Mộc Hi Thần nhìn bóng lưng Giang Trầm Tức rời đi, không có bất kỳ cái gì không cam lòng nào vì bị vắng vẻ, ngược lại hơi có chút hứng thú liếʍ liếʍ môi, đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ qua cánh môi non mềm, mang theo một loại gợi cảm khó nói nên lời.
Hắn mặc dù không có OOC, nhưng mà bề ngoài vẫn có chút thay đổi nhỏ, nhất là khí chất hắn, thay đổi rất rõ ràng, hiện tại Giang Trầm Tức cũng đã bắt đầu sinh nghi đi? Trong lòng yên lặng phân tích lại một chút tính cách của nam hai, sau đó định ra phương án xoát hảo cảm, liền vô cùng an tâm đi ngủ.
Dù sao so với nhân vật chính nhiều lần đều đem hắn ra tra tấn vô cùng bi thảm mà nói vẫn là vai phụ pháo hôi đồng bệnh tương liên nhìn càng thuận mắt hơn.
Ngày thứ hai, thời điểm hắn rời giường thì trong biệt thự đã không còn người. Giang phụ là một tên phi thường ích kỷ lại cực kỳ tự cao, đem Giang Trầm Tức bồi dưỡng tốt liền đem công ty giao lại cho hắn xử lý, còn mình thì mang theo mấy tiểu nhân tình đi du ngoạn bốn phương, dù sao trên tay lão ta vẫn còn cầm 45% cổ phần tập đoàn Giang thị, con trai đối với lão mà nói chẳng qua chỉ là một con rối, tất nhiên là chả thể dậy nổi sóng gió gì.
Mà Giang Trầm Tức mặc dù còn đang học đại học cuối năm thứ 3 nhưng kỳ thật đã sớm hoàn thành xong tất cả khoá học, bây giờ ở trường chẳng qua là làm mấy công việc nhàm chán để thả lỏng thôi, dù sao mấy công việc trên trường học đôi khi vẫn rất thú vị.
Mộc Hi Thần thập phần thoải mái mà căn cứ theo ký ức nguyên chủ tìm tới phòng học cùng chỗ ngồi của mình, đối với những ánh mắt hoặc kích động hoặc ái mộ hoặc đố kị của đồng học trên đường đi đều nhìn như không thấy, chỉ có người quen biết hắn mới có thể cảm thấy hắn phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, về phần những người khác, chỉ nghĩ là sắp có một tân giáo thảo mới mà thôi.
Hắn bình tĩnh ngồi xuống vị trí của mình, làm lơ đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xung quanh, đợi đến khi tan học rốt cuộc có một vài hồ bằng cẩu hữu trước đây của nguyên chủ nhịn không được chạy tới, “Giang Lê?”
Mộc Hi Thần lãnh đạm liếc nhìn, lập tức thông tin của mấy người trước mắt này xuất hiện trong đầu, thật đúng là. . . Oan gia ngõ hẹp a.
Trong nguyên tác , Giang Lê chính là bị nhóm “Bạn tốt” này xúi giục hút và buôn lậu thuốc phiện, thậm chí trộm văn kiện của Giang Trầm Tức giao cho đối thủ là tập đoàn Hoàn Vũ , dẫn đến cuối cùng dưới cơn thịnh nộ của Giang phụ mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng mà nguyên hình bạn tốt rất nhanh liền lộ ra, không chỉ có bỏ đá xuống giếng, còn lấy ma tuý ra uy hϊếp, muốn đem cậu đưa cho mấy lão nam nhân cổ quái chà đạp, cậu may mắn chạy trốn, cuối cùng hoàn toàn nản lòng thoái chí, mới cam tâm tình nguyện vì ánh trăng sáng trong lòng mà cản một đao kia, có ý nghĩ chuộc tội như vậy đại khái cũng là bởi vì chán ghét cuộc sống, cam tâm muốn chết.
Nhưng mà trên thực tế, bọn chúng đều là người của nam chính. Nhất là cái gã dẫn đầu gọi là Tề Triết, đã làm việc dưới chứng nam chính rất lâu rồi, bọn chúng làm hết thảy việc này tất cả đều là làm theo chỉ thị của Tiêu Dật Trần.
