- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
- Chương 31: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (4)
Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
Chương 31: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (4)
Mộ Khanh Hàn nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, môi hơi mím, y cảm thấy mình thật là đáng ghét!
Ngay tại vừa rồi, y nhìn thấy thiếu niên bởi vì mấy diễn viên quần chúng kia vây tới mà lăn xuống sườn dốc, lúc đó y hận không thể ngay lập tức bay tới đem người kéo vào trong ngực, để cậu không cần phải gặp chịu bất kỳ nguy hiểm nào.
Đáng chết, đây chỉ là diễn a!
Y lại bởi vì khống chế không nổi tâm tình của mình, giận lây sang mấy cái diễn viên kia!
Nếu như bị người có tâm phát giác mà lợi dụng, vậy y tất sẽ trở thành tiêu đề cho tin tức ngày mai, ảnh đế đùa giỡn bạn diễn, ác ý trọng thương diễn viên quần chúng, chắc hẳn chủ đề nhất định rất nổi...
Y đây rốt cuộc là như thế nào a?
Mộ Khanh Hàn có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm mình, đây hết thảy đều quá bất thường, dường như từ khi gặp được thiếu niên, liền bất đầu có thứ gì đó thoát ly khống chế của y, loại cảm giác khác thường này khiến y có một chút bất an.
Xưa nay quen thuộc nắm chặt mọi thứ trong tầm tay, đối mặt với những thay đổi không rõ ràng như này, không biết nên nói là tốt hay xấu.
Nếu không, hay kéo dãn khoảng cách với người nọ?
Từ trước tới nay, Mộ đại ảnh đế lần đầu tiên lâm vào xoắn xuýt như thế, nhưng quyết tâm không mấy kiên định đã bị y trong ngày thứ hai nhìn thấy thiếu niên ném ra sau đầu.
“Đạo diễn Từ kêu cậu đi qua chuẩn bị một chút, “ Lời nói cứng ngắc, y phá lệ không thể chịu đựng được thiếu niên cùng những người khác trò chuyện vui vẻ.
Hôm nay là cảnh Hứa Tà sau khi được Trần Khải Tinh cứu, hai người cùng lên đường, trùng hợp gặp nữ chính, cả ba cùng tụ hợp.
Hứa Tà từ trên giường ngồi dậy, tựa hồ có chút hiếu kì mình là thế nào đến nơi này, đông sờ tây sờ, thậm chí chạy đến bàn trang điểm bên cạnh, dùng ngón tay chọc chọc hình phản chiếu trong kính, ngốc nghếch cười.
Nhóc ngốc này tựa hồ rất thích thú, y y nha nha mà đối với tấm gương làm ra các loại mặt quỷ, Trần Khải Tinh lúc tiến vào chính là nhìn thấy một màn như vậy.
Tóc tai bù xù, chân trần đứng trước gương, thậm chí còn trái phải lắc lư vòng eo, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách.
“ Sao không mang giày?” Y tiện tay đặt chậu nước xuống, đi tới, Hứa Tà nhìn thấy y, mắt nháy mắt sáng lên, lại chỉ chỉ nha nha kêu, giang tay tựa hồ lại muốn y ôm.
“Xỏ giày vào đi.” Trần Khải Tinh nói, đối mặt với đôi mắt trong trẻo vô tội của Hứa Tà có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhận mệnh đem cậu ôm trở về trên giường, sau đó ngồi xổm người xuống giữ chân.
Chân thiếu niên chân cực kì đẹp, hình dạng ưu mỹ, duyên dáng, trắng muốt như ngọc, phía trên còn ẩn ẩn mấy đạo gân xanh dưới làn da, càng có vẻ trắng nõn tinh tế, lòng bàn chân bởi vì vừa mới đi lại nên nhiễm phải một chút tro bụi, Trần Khải Tinh không có chút nào ghét bỏ, từ trong ngực móc ra khăn, tỉ mỉ lau sạch, mới mặc lên vớ giày.
Da thịt màu đồng cổ của y cùng màu trắng trong suốt của thiếu niên tạo ra một sự tương phản rõ rệt, trùng kích thị giác y khiến mắt y tối lại.
