- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
- Chương 37: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (10)
Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
Chương 37: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (10)
Mộ Khanh Hàn, tên thật là Mục Khuynh Hàn là con trai trưởng của tập đoàn Mục thị, chỉ là trời sinh tính tùy ý lại lười nhác, đối với những sản nghiệp kia của nhà mình hoàn toàn không có hứng thú, từ nước F du học trở về, về sau thế mà lại muốn trực tiếp vào giới giải trí, kém chút đem bố mẹ y tức đến ngã ngửa.
Mà Mục Thắng nhưng thật ra là con trai của bác y, bác y tráng niên mất sớm, chỉ để lại một cậu con trai độc đinh, anh em Mục gia tình cảm cực kỳ thâm hậu, dứt khoát liền đem đứa bé này nhận nuôi dưới danh nghĩa của mình, lần này Mộ Khanh Hàn không nguyện ý kế thừa gia nghiệp, bố y dưới cơn nóng giận liền đem toàn bộ gia nghiệp đều giao cho con trai nhỏ, vốn là nghĩ kí©h thí©ɧ y một chút, ngược lại lại là gãi đúng chỗ ngứa của Mục Khuynh Hàn.
Cũng may quan hệ của hai người Mục Khuynh Hàn và Mục Thắng quan hệ không tệ, không có phát sinh cái gì mà anh em bất hòa tranh giành đấu đá lẫn nhau, ngược lại so với anh em bình thường còn muốn tin cậy gần gũi lẫn nhau hơn.
Mộc Hi Thần đảo trong tay những tài liệu, sách về những nhân vật – tài nguyên mà những người ngoài kia coi là đáng giá ngàn vàng, có chút hứng thú nhếch môi, hắn duỗi ra ngón tay chậm rãi vuốt ve cằm mình, chỉ là trong mắt không chút độ ấm nào, khiến người khác lạnh lẽo rùng mình.
Tất cả kịch bản đều là tốt nhất, chỉ là mỗi một bộ đều có Mộ Khanh Hàn cùng hợp tác, mà phần diễn giữa hai người rất nhiều, gần như buổi nào cũng đều có đối diễn.
Cũng đúng, có ảnh đế gia nhập, nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết mấy bộ phim này chắc chắn sẽ nổi.
Khoảng thời gian này, hắn quả thật là bị người kia dây dưa đến phiền, một người như vậy, nhìn xem lạnh lùng bao nhiêu lại cao ngạo như vậy, vậy mà lại không cần mặt mũi như thế, cũng là xem như có chút tương phản manh.
Đáng tiếc, nếu cái người này không phải vị kia nhà hắn thì hắn liền không khả năng cùng y có cái gì vượt qua giới hạn quan hệ bạn bè, hắn tuyệt không cho phép thời điểm sau này mình tìm thấy người yêu, lại mất đi tư cách có thể đứng ở bên cạnh người đó!
Nhưng mà đối với Mộ Khanh Hàn, hắn cũng không nguyện ý dùng thủ đoạn quá mức cực đoan đi hủy y.
Mộc Hi Thần làm pháo hôi nhiều năm như vậy, mỗi lần đều là chết không có chỗ chôn, còn nhận đủ các loại phản bội gì mà bỏ gian tà theo chính nghĩa cùng truy sát đuổi tận gϊếŧ tuyệt, gần như đã đem lòng mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh đóng băng, biến thành một người vô tình lại tàn nhẫn.
Ngoại trừ cái người đã dùng một bầu nhiệt huyết tiêu tốn cả hai đời đến hòa tan tảng băng cứng là hắn đây, hắn nghĩ không ra còn có ai có thể để cho hắn đem tình cảm của mình kính dâng ra ngoài.
Nhưng là đồng dạng, chính là bởi vì bị tổn thương quá nhiều, cho nên hắn lại so bất luận kẻ nào đều hiểu được chân thành cùng thật lòng đáng quý thế nào.
Vô luận là tình yêu cũng tốt, tình thân cũng được, nếu như có người nguyện ý cho hắn những cái này, đều đáng giá được hắn trân trọng cùng cảm kích, cho nên dù là hắn không tiếp nhận Mộ Khanh Hàn, cũng sẽ chỉ sử dụng phương thức tương đối ôn hòa.
Dù sao yêu một người không có sai, chỉ là hắn không thể cho tình cảm đồng dạng lại thôi.
Vì vậy tại thời điểm Mộ Khanh Hàn chưa hãm quá sâu, làm ra những sự tình khiến hắn phản cảm, đem một đoạn tình sai lầm này kết thúc!