Tập đoàn Hoàn Vũ của Tiêu Dật Trần cùng tập đoàn Giang thị là đối thủ một mất một còn, nhưng hết lần này tới lần khác người đăn ông Giang Trầm Tức này lại cực kỳ khôn khéo và có tính kỷ luật, đem công ty quản lý đến ngăn nắp ngọn gàng không nói, cũng chưa từng dây vào mối quan hệ nam nam nữ nữ nào, dẫn đến nam chính không có chỗ xuống tay, nhưng mà hiện tại có Giang Lê kéo chân sau như vậy, dễ dàng châm ngòi hai câu liền đem Giang Trầm Tức thành kẻ thù thâm cừu đại hận, cứ như vậy chạy như điên trên con đường tìm chết một đi không trở lại, quả đúng ngu xuẩn.
Tề Triết nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên trước mặt, vậy mà cảm thấy vô cùng lạ lẫm, điều này khiến hắn không hiểu sao có chút khó chịu, đây là Giang Lê kia sao?
Không, Giang Lê không nên là như vậy, hắn nên giống như con chuột cống sống hèn mọn, nhu nhược cùng tự ti ở trong rãnh nước bẩn, mà không phải loá mắt giống như bây giờ. Thiếu niên trong sáng như vậy tựa như là đang châm chọc sự âm u của bọn hắn, quả thực là một tồn tại chói mắt.
Gã mấp máy môi, cố gắng đè xuống cảm xúc cuồng loạn xuống đáy lòng, trêu chọc nói : “ Giang Lê a, chỉ mấy ngày không gặp, như thế nào đem chính mình chỉnh sửa thành như vậy, thật là không thích hợp với mày, giống như một tên *tiểu bạch kiểm* vậy.”
*tiểu bạch kiểm* : những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…
Mộc Hi Thần cười như không cười nhìn gã, năng lực nói dối trắng trợn như vậy đúng là *đăng phong tạo cực*, chẳng qua nếu các ngươi đã tự đưa mình tới cửa, vậy ta liền không khách khí tiếp nhận, lúc đầu không có ý định động thủ với bọn này nhanh như vậy, nhưng mà hiện tại, hắn không ngại đem kế hoạch đẩy sớm một chút.
*...* : lên được tới đỉnh cao nhất.
Dùng tay lay lay tóc mái của mình làm mấy cọng ngốc mao vểnh loạn lên, có chút đáng yêu cùng ngốc manh nói không nên lời, chỉ là đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh mà nhìn đám người ăn chơi trác táng trước mặt, nói : “Có chuyện gì không ?”
Tề Triết bất mãn với thái độ lãnh đạm này của hắn, trước kia Giang Lê vẫn luôn một mực sợ bọn hắn, thậm chí còn lấy lòng bọn hắn, chỉ có tên Giang Lê ngu ngốc này mới coi trọng cái tình hữu nghị này, hiện tại lại dám coi thường bọn hắn? Này làm sao có thể chịu được !
Tề Triết hít sâu vài cái rồi cố nặn ra một nụ cười , nhưng ác ý dưới đáy mắt gần như sắp phun trào ra ngoài , hận không thể đem hắn chặt thành tám khối, điều đó làm cả khuôn mặt gã trông vô cùng dữ tợn xấu xí : “Làm sao? Mới mấy ngày không gặp, liền không nhận anh em rồi? Chẳng lẽ thật sự là đang tức giận chuyện lần trước? Ai nha, đều nói với mày, tao lúc đó cũng là không có cách, lại nói cuối cùng mày cũng không phải không có chuyện gì sao?”
Chuyện Tề Triết nói là chính là chuyện gã mang theo nguyên chủ đi đua xe, đợi đến khi lên đến đỉnh núi thì lại nói là có việc, bảo cậu chờ một lát, liền ném nguyên chủ lại nơi đó, kết quả tên Giang Lê ngu ngốc kia đi ròng rã suốt ba ngày mới có thể trở về được, về sau sinh bệnh nặng, tỉnh lại chính là Mộc Hi Thần hiện giờ.
Trên thực tế lần đó bọn hắn thật sự là muốn gϊếŧ chết cậu, dù sao nơi bọn hắn chọn là một ngọn núi phi thường vắng vẻ, cực kỳ xa xôi thì không nói lại còn rất nguy hiểm, ngẫu nhiên có mấy con dã thú lởn vởn quanh đấy, hơn nữa cũng có rất ít xe cộ lui tới, trên cơ bản là nếu chỉ có một mình lại không có phương tiện giao thông, rất có thể liền chôn thây ở đó, chẳng qua lấy trí thông minh của nguyên chủ thì nếu là Tề Triết nói xe không cẩn thận bị hỏng, phỏng chừng thật sự là có khả năng nguyên chủ sẽ tin.