“Đẹp, ôm một cái...” Thật vất vả mặc vớ cho thiếu niên, Trần Khải Tinh có chút buồn rầu phát hiện, cái nhóc ngốc này dường như chỉ biết nói mấy từ này, phí hết bao công phu mới biết được hắn gọi là “Tiểu Tà”, hẳn là biệt danh người nhà đặt cho, về phần tên đầy đủ đoán chừng chính hắn cũng là không nhớ rõ.
“Trần Khải Tinh...” Y viết từng nét một vào lòng bàn tay thiếu niên, không sợ phiền mà một lần lặp lại một lần.
“Tinh... Ca ca... Tinh ca!” Rốt cục, dưới sự nỗ lực của y Hứa Tà đã đổi được xưng hô, Trần Khải Tinh nhìn đôi mắt sáng lóng lánh cầu khen ngợi kia, có chút bật cười đưa tay xoa đầu hắn. Ừm xúc cảm rất tốt.
Đứa nhỏ này hẳn là có một ca ca?
Dù sao vừa rồi khi hắn nói hai chữ ca ca này, trong mắt chứa đầy vui sướиɠ cùng ỷ lại, có lẽ trong tâm thức của hắn, ca ca là xưng hô thân cận nhất đi.
Tinh ca a...
Dường như nghe rất hay.
Trần Khải Tinh nở nụ cười ôn nhu mà chính hắn cũng không có chú ý, đem người nâng đỡ, tỉ mỉ đem nếp uốn trên quần áo đều vuốt thẳng, nhẹ giọng nói, “ Chờ chút nữa chúng ta đi gặp một tỷ tỷ, nàng rất tốt, không cần sợ hãi biết không?”
Hứa Tà tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn y, đã rất cố gắng nhưng vẫn nghe không hiểu, ủy ủy khuất khuất bắt lấy ống tay áo y, một lần một lần hô nói : “ Tinh ca, Tinh ca...”
“Tốt, không có chuyện gì, Tinh ca ở đây, không có chuyện gì...” Trần Khải Tinh có chút bất đắc dĩ đem người ôm vào trong ngực trấn an, đứa nhỏ này cũng quá dính người đi.
Đợi đến hai người thật vất vả xuống lầu, đã là sau nửa canh giờ, nữ chính Tiêu Uyển Thanh do Hứu Lị thủ vai đang ngồi trong đại sảnh uống trà, nàng một thân y phục đỏ, mái tóc đen búi lên, lộ ra cái trán đầy đặn cùng gương mặt tinh xảo, toàn thân toát ra vẻ anh dũng, có lẽ chỉ có dạng nữ tử này mới có khả năng xứng với Trần Khải Tinh.
“Tinh ca, tại sao lâu như vậy? A, đây là ai? Ngươi thế nhưng bắt cóc lừa gạt tiểu hài tử a?” Hứa Lị cũng là ảnh hậu, kĩ năng diễn xuất tự nhiên là không cần phải nói.
Nàng một mặt tò mò tiến lên trước, duỗi ra ngón tay như muốn đâm đâm gương mặt phấn nộn mũm mĩm của Hứa Tà, nhưng lại bị Trần Khải Tinh chặn đứng.
“Tinh ca, Tinh ca...” Hứa Tà liều mạng hướng phía sau y trốn tránh, một cặp mắt đào hoa ngập nước, như lập tức liền muốn khóc.
“Được rồi, Hoàn Thanh, đừng dọa đến đệ ấy, thần chí của đệ ấy không rõ lắm, ngươi xem ngươi một chút, nào có dáng vẻ của một nữ tử, để Tiêu bá phụ biết, ngươi lại muốn bị cấm túc.” Trần Khải Tinh không đau không ngứa răn dạy hai câu, nhưng không có chút lực uy hϊếp nào, xem ra hai người thật sự là thanh mai trúc mã, vô cùng quen thuộc.
Giáo huấn xong bên này, y quay người, chà tay lên mặt nhóc ngốc kia để lau nước mắt, “Đừng khóc, ngươi làm sao dễ khóc như thế? Ngươi là nam hài tử a...” Y có chút bất đắc dĩ lau mặt cho Hứa Tà, thế nhưng da mặt đứa nhỏ này thực sự quá non, hơi dùng sức thôi thế mà lại lưu lại vết đỏ, nhìn qua mà giật mình.
