Chương 27: Truyền thuyết tận thế (kết)

Mở cửa, đứng ở ngoài là một cô gái có vóc người cao gầy, thân hình nóng bỏng đầy đặn, cô gái kia làm như quen thuộc, đẩy Mộc Hi Thần ra nghĩ muốn đi vào, thì bị Mộc Hi Thần cắt phăng một chùm tóc.

Nhìn những lọn tóc đen dài lả tả du dương bay xuống rơi trên mặt đất, cô ta nháy mắt thay đổi sắc mặt, hét lên, “Anh lại dám đối với tôi như vậy? Nếu không phải bố kêu tôi tới thì tôi cũng khinh thường tới gặp cái loại con riêng như anh, anh có biết hay không, nếu như không có sự cho phép của tôi, anh cả đời cũng đừng nghĩ bước một bước vào cửa Đường gia!”

Ồ, bây giờ Mộc Hi Thần liền biết thân phận của cô nàng này rồi, Đường Du Nhiên - đứa con duy nhất còn sót lại của Đường Tư Thành, từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, tính tình đại tiểu thư kiêu căng hách dịch, ỷ vào mình có gia thế tốt, không kiêng nể coi ai ra gì cả.

“Tôi không biết cô, cũng không biết bố cô là ai, giờ cô có thể lăn ra ngoài được rồi!” Mộc Hi Thần nói xong liền trực tiếp đóng cửa, không có quan tâm hay không kẹp đến ngón tay của cô ả, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có.

Đường Du Nhiên tức giận đến giậm chân, cũng không thèm đoái hoài tới hình tượng nữa, chỉ vào cửa chửi ầm lên, “Anh, đồ bán mông thấp hèn, người đàn bà kia cũng chả phải thứ tốt đẹp gì, Đường gia nguyện ý nhận anh về đã là phúc khí lớn của anh rồi, anh cho rằng Tần thượng tướng hứng thú với anh được bao lâu? Cho dù lên giường được thì sao, cũng sẽ không có con cái, vô dụng chả có gì tốt cả, anh. . .”

Tiếng thét bị ngăn ở cổ họng, nói không ra lời, Mộc Hi Thần trực tiếp cắt đứt yết hầu cô ta, thần sắc lãnh đạm, ngón tay khẽ nhúc nhích, lại thêm vài nhát trên gương mặt cô nàng, hiện lên hình dạng hai chữ chỉnh tề “Tiện nhân” sáng loáng, máu đọng lại và chảy dài trên mặt.

Muốn khống chế đao gió mở ra làn da, lại sẽ không trực tiếp chọc thủng đầu của Đường Du Nhiên, cũng là một môn kỹ năng sống.

Đường Du Nhiên bị dọa sợ, muốn hét cũng hét không ra, đánh cũng đánh không lại, thậm chí chân đều mềm nhũn, muốn chạy trốn thì chân trái đá chân phải, ngã mạnh xuống đất, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô như con thú nghẹn ngào, hai tay dùng sức che cổ họng mình, muốn ngăn máu chảy ra.

Mộc Hi Thần lãnh đạm nhìn hết một màn này, hai tay ôm ngực tựa vào cạnh cửa sổ, “Cô làm bẩn sân trước cửa nhà tôi, nếu còn muốn sống, liền cút, trở về kêu bố của cô dạy dỗ cô làm thế nào để ăn nói cho thật tốt!”

Đường Du Nhiên dùng cả tay cả chân hướng ra ngoài bò, dưới người lưu lại từng vệt máu dài.

Cho đến giờ phút này, cô rốt cuộc biết, có người sẽ không dung túng cho cô tùy hứng ác miệng, không sợ thế lực của bố cô, nhưng thật đáng tiếc, nhận ra đã quá muộn.

Chạng vạng tối, thời điểm Tần Xuyên trở về nghe nói sự tình Đường gia tìm đường chết, y ôm lấy Mộc Hi Thần cảm thấy vô cùng đau lòng, rõ ràng là cái người này mới là kẻ khi dễ người khác, thế nhưng y chính là đau lòng.

Y biết bảo bối của mình kỳ thật rất mềm lòng, không thích gϊếŧ chóc cũng không thích huyết tinh, nhất định là những tên kia buộc cậu quá mức mới có thể khiến cậu nổi giận, đã như vậy, Đường gia cũng không cần tồn tại nữa!