Mộc Hi Thần có chút khinh miệt cười nhạo một tiếng, hắn ghét nhất chính là người quá mức đơn thuần, đơn thuần đến cảnh giới như vậy đó chính là ngu xuẩn, đã đơn thuần ngu xuẩn không nói lại còn sẽ liên lụy tới người khác, cho nên trên thế giới này người như vậy thường chết nhanh nhất.
Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười dối trá cùng ánh mắt mang đầy ác ý của Tề Triết, trong lòng không khỏi cười lạnh, nguyên chủ đến tột cùng là mù đến mức nào, mới có thể cho rằng những người này là bạn tốt ? Dửng dưng nhún vai , ngữ khí vô cùng bình thản tựa như là đối người xa lạ, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một tia không kiên nhẫn, “Cho nên, có chuyện gì?”
Liên tiếp bị phớt lờ khiến sắc mặt Tề Triết không tốt, hữu hảo mặt ngoài cũng chẳng buồn duy trì nữa, cúi người tiến lên trước mặt hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp nói : “Giang Lê, đừng con mẹ nó cho thể diện mà không cần, lão tử còn nguyện ý ăn nói khép nép xin lỗi mày chính là còn coi mày là bạn, nếu như không có tao, mày ở trong cái trường này con mẹ nó nửa bước cũng khó đi!”
Mộc Hi Thần lui về sau một chút miễn cho bị nước miếng phun đến, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Tề Triết, như đang nhìn một thằng hề, chờ gã nói xong, mới xì khẽ một tiếng : “Nói xong rồi? Vậy đừng chắn đường.” Sau đó tiện tay đẩy gã ra, hướng cửa lớp mà đi.
Sau người truyền đến một tiếng “Ầm ——“, Mộc Hi Thần không quay đầu lại, trên mặt câu lên một nụ cười quỷ dị, hắn chính là cố ý khıêυ khí©h chọc giận Tề Triết, cũng coi như là cùng đám phú nhị đại này tới tới lui lui mấy chiêu, như vậy hiện tại, để tao xem một chút mày muốn ra chiêu như thế nào?
Tề Triết hung hăng đem bàn cùng ghế của Mộc Hi Thần toàn bộ đạp đổ, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, “Giang Lê! Tao sớm muộn gì cũng gϊếŧ chết mày! Để xem lúc đó mày còn ngông cuồng kiểu gì!”
Đi dạo trong khuôn viên trường, Mộc Hi Thần dùng 233 tra xét cốt truyện một chút, hiện tại nữ chính đã đến làm hầu gái cho nam chính, chẳng qua giữa hai người còn đang ở trong giai đoạn mập mờ, mà nữ chính cũng không có cùng Giang Trầm Tức chính thức quen biết, ngược lại lại là cùng Giang Lê có chút quen biết, dù sao cô ta cũng đã từng giúp nguyên chủ mấy lần.
Nhìn hai người đang đi về phía mình, Mộc Hi Thần câu môi, cười một tiếng, a, quả nhiên là “*phân vượn*” , đi đến đâu cũng có thể đυ.ng phải nam nữ chính, dù sao nha, toàn bộ thế giới đều là vây quanh nhân vật chính mà.
*phân vượn* : Trong tiếng Trung đọc là yuanfen, đồng âm với yuanfen – duyên phận
Đi phía trước là người đàn ông có gương mặt thập phần tà mị, cực kỳ bá đạo lại tuấn mỹ, thật sự là đem tà mị cuồng quyến mấy chữ này phát huy đến cực hạn, thân cao chân dài giống hệt người mẫu, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm trong đám người. Giờ phút này trong tay hắn đang ôm một cô gái có vóc người hơi gầy yếu, nữ chính khi không trang điểm mặc dù không tính là quá đẹp, nhưng cũng rất ưu nhìn, xem như loại hình *tiểu gia bích ngọc* , dễ khiến người ta sinh hảo cảm.
*...* : Nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”.
Hiện tại đôi hoan hỉ oan gia này đang tiến hành một cuộc đối thoại không dinh dưỡng như mọi ngày, tỉ như “Đồ ngốc nghếch, em đã là hầu gái của tôi thì phải chiếu cố tốt bản thiếu gia, tay chân vụng về như vậy tôi nhìn cũng không nổi, trên thế giới làm sao lại có một cô gái ngu xuẩn như em chứ?”