Đến lúc đó *ngươi đi dương quan của người, ta về cầu độc mộc của ta*, không can thiệp vào chuyện của nhau, về sau nếu cái người này gặp phiền phức hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
*…* : có thể hiểu là ai đi đường nấy, không quan hệ, từ đây không còn liên quan
“Xin chào.“ Mộc Hi Thần lấy ra di động riêng đã khóa từ lâu, bấm vào cái dãy số mỗi ngày đều phải vang đến mấy chục lần, nhưng không tới ba giây, liền được bắt máy.
“Uy, bảo bối, em rốt cục chịu tiếp điện thoại của tôi rồi!” Thanh âm Mộ Khanh Hàn vừa trầm thấp lại từ tính truyền từ ống nghe tới, quả thực tựa như một cái loa siêu trầm, từ trong lỗ tai truyền ra một loại cảm giác ngứa ngáy thẳng tới tim, khiến người ta lại càng muốn nhiều hơn, nhưng là Mộc Hi Thần lại không biết, tay cầm điện thoại của Mộ Khanh Hàn giờ phút đều đang run rẩy dữ dội.
“Ngày mai cùng nhau ăn cơm nhé!” Mộc Hi Thần nói xong liền treo máy, an an ổn ổn đi ngủ, tâm tình thoải mái cuối cùng có thể sắp buông xuống được một khối đá lớn trong lòng.
Mộ Khanh Hàn nhìn chằm chằm màn hình đã tối, sững sờ một hồi lâu, mới kịp phản ứng, bảo bối đây là, chủ động mời y ăn cơm?
Với IQ 180, giờ phút này lại giống như một chiếc CPU đồng thời xử lý quá nhiều chương trình mà có chút lag, nửa ngày không có phản ứng, chờ y làm rõ ràng đã phát sinh cái gì, kích động kém chút từ trên giường ngã xuống.
Y vội vàng kéo ra tủ quần áo, không kịp chờ đợi bắt đầu phối đồ ngày mai muốn mặc, thậm chí ngay cả chi tiết nhỏ như một cái cúc áo, cũng không dám coi nhẹ.
Chưa bao giờ có trải nghiệm cảm giác mới lạ như này, Mộ Khanh Hàn hưng phấn không thôi, thẳng đến quá nửa đêm mới ép buộc mình nghỉ một chút, miễn cho ngày mai trông không có tinh thần.
Mộc Hi Thần chậm rãi bước vào cửa lớn “Phong Hàn” (thực ra bản convert là “Phong cách” nhưng tôi thấy nó hơi ngớ ngẩn nên đổi như trên nếu không thích thì mọi người có thể ý kiến), đây là một quán bar tư nhân nhỏ, bởi vì cách thức hoạt động tương đối kín đáo, cho nên rất nhiều người chọn nơi đây làm nơi nói chuyện làm ăn, mỗi một gian phòng đều được lắp đặt cách âm. (thuận lợi làm chuyện mờ ám, mọi người thấy tôi nói đúng không, hihihihi)
Tuy nói là cái quán bar nhỏ, nhưng thực tế diện tích cũng không hề nhỏ chút nào, thậm chí có thể so với một ít khách sạn cỡ vừa.
“Hi Thần, em tới rồi!” Đẩy cửa ra, Mộ Khanh Hàn đã ở bên trong, nhìn thấy người tới nháy mắt hai mắt phát sáng lên, tựa như chó săn nhỏ nhìn thấy người yêu mến nhất, thật xuẩn manh đáng yêu.
Bất đắc dĩ ôm một cái, Mộc Hi Thần tùy ý ngồi xuống, cũng không để ý đến người bên cạnh, đến khi hai người cũng nhiều ít uống mấy ly, hơi có chút ngà ngà say, Mộc Hi Thần mới đột nhiên xích lại gần.
“Nào, anh nhìn tôi.“ Mộc Hi Thần chủ động rướn người, thậm chí đưa tay nhéo cằm Mộ Khanh Hàn, bức bách y đối diện với tầm mắt của mình, nhìn thấy si mê cùng tình cảm cực nóng trong con ngươi Mộ Khanh Hàn, đáy lòng hơi có chút rung động, nhưng vẫn là kiên trì nói tiếp, “Anh đối với tôi, một chút hứng thú đều không có, đúng hay không?”
Mộc Hi Thần tận lực hạ thấp thanh âm, chậm rãi và tràn đầy mê hoặc, thỏa mãn nhìn thấy con ngươi người đàn ông dần dần tan rã.