Ngày hôm sau, biệt thự Đường gia bị trộm, vật tư trong kho toàn bộ không cánh mà bay, lần này không có vật tư duy trì, trên tay chỉ có một ít vũ khí, Đường Tư Thành chẳng qua chỉ là cái dị năng giả cấp 2, Đường Du Nhiên thì cũng chỉ là người bình thường, vì sinh tồn không thể không đi làm nhiệm vụ, nhưng là sống an nhàn sung sướиɠ đã quen, làm sao có thể tiếp nhận được loại hoàn cảnh máu me ghê rợn như thế?

Bọn họ vì vinh hoa phú quý, không thể không lần nữa đến tìm Mộc Hi Thần cầu cứu, đáng tiếc, người còn chưa thấy, liền bị Tần Xuyên đuổi thẳng ra ngoài, thậm chí còn truyền lời khắp căn cứ nói ai dám giúp Đường gia, chính là cùng y đối nghịch!

Từ thiên đường rớt xuống địa ngục, theo thời gian trôi qua Đường Tư Thành càng lúc càng chật vật khó khăn, Đường Du Nhiên thì đã triệt để phát điên, đối với một người coi gương mặt quan trọng hơn cả mạng sống thì huỷ dung chính là điều đáng sợ nhất, là thứ không thể chấp nhận nhất.

Cô mỗi ngày đều chỉ ngốc ở trong phòng, ngâm nga một chút giai điệu bằng cái giọng già cỗi thô kệch của mình, dùng lược chải vuốt một đầu tóc khô khốc, nhưng là những cái gương trong phòng, toàn bộ đều không có thấu kính, chỉ có khung.

Bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy mặt mình, Đường Du Nhiên liền sẽ nổi điên, làm loạn bốn phía, Đường Tư Thành không còn cách nào khác đành mặc kệ.

Trong căn cứ chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra không ngừng, trong đó đáng chú nhất chính là Thẩm Thanh Liên chấp nhận một vị dị năng giả cấp 3 tên là Hàn Bân, sau nhiều ngày được Hàn Bân theo đuổi.

Cái người này chính là một trong số những người mà Thẩm Thanh Liên cứu từ lần ra ngoài trước đó, dáng dấp tương đối xuất sắc, dị năng hệ Hỏa có lực công kích cao, lại không biết dùng biện pháp gì mà chỉ ngắn ngủi trong một tháng liền lên tới cấp 3, nháy mắt trở thành một trong những trụ cột của căn cứ.

Khoảng thời gian này, có thể thấy rõ ràng Thẩm Thanh Liên càng lộ ra sự ngạo nghễ, nghĩ đến thì hiện tại cô cũng là một dị năng giả có tam hệ dị năng, chỉ cần chạm tay thôi là bỏng, người yêu lại là cao thủ nhất nhì căn cứ, xác thực đáng để cô nàng kiêu ngạo, nhưng là cô làm sao cũng không nghĩ đến, hiện tại lên càng cao, tương lai liền sẽ rơi càng thảm!

Nhưng khi càng ngày càng xuất chúng, trong lòng sợ hãi cũng càng lớn, hai ngày này Thẩm Thanh Liên luôn luôn mơ tới mình bị Hứa Thư Uẩn cầm súng bắn vỡ đầu, luôn miệng nói cô trộm mặt dây chuyền ngọc của hắn, khăng khăng buộc cô giao ra, thế nhưng không gian lại mất đi hiệu lực, làm sao cũng vào không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia dùng đao gió đâm xuyên qua thân mình,

Thẩm Thanh Liên từ trong mộng tỉnh lại, trán đầy mồ hôi lạnh, quần áo trên người cũng ướt đẫm, gió đêm thổi từ cửa vào khiến cô run rẩy.

“Làm sao vậy?” Ngang hông cô nhiều thêm một cánh tay, khuôn mặt đẹp trai của Hàn Bân dán lên bụng cô, cảm nhận được mồ hôi, khẩn trương mở đèn lên, từ trên xuống dưới sờ soạng khắp người, “Làm sao vậy em yêu? Sao lại lạnh như vậy? Gặp ác mộng ư?”

Thẩm Thanh Liên cắn môi dưới, lắc đầu, sợ hãi trong hai mắt vẫn chưa tan đi, mắt đỏ ửng nổi lên tầng hơi nước, hàng nước treo ở trên mi mắt không rơi xuống, dáng vẻ đó vô cùng khiến người khác thương tiếc.