Lần này y là triệt để hoàn toàn không có biện pháp, lau không thể lau, nhìn điệu bộ này, quả thực giống như như là sẽ không dừng nước mắt lại.
Một lát sau, mắt thấy nhóc ngốc này không có ý định dừng lại, mắt đã sưng lên trông thấy, Trần Khải Tinh hơi trầm mặt, nhấn mạnh, “Không được khóc!”
Hứa Tà nháy mắt im tiếng, mở to mắt nhìn y, hàng lông mi cong như điệp vũ mang theo nước mắt, bộ dạng muốn rơi mà không rơi được, môi mím chặt, tựa hồ là muốn đem những nghẹn ngào nuốt trở về, thở hổn hển nhìn rất đáng thương.
Không bao lâu, thực sự không nín được nữa, há miệng hít mạnh mấy hơi, lại bắt đầu nấc, cũng may là không khóc.
“Aizzzz...” Trần Khải Tinh khẽ thở dài một cái, mang theo hai người ngồi vào ghế ngồi, phía đối diện Tiêu Uyển Thanh lại nhìn chằm chằm vào Hứa Tà, trong mắt tràn đầy yêu thích, “Tinh ca, hào tử đáng yêu như thế ngươi đến cùng là bắt được ở nơi nào vậy? Thật muốn ôm một cái a!”
“Bắt cái gì mà bắt, nha đầu ngươi làm sao nói như thế. “ Trần Khải Tinh không nhẹ không nặng dùng đũa gõ trán nàng một cái, lại gắp cho Hứa Tà mấy khối thịt, mới tiếp tục nói, “ Hắn là ta hôm qua cứu, lúc ấy vừa hay nhìn thấy đứa nhỏ này bị đuổi gϊếŧ, thần trí lại không được đầy đủ, là tiểu đáng thương.”
“Ô? Các ngươi hôm qua mới nhận biết sao?” Tiêu Uyển Thanh có chút khó có thể tin trừng mắt, “Thế nhưng là ta nhìn hắn rất ỷ lại ngươi a, quả thực giống như đã nhận thức thật lâu.” Nàng đem thịt kho tàu trước mặt lập tức nhét vào miệng, vừa nhấm nuốt vừa nói nói, tác phong hào phóng hoàn toàn không có chút thục nữ nào.
Trần Khải Tinh nghe vậy, quay đầu nhìn Hứa Tà một cái, nhóc ngốc kia tựa hồ chú ý tới ánh mắt của y, nhếch môi cười toe toét.
“Đại khái là... Duyên phận đi.” Trần Khải Tinh khẽ cười một tiếng, cầm lấy khăn lau một chút nước tương trên khóe miệng hắn, ngữ khí ôn hòa lại cưng chiều.
“Tốt!” Từ Hàng rốt cục hô ngừng.
Lần diễn này hết sức thuận lợi, lúc kết thúc Mộc Hi Thần xoa xoa đôi mắt có chút nhức mỏi, khóc quá lâu, mắt vừa chua lại xót.
“Đừng nhúc nhích!” Mộ Khanh Hàn không biết từ nơi nào tìm hai cái túi chườm lạnh, nhẹ nhàng chườm lên mắt hắn, nhìn mặt thiếu niên bị y mới vừa rồi không cẩn thận làm ra mấy vết đỏ, cảm thấy đau lòng vô cùng, thế nhưng đồng thời đáy lòng lại dâng lên một loại du͙© vọиɠ đen tối khó nói lên lời.
Làn da thiếu niên trắng nõn non mịn như thế, tuỳ tiện liền có thể lưu dấu vết thuộc về mình lên đó, nếu như...
Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt y trở nên vô cùng ám trầm, nhưng động tác trên tay lại rất nhu hòa, tựa hồ là đang đối đãi với bảo vật trân quý nhất, chỉ sợ khí lực lớn một chút thôi liền có thể đυ.ng vỡ hắn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần
- Chương 31: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (4)