cặp mắt kia, tựa như vực sâu thâm trầm, thôn phệ hết tất thảy hắc ám cùng hi vọng, thậm chí cả linh hồn hắn, chỉ để lại một thân xác không hồn kéo dài hơi tàn.

Đôi tay mạnh mẽ khớp xương rõ ràng từ từ mở hộp gỗ, một chuỗi chữ màu vàng bay ra, «Hộp gỗ » hiện tại lên màn ảnh, to lớn mà hùng vĩ, hình ảnh 5D càng khiến người líu lưỡi, phảng phất như hai chữ này đang ở trước mắt.

Bởi vì trước đó công việc quảng bá trước đó làm tương đối tốt, hiệu ứng poster cũng vô cùng hoàng tráng kinh diễm, cho nên vào ngày đầu tiên công chiếu, liền thu được gần 300 triệu tiền phòng vé và nhận được hơn 20 triệu lượt bình luận.

"A a a a! Tôi điên mất, trời ạ, tiểu Tà của chúng ta sao có thể khả ái như vậy? Nhanh nhào vào vòng tay của tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ thương ngươi a!"

"Kết cục quá ngược, Từ Hàng, mau nói địa chỉ cho tôi, tôi muốn gửi cho ông một nhát dao! Tiểu Tà khả ái như vậy, rõ ràng có thể sống sót, tại sao phải để hắn chết a? Hả? Vì cái gì?"

"Đau lòng +1, Tiểu Tà, thật sự là ... Quá manh, nghe hắn mềm mềm gọi một tiếng Tinh ca, cảm giác tâm đều muốn tan chảy, phối hợp với gương mặt kia thật là..."

"Quả quyết đảng Tinh Tà. Ta đây với CP này, không được, kết cục thật ngược khóc ta mà, ta muốn đi viết mười vạn chữ đồng nhân điềm văn để đền bù một chút tâm linh đang bị thương của ta..."

"A, lầu trên, không phục, ta đây Tà Tinh, cái gì kiều nhuyễn xấu bụng công, cảm giác thật tuyệt!"

"Aaaa! Lầu trên đi chết đi, không cho phép nghịch CP của ta! Vạn năm Tinh Tà!"

"Cái kia... Yếu ớt chen một câu, phim này có nữ chính a, chẳng lẽ không nên đứng về phía nữ chính sao?"

"Nữ chính là cái gì? Lăn! Có Tiểu Tà rồi còn cần nữ chính cái gì!"

"+10086 "

*+10086* là rất đồng ý (baidu trả lời)

Hướng đi của chủ đề dần dần lệch lạc, nhưng bất kể là như thế nào, «Hộp gỗ » triệt để bùng nổ, Mộc Hi Thần, chỉ sau một đêm thành danh, nháy mắt trở thành nhân vật được yêu thích nhất.