“Anh cái đồ bệnh tâm thần ngông cuồng tự đại! Chê tôi xuẩn vậy anh liền đuổi tôi đi a! Hiệp nghị của chúng ta cũng chỉ có ba tháng, hiện tại đã qua một tháng, rất nhanh liền kết thúc, tôi cũng không cần nhìn mặt cái tên hỗn đản anh nữa!” Mọi việc cứ như vậy đấy.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ với Mộc Hi Thần đã rất gần, Tiêu Dật Trần nhìn đến hắn đầu tiên, hơi nhíu mày nghi hoặc một chút, “Giang Lê? A, nguyên lai vẫn là *nhân mô cẩu dạng* nha, xem ra cũng khá thuận mắt, chờ ngày nào đó Giang gia không chứa nổi nữa có thể tới chỗ tôi, dù sao. . .”
*...* : Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những nhười trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra là đang âm mưu suy tính gì đó.
Vừa nói vừa tiến lên hai bước, đứng trước mặt Mộc Hi Thần chậm rãi cúi người, ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm nói : “ Người đại ca tốt kia của mày vẫn luôn muốn huỷ hoại mày, hắn cướp hết tất cả mọi thứ của mày, chẳng lẽ mày thật sự cam lòng sao? Nếu như không có hắn, toàn bộ Giang gia liền là của mày, dựa vào cái gì hắn lại là người thừa kế ? Chỉ cần mày thông suốt, bất cứ lúc nào đến tìm tao, tao đều sẽ giúp mày...”
Giọng nói trầm thấp từ tính của Tiêu Dật Trần giống như ma chú, một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu, hơi nhiệt phun ở bên tai, khiến người ta nhất thời cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, tiếng thì thào nhẹ nhàng của hắn gần như có thể đập nát bất kì tâm chí người nào, nếu định lực kém quả thực sẽ hận không thể ngay lập tức chấp hành thánh chỉ này.
Mộc Hi Thần nhíu nhíu mày, không để lại dấu vết lui lại một bước, rời khỏi người đàn ông có hơi thở cực kì xâm lược này, trên mặt lại là một mảnh mờ mịt, hai mắt vô thần, tựa như con búp bê tinh xảo nhu thuận, không có chút sinh khí cùng sức sống nào.
Thôi miên sao? Xem ra thế giới này, nam chính xác thực không đơn giản đâu, chỉ tiếc, loại trình độ này đối với người đã từng làm qua đại sư thôn miên đỉnh cấp quốc tế mà nói, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Bất quá, nếu là như vậy thì nguyên chủ trong cốt truyện dứt khoát đem tư liệu trộm ra, xem ra bên trong cũng có bút tích của Tiêu Dật Trần, đồng thời cũng là đầu sỏ tạo ra bi kịch cuối cùng cho nguyên chủ.
Dù sao *khuynh sào dưới yên có hoàn noãn* . Giang Lê đã không còn giá trị lợi dụng, kết cục chỉ có thể là cái chết.
*...* : có lẽ là việc đã thành cũng nhận được kêt quả đi.
Tiêu Dật Trần nhìn vẻ mặt đờ đẫn của hắn, thỏa mãn cong cong môi, tên em trai ngu xuẩn này vẫn là ngu xuẩn , mặc kệ nhìn qua có xinh đẹp như thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ là bàn đạp cho tập đoàn Hoàn Vũ của hắn.
Cuối cùng bất động thanh sắc hạ một cái ám chỉ trước mặt Mộc Hi Thần, liền lôi Mộc Tiêm Tiêm rời đi, không buồn liếc nhìn rác rưởi sau lưng, hắn đã hạ quá nhiều ám thị, hơn nữa bản thân Giang Lê đối với Giang Trầm Tức cũng có oán hận, hắn tin tưởng rất nhanh thôi hắn liền có thể có được thứ mình muốn.
Mà Mộc Tiêm Tiêm nhìn Tiêu Dật Trần cùng Giang Lê trông có vẻ có quan hệ tốt nói chuyện với nhau, sau đó Giang Lê liền đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cái này khiến cô không khỏi có chút bận tâm, dù sao gia hoả Tiêu Dật Trần này chính là một tên ác ma, cô hi vọng Giang Lê có thể cách gã xa một chút, miễn cho bị thương tổn. Thế nhưng là Tiêu Dật Trần còn đang ở ngay bên cạnh cô, cho nên hiện tại cô không có cách nào mở miệng, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, trong lòng yên lặng quyết định lần sau gặp lại Giang Lê nhất định phải nhắc nhở hắn.
Đợi đến khi các nhân vật chính đều đi xa, Mộc Hi Thần mới câu lên một nụ cười tà tứ, đẳng cấp này, chậc chậc, thật đúng là không đáng xem. Tuỳ ý đem hai tay cắm vào trong túi, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Đi đi, liền đến khu học dành cho học sinh năm lớn, nhìn phong cảnh xung quanh có chút xa lạ, Mộc Hi Thần nhíu mày, quay người chuẩn bị đi trở về, nhưng thính lực hắn lại cực tốt nên có thể nghe được tiếng xì xào từ xa.
“Cái tên Giang Trầm Tức khốn khϊếp kia, tiểu Lệ thích hắn chính là phúc khí của hắn, hắn con mẹ nó còn dám cự tuyệt, tao nhìn hắn chính là không được đi!”
“Đại ca, Lệ tỷ đẹp tựa thiên tiên(🤮), ngày đó bị cự tuyệt chắc chắn là rất đau lòng, nhưng là anh cũng phải nể mặt hắn a.”
“Thôi đi, không phải chỉ là một con rối thôi sao, còn thật sự coi mình là đại thiếu gia tập đoàn Giang thị? Cha của hắn còn giao cho hắn chăm em trai, đến lúc đó Giang thị này. . . Hừ, bất kể như thế nào, tiểu Lệ chịu ủy khuất không thể để yên được, mày đi gọi vài người tới, tao nhớ rõ hắn vẫn luôn ở một mình, trước khi hắn lên xe thì ngăn lại là được rồi, nhớ gọi mấy người có võ tốt một chút, đánh cho gần chết, đánh cho tàn phế cho tao!”
“Được , đại ca yên tâm, đảm bảo một tháng tới anh sẽ không nhìn thấy hắn.”
“. . .”
Sau đó có chút đứt quãng, Mộc Hi Thần cũng không tiếp tục nghe nữa, hắn chậm rãi đi về phòng học của mình, một bên cười nhạo mấy tên kia ngu xuẩn.
Mặc dù bên ngoài Giang phụ nắm giữ 45% cổ phần, Giang Trầm Tức nhìn qua chỉ là cái vỏ tổng tài rỗng xác thật không sai, nhưng mà bởi vì Giang phụ quá mức tự đại, hiện tại toàn bộ công ty đã sớm bị Giang Trầm Tức nắm trong tay. Trừ những nguyên lão cùng Giang phụ ra, những người khác đều đã quy thuận tân tổng tài, mà những nguyên lão kia cũng sớm đã bị Giang Trầm Tức lấy các loại danh nghĩa đưa đi “Dưỡng lão”, mà hắn hiện tại còn đang hưởng thụ cuộc sống *xuân thu đại mộng*, đúng là buồn cười.
*...* : sống phóng túng.
Hơn nữa , từ nhỏ Giang Trầm Tức đã tiếp nhận giáo dục chính quy cho người thừa kế, tuy không nói đến *thập bát võ nghệ* đều tinh thông, nhưng đối phó với đám thanh niên chưa từng thấy máu này vẫn là dư sức, chẳng qua nha ... Mặc dù hắn có thể giải quyết, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xoát hảo cảm .
*...* : mười tám võ công
Về phần tiểu Lệ kia. . . Hình như gọi là Dư Lệ? Cha cũng coi như là một doanh nhân thành đạt, từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, tính tình thập phần quái đản, nói trắng ra là mắc bệnh công chúa, cô ta dường như bởi vì đố kị Mộc Tiêm Tiêm được Giang Trầm Tức chiếu cố mà hãm hại nữ chính, cuối cùng bị nam chính chỉnh cho cửa nát nhà tan.
Chậc chậc, không cần biết có bao nhiêu vai phụ, dù sao tất cả đều là lót đường cho nhân vật chính, nhưng hiện tại, thật đúng là không thể để cho cô ta quấn lên Giang Trầm Tức, dù sao đây chính là người hắn muốn giao hảo, dĩ nhiên cũng là người của hắn a!