Hàn Bân thấy đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Thẩm Thanh Liên, đem chỗ ẩm ướt đọng trên mi lấy đi, nhẹ giọng dỗ dành nói : “Đến, em yêu, nói cho anh biết đến cùng là em mơ thấy cái gì?” Thế nhưng là vô luận hỏi như thế nào, Thẩm Thanh Liên đều vẫn chỉ là một bộ dáng sợ hãi, chân tướng thì một mực không chịu nói ra.

Mãi đến khi Hàn Bân liên tục tra hỏi, mới bất đắc dĩ thổ lộ một chút, chỉ là nội dung trong đó, lại biến thành Mộc Hi Thần trước kia vẫn quấy rối cô, mặc dù đã cự tuyệt theo đuổi của hắn, nhưng lại không có ích gì, trong mơ còn uy hϊếp, thậm chí còn muốn gϊếŧ chết cô.

Những điều mà Thẩm Thanh Liên kể Hàn Bân cảm thấy có một tia không hợp lí, nếu như Hứa Thư Uẩn là người như vậy, vậy hắn làm sao lại cùng Tần Xuyên cùng một chỗ? Lấy thực lực của hắn, muốn có được Thẩm Thanh Liên không phải là chuyện rất dễ dàng sao?

Thế nhưng là Thẩm Thanh Liên lại biểu thị, Mộc Hi Thần là tại vì bị cô lần nữa cự tuyệt, mới thẹn quá hoá giận mà đáp ứng Tần Xuyên, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Thẩm Thanh Liên mặc một thân áo mỏng, đem mình cuộn tròn rúc vào một chỗ run lẩy bẩy, Hàn Bân nhìn vậy vô cùng đau lòng, chỉ có thể đem người ôm vào trong ngực, một lần lại một lần trấn an, thẳng đến khi Hàn Bân biểu thị nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô, tuyệt không để người kia làm hại cô mới khiến cho Thẩm Thanh Liên ngủ thật say.

Nhìn gương mặt tiều tuỵ của người trong ngực, Hàn Bân yên lặng ở trong lòng làm quyết định, nhưng Hàn Bân sẽ không biết rằng quyết định đó chính là sai lầm lớn nhất đời gã.

Gần đây bầu không khí thượng tầng căn cứ tương đối ngưng trọng, thành phố A cùng thành phố S lân cận lần lượt gặp tang thi triều, thương vong thảm trọng, thành phố A nhân khẩu ít nếu không phải có những dị năng giả kia liều chết chống cự, chỉ sợ căn cứ đã không còn.

“Chư vị, hiện tại tình thế nguy cấp, mặc dù chúng ta còn chưa phát hiện ra dấu hiệu của tang thi triều, nhưng vẫn nên sớm đề phòng, tôi sẽ chuẩn bị điều mấy tiểu đội dị năng đi điều tra một chút nguyên nhân hình thành tang thi triều, nếu như bỏ mặc không quan tâm, sớm muộn chúng ta cũng sẽ theo gót thành phố A, mà nơi này là một trong số ít những nơi sinh sống còn sót lại của loài người, tôi hi vọng mọi người có thể toàn lực ứng phó!”

Vị dị năng giả của quân bộ kia nghiêm túc thông báo nhắc nhở và động viên tinh thần đại hội, lần này ngoại trừ ông ở lại căn cứ, hầu hết tất cả các dị năng giả cấp 3 toàn bộ đều ra ngoài tác chiến vì sợ nhỡ ra ngoài lại gặp trúng tang thi vương, nhưng căn cứ không thể không có người tọa trấn, cho nên đám người mặc dù bất mãn, nhưng cũng không có quá mức mâu thuẫn.

Ngồi trên xe quân dụng bán tải, Tần Xuyên vững vàng ôm người vào lòng ngăn cách tất cả gió lạnh thấu xương bên ngoài, nhắc tới cũng kỳ quái, hiện tại rõ ràng là giữa hè nhưng mấy ngày trước lại đột nhiên xuất hiện một trận bão tuyết, nhiệt độ chợt giảm đến mức âm, không ít người bình thường chịu không được, lại vì có không biết trước để chuẩn bị nên gần như bị chết cóng.

Mọi chuyện chỉ khá lên cho đến khi phía trên kịp thời phản ứng phân phát vật phẩm chống lạnh, người xưa nay luôn chú trọng hình tượng như nữ chính cũng không có cách nào làm ra vẻ thuần khiết được.

Hàn Bân ngồi đối diện bọn họ, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tự cho là đã che dấu tốt đảo qua Mộc Hi Thần, trong mắt đều là khinh thường cùng chút ngưng trọng, hiển nhiên chuyện gã làm sắp tới vẫn mang đến cho gã áp lực tâm lý không nhỏ.