May mắn hắn là một người cực kỳ coi trọng sự hoàn mỹ, hoàn toàn không có cách nào chịu đựng việc mình không nắm giữ hoàn toàn kỹ năng của nguyên thân để rồi không may xuất hiện sai lầm, cho nên mỗi một cái thế giới, hắn đều sẽ tuyệt đối nghiêm túc đi nghiên cứu kỹ năng của nguyên thân, học tập bọn hắn đến từng cái nhếch môi từng cái nhăn mày, thậm chí liền cả giọng nói lẫn ngữ điệu nói chuyện, đều vô cùng coi trọng.
Cũng chính vì hắn bướng bỉnh, mới khiến cho hắn có năng lực mà người khác có khả năng cả đời cũng đều không có cách nào đạt được.
Tỷ như thôi miên, hội họa, Phật pháp, thi từ ca phú càng là bắt buộc, thậm chí liền cách đấu, thuật ẩn thân, kỹ năng tất sát, phàm là những gì hắn đã từng trải qua, đều sẽ bị hắn cố gắng tiêu hóa trở thành vật thuộc về mình.
Đã từng cũng bởi vì hắn không cẩn thận đem võ công luyện đến quá cao, làm một nhân vật phản diện ngược lại không ai dám trêu chọc, dẫn đến tuyến cốt truyện của nam nữ chính không đi đến đâu với đâu, thế là thế giới kia liền trực tiếp sụp đổ, hại hắn bị trừng phạt ròng rã ba cái thế giới mới tính xong.
Lần này chắc cũng giống vậy...
Mộc Hi Thần nhìn dáng vẻ người đàn ông dần trở nên mê mang, nhẹ nhàng sờ sờ mặt của y, thở dài một tiếng, đàn ông tốt như vậy nếu như cũng có thể tìm tới một tình yêu đích thực của riêng anh ta, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng mà không đợi hắn rút tay, liền bỗng nhiên bị người đàn ông bất ngờ đè lên lưng ghế, hiện giờ Mộ Khanh Hàn trong mắt đâu còn có một tia mê mang buông lỏng nào?
Tức giận cùng ủy khuất, hai tay của y siết chặt, giữ lấy cánh tay Mộc Hi Thần gào thét nói : “Không có khả năng, tôi tuyệt đối sẽ không đối với em mất đi hứng thú, trừ phi tôi chết! Em có nghe thấy không? Trừ phi tôi chết!!”
Mộ Khanh Hàn cảm giác lòng của mình đang rỉ máu, y nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên, cũng không nén được cơn giận của mình nữa, du͙© vọиɠ điên cuồng như sóng triều. “Chết tiệt”, hung hăng đối với làn môi mỏng kia hôn xuống, thậm chí không có cho người ta một chút thời gian thích ứng.
Mộc Hi Thần hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, thôi miên của hắn làm sao có thể mất đi hiệu lực?
Thành tựu thôi miên của hắn năm đó vượt xa so với nguyên thân, thậm chí đã có thể nói là đại sư thôi miên quốc tế, làm sao có thể?
Thế nhưng là tình huống hiện tại hiển nhiên không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, Mộ Khanh Hàn giống như là thật bị hắn kí©h thí©ɧ, động tác không cố kỵ nữa, thậm chí thừa dịp hắn ngây người, đã cường ngạnh đẩy ra kẽ răng hắn mà dây dưa.
Mộc Hi Thần điên cuồng giãy dụa, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã tiếp nhận toàn bộ vận khí của mấy cái thế giới trước hắn hẳn phải là kẻ mạnh nhất, giờ phút này lại bị Mộ Khanh Hàn áp chế gắt gao. Cuộc gay gắt giữa hai người nhìn như… tán tỉnh.
Mộc Hi Thần trong mắt lóe lên hàn quang, đang chuẩn bị không cố kỵ gì dùng sức cắn mạnh, nhưng bất ngờ ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt xáo trộn thần chí hắn.
Đau, đau quá...
Tựa như dao cắt trên da thịt.
Tụ lại chút sức lực cuối cùng, rốt cục đẩy được Mộ Khanh Hàn ra xông vào phòng vệ sinh, sau đó khóa cửa lại.
Mấy bước vọt tới trước gương, quả nhiên, mảng áo trước ngực đã bị máu tươi thẩm ướt, cơn đau như thiêu đốt mới đầu kia cũng tiêu mất.
Mộc Hi Thần vén áo lên, nhưng trong nháy mắt ngẩn người tại chỗ.
Chỉ thấy hình xăm hình giọt nước nguyên bản ở thế giới trước mới có hiện giờ lại xuất hiện trên ngực hắn, những dây leo huyết sắc gắt gao trói buộc lấy giọt nước kia tựa như trói buộc trái tim hắn, hình dạng, lớn nhỏ, đều cùng trước kia không khác nhau chút nào.
Đưa tay sờ lên, đã không còn cảm giác đau đớn, tựa như là dấu ấn khắc ghi một điều không tưởng.
Thân thể này nguyên bản vốn không có dấu ấn này, điểm ấy hắn vô cùng rõ ràng, như vậy kết hợp với sự việc vừa rồi, dường như đã có đáp án, chỉ có duy nhất một điều đó.
“Ha ha, ha ha ha...” Mộc Hi Thần bỗng nhiên phá lên cười, hai tay chống trên bồn rửa mặt, giống như điên cuồng, thậm chí cười đến gập lưng.
Vì cái gì cái người này lại quan tâm hắn một cách khó hiểu? Vì cái gì thôi miên mất đi hiệu lực? Vì cái gì hắn dường như bị người đàn ông này triệt để áp chế?
Nếu là người đó, nếu như y có thể đột phá phòng tuyến của Chủ Thần, một lần lại một lần tìm tới hắn đúng như lời của người kia nói, dường như đây hết thảy đều là đương nhiên.
Hóa ra là ngươi a... Ta kém chút liền bỏ lỡ người...
Hắn hất nước lạnh lên mặt, nghe tiếng đập cửa cùng kêu gào bên ngoài, có chút bất đắc dĩ cười.
Mở cửa, liền bị một đôi tay vượn (ý nói tay dài ôm hết cả người ẻm) gắt gao bao lấy, Mộ Khanh Hàn một mặt kinh hãi nhìn qua hắn, "Hi Thần, em không có chuyện gì chứ? Em nói đi? Nếu như em không thích tôi chạm vào em, tôi ..."
Nói còn chưa dứt, y liền bị thiếu niên trong ngực đẩy lên tường, bị một nụ hôn nóng bỏng không kém lúc nãy vồ lấy.
Y trừng lớn mắt, rất nhanh liền phản ứng lại, đảo khách thành chủ. Tiếng cười trầm thấp lại vui vẻ của Mộc Hi Thần truyền khắp căn phòng nhỏ của quán bar, "Vậy mà lại là anh, còn tốt, may mà anh không có từ bỏ..."
Mộ Khanh Hàn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng là hiển nhiên y rất vui với biến hóa của thiếu niên, dường như, y rốt cuộc đã đợi được sự đáp lại của cậu như ý muốn.
Mộc Hi Thần một đêm không có về nhà, Phó Tử Hàn gần như gọi nổ điện thoại cũng đều không có thu được một tia đáp lại, thực sự nhịn không được tự mình vọt tới tổng bộ Hoa Việt, "Tổng giám đốc Mục, còn mong anh, đem em trai tôi trả lại!"
Mục Thắng nhìn vị tổng tài tuấn mỹ lạnh lùng đối diện, nhớ tới những lời vớ vẩn lão ca nhà mình trước đó nói với cậu, lại có một tia chột dạ.
Cậu biết bọn hắn hôm nay hẹn hò, nếu như không có về nhà, vậy khẳng định là có tiến triển, thế nhưng là những lời này không thể nói thẳng ra với Phó Tử Hàn a...
"Khụ, cái kia, Phó tổng đại giá quang lâm, tôi chỗ này cũng không có cái gì tốt để tiếp đãi, không bằng chúng ta cùng uống một ly? Hảo hảo tâm sự với nhau một chút, đến lúc đó, tôi tự nhiên sẽ nói cho anh biết Hi Thần ở đâu!?"
Mục Thắng cho người rót chén rượu, nhìn xem người kia cố nén tức giận nhưng lại không thể không kiềm chế, một cái tay khác liều mạng gọi điện thoại cho lão ca không đáng tin cậy nhà mình, có vợ bỏ em trai, thật sự là không có nghĩa khí! (Giơ ngón giữa)
Nhưng mà không ngoài dự đoán, điện thoại hai người này một cái cũng gọi không ai đáp, cậu chỉ có thể một chén tiếp một chén rót cho Phó Tử Hàn, vì diễn trò làm chân thực một chút bản thân cũng uống không ít.
Cũng may là chặn được miệng của cái người này, chỉ là dường như, tình huống này không đúng lắm?
"Mục Thắng! Ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!" Không gian nhỏ bên trong gian phòng truyền đến tiếng gầm thét của Phó Tử Hàn, nhân viên đi ngang qua nhịn không được run lên vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, thật là muôn màu muôn kiểu ...
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
- Chương 37: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (10)