Trên đường mọi người chỉ gặp được lẻ tẻ một vài đoàn nhỏ tang thi du đãng, hiển nhiên tình huống này không đúng, một vị dị năng giả hệ tinh thần điều tra về sau phát hiện, ở phía trước trong một cái trấn nhỏ, có một lượng lớn tang thi tụ tập, nhưng trong đó có một chỗ anh ta lại không cảm ứng được, khả năng là tang thi hệ tinh thần rất lớn, thậm chí cũng rất có khả năng đó chính là tang thi vương!

Lần này sắc mặt của mọi người đều ngưng trọng, tuy nói nếu là không diệt trừ tang thi vương thì chắc chắn về sau nó ắt sẽ gây hoạ, nhưng là muốn để bọn họ đi đối đầu trực diện với cái thứ kinh khủng không dự đoán được cấp bậc kia, thì thật sự khó mà có dũng khí để làm.

Sau khi một vài người dẫn đầu thương lượng, trước hết tạo một tiếng vang dẫn phần lớn tang thi cấp thấp đến một khu vực nhất định sau lại tiến hành vây quét, mặt khác các dị năng giả cấp cao thì thừa cơ chui vào trấn nhỏ thăm dò, nếu có thể thì đem con tang thi vương kia xử lý một thể luôn.

Mộc Hi Thần nghe sắp xếp, có chút lười biếng không muốn động, hắn cùng Tần Xuyên đã sớm âm thầm lên tới cấp 5, chỉ là hắn dùng đồ vật che dấu, miễn cho lộ ra sẽ làm láo động cả cả căn cứ, mà cái con tang thi vương đang ở ngay bên cạnh hắn đây, còn có thứ gì đáng để chú ý nữa chứ?

Mấy người lặng lẽ chui vào, phát hiện có mười mấy con tang thi cấp 3, ở giữa trung tâm có một thanh niên tướng mạo tinh xảo, quần áo trên người cũng còn tính là sạch sẽ, chỉ là sắc mặt trắng đến quá mức, nhất là cặp mắt đỏ của cậu ta khiến người nhìn sợ hãi.

Ban đầu việc bọn họ chui vào xem như chu toàn, nhưng đột nhiên đôi mắt của người thanh niên kia lại gắt gao hướng đến chỗ bọn họ ẩn nấp, khuôn mặt cứng nhắc câu lên một nụ cười.

Ngay lập tức, tất cả tang thi xung quanh toàn bộ hành động, cấp tốc hướng chỗ bọn họ mà tụ lại, vốn dĩ một cái dị năng giả cấp 3 muốn đối chiến với tang thi cấp 3 đã có chút khó khăn rồi, huống chi là đồng thời đối phó nhiều con như vậy!

Đám người vội vàng nghênh chiến, nhưng thật amazing, vững vàng mà chiếm thượng phong, thậm chí còn cảm thấy mấy con tang thi này chẳng qua chỉ có trình độ cấp 2 mà thôi, nhưng tất cả mọi người không có chú ý tới, cái con gọi là tang thi vương kia đang nhìn một người trong số bọn họ với ánh mắt sợ hãi.

Áp lực trên người áp lực giảm bớt, một ít người liền có tâm tư khác, mắt Hàn Bân đảo qua vị trí của Mộc Hi Thần, phát hiện hắn ngay sau lưng mình, bàn tính một chút thế cuộc trước mắt, ngay thời điểm con tang thi trước mặt ném lôi cầu tới liền cấp tốc lách mình , mặc cho nó hung hăng đánh úp về phía Mộc Hi Thần đang không có chút phòng bị nào sau lưng, thậm chí còn ngưng ra một viên hỏa cầu, cùng lôi cầu hòa làm một thể.

Lôi Hỏa kết hợp gào thét lao đến chỗ Mộc Hi Thần, hắn có vẻ như không có chút cảm ứng, Hàn Bân thấy vậy nhịn không được câu môi, nhưng ý cười bên môi còn chưa tan, thì phát hiện viên Lôi Hỏa tại lúc cách người kia không đến một mét liền nổ tung, khuấy lên một màn bụi mù.

Chờ sương mù tán đi, Hàn Bân liền thấy Mộc Hi Thần được Tần Xuyên bảo hộ ở trong ngực, chỉ là mắt người đàn ông kia lại biến thành một màu đỏ như máu!

Đỏ đến quỷ dị, tựa như ác quỷ từ trong Địa ngục bò lên, nổi bật đằng sau là những đôi mắt cũng đồng dạng đỏ ngàu như vậy, quả thực là ác mộng!

Tang thi?

Tần Xuyên là tang thi? Một con tang thi trộn lẫn trong đội ngũ bọn họ?

Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi, bọn họ quả thực không cách nào tưởng tượng được những ngày này thế mà monhf lại cùng một con tang thi làm bạn!

Tần Xuyên ngón tay khẽ động, ngưng tụ một viên hắc cầu, chẳng qua nó chỉ lớn chừng một cái ngón cái nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa, thẳng tắp phóng về phía Hàn Bân.

Hàn Bân giật mình, vội vàng bắn ra một viên hỏa cầu, thế nhưng nó lại không có giảm bớt một chút thế công nào của hắc cầu, thậm chí phương hướng cũng không có chếch đi chút nào, trúng vào cánh tay của Hàn Bân đυ.c ra một cái lỗ.

“Aaaaaaa! ! !” Hàn Bân bỗng nhiên rú thảm lên, nhưng mà cái này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là gã phát hiện vật chất màu đen bám trên vết thương của gã thế mà đang cấp tốc ăn mòn da thịt gã, chỉ trong phút chốc đã gần ăn mòn cả cánh tay!

Hàn Bân đã từng thấy qua Tần Xuyên dùng loại vật chất màu đen này công kích tang thi, nó sinh sôi ăn mòn cả người bọn chúng, nỗi khủng hoảng to lớn càn quét gã, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, đưa tay rút ra dao găm giấu ở trong giày, giơ tay chém xuống, tự tay đem cánh tay kia chặt đứt!

“Aaaa! Ưmm. . .” Lại là một trận kêu thảm, lần này liền kêu đau cũng không phát ra được, chỉ có thể thở hổn hển, không có thuốc tê, chỉ có thể chịu đựng, dị năng giả so người thường ngũ giác càng thêm nhạy bén nhưng ở thời điểm này nó lại trở thành tra tấn đối với gã.

Ngay tại lúc Tần Xuyên lại lần nữa giơ tay lên, Mộc Hi Thần lại đưa tay đè xuống, “Cứ như vậy đi. . .”

“Thế nhưng . . .” Tần Xuyên có chút không đồng ý mà nhìn hắn, nếu như thả bọn họ đi. . .

“A, “ Mộc Hi Thần cười khẽ một tiếng, duỗi lưng một cái, tay câu lên cổ Tần Xuyên, không có chút nào quan tâm đây là đang ở tình huống nào, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai y thổi khí nói : “Chẳng lẽ anh còn muốn trở về? Em đối với nơi đó không có lưu luyến gì, vừa vặn nhân cơ hội này, ra ngoài đi chơi một chút, núp ở cái địa phương nhỏ như vậy buồn bực đến chết rồi, anh thấy đúng không?”

Tần Xuyên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, trên mặt đều là vẻ mừng như điên, không để ý tới có người ở đây, liền hung hăng hôn xuống đôi môi mỏng kia.

Lời bảo bối nói có nghĩa là, nguyện ý cùng y đi đến một nơi không ai biết bọn y, thậm chí căn bản sẽ không có những kẻ khác đến quấy rầy bọn y, chỉ có hai người. . .

Có thể nhìn thấy người này, chạm đến người này, cảm nhận được hắn, chỉ có mình. . .

Mà lại một khi tin tức y là tang thi bị truyền về, không chỉ có y, mà cả Mộc Hi Thần cũng sẽ bị liên luỵ, bị coi thành phản đồ của nhân loại, sẽ không còn chốn dung thân trong xã hội loài người.

Nhưng là càng như vậy, bảo bối liền chỉ có thể lưu lại bên cạnh y.

Mặc dù ý nghĩ như vậy rất ích kỉ, nhưng đáu lòng Tần Xuyên lại nổi lên nỗi quỷ dị ngọt ngào cùng thỏa mãn, thậm chí cảm thấy như điều hiển nhiên, bệnh hoạn bắt đầu chờ mong người này hoàn toàn thuộc về y.

“Cút đi!” Y quay đầu nhìn về phía đám người còn lại, trong mắt tràn đầy ác ý cùng châm chọc, tàn binh bại tướng mà thôi.

Mấy người Hàn Bân từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Mộc Hi Thần mười phần hoảng sợ cùng chán ghét, cũng không dám thêm chậm trễ, cấp tốc lao ra ngoài, trên đường đi nhìn thấy tang thi đều không có hướng bọn họ tấn công, tựa như nhận mệnh lệnh của người nào đó, như vậy càng là xác thực thân phận của Tần Xuyên.

Tin tức Tần Xuyên cùng Mộc Hi Thần phản bội loài người lan ra toàn căn cứ gây nên một trận ầm ĩ lớn, tất cả mọi người đối với hai người bọn hắn đều những tiếng chửi rủa, thế nhưng người không ở trước mặt, cũng chỉ có thể đem lửa giận chuyển dời đến những người liên quan, Lôi Viêm cùng Lôi Lịch là hai kẻ gánh chịu đầu tiên.

Là em trai cùng bố của Tần Uyên, hai người này sao lại không biết thân phận của hắn?

Nói ra ai mà tin?

Coi như thật sự là không biết, nhưng giờ là tận thế, ai mà không có một hai người thân, bằng hữu chết trong tay tang thi, trước mắt lại còn có một gia đình nuôi sống một tang thi như thế, thậm chí thậm chí nó còn trà trộn vào trong đội ngũ của bọn họ, căn bản là không có cách nào tưởng tượng được, nếu như lần này không phát hiện ra thân phận của Tần Xuyên, về sau sẽ phát sinh ra chuyện kinh khủng hơn nữa đây.

Dưới sự phẫn nộ của công chúng, hai người Lôi Viêm hết đường chối cãi, vốn chính là dựa vào Tần Xuyên mà có được cuộc sống nhàn hạ, nay lại trở thành mục tiêu công kích hàng đầu, hai kẻ đó chẳng qua cũng chỉ là hai cái cấp 1, vì bình ổn lòng dân, dị năng giả Quân Bộ kia thế mà hạ lệnh đem hai người lên quảng trường, thiêu sống!

Ngày hành hình, quảng trường trật kín người, trên mặt bọn họ tất cả đều là cừu hận thấu xương cùng khoái ý vặn vẹo bệnh hoạn, hai kẻ trên kia chính là bệnh dịch, phải bị thiêu chết! Nhất định phải dùng phương thức tàn nhẫn nhất đối đãi bọn chúng, mới có thể giảm bớt hận thù trong lòng.

Người thi hình là hai dị năng giả hệ Hoả, hai người đó thậm chí còn tận lực khống chế sức lửa để cho hai cha con này từng chút từng chút cảm nhận được thân thể của mình bị thiêu hủy, khien hai kẻ đó nếm trải sự tuyệt vọng cùng đau khổ tột cùng.

Tiếng hét thảm thiết của hai người Lôi Viêm vang vọng khắp quảng trường, nhưng ngay lập tức liền bị tiếng hò reo như sóng biển áp đi, trước khi chết, trong thoáng chốc hai người nhìn thấy một số phận hoàn mỹ khác của mình.

Tần Xuyên chết trong bầy tang thi, Lôi gia tiếp nhận hết thảy địa vị cùng tài nguyên của y, giúp gia tộc càng thêm vững chắc, thậm chí còn đứng đầu trong tứ đại gia tộc, độc quyền rất lâu, thủ hạ vô số vật tư đầy kho, trong đó Lôi Viêm còn cùng một cô gái như thần tiên kết đôi.

Đáng tiếc, mộng đẹp cũng chỉ là mộng thôi.

Tại thời điểm mọi người lớn tiếng reo hò khen hay, có một người lại ẩn trong đám người, dùng ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn lên hai kẻ bị hành hình, dường như muốn từ đó nhìn thấy bóng dáng của người nào.

Hàn Bân từ sau khi mất đi tay phải, thực lực về sau giảm mạnh, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy dị năng của mình vận chuyển không thuận, có cảm giác vướng víu, thậm chí khi đối mặt với tang thi cũng không có cách nào toàn lực ứng phó, nhiều lần đều kém chút nữa là không thể gắng gượng được.

Nghĩ đến ngọn nguồn của hết thảy những chuyện này, trừ Tần Xuyên cùng Hứa Thư Uẩn, dường như thủ phạm lớn nhất chính là cái con đàn bà đáng chết kia, nếu như không tại cô ta, mình sẽ không rơi đến bước đường này!

Ngẫm lại mình lúc ấy tựa như bị ma nhập mà xem lời cô ta như thánh chỉ, một mực đi chấp hành, lại đổi lấy một cái kết quả như vậy?

Dạo gần đây Thẩm Thanh Liên mắt thấy Hàn Bân đã không tốt lắm, lại đi cấu kết với mấy cái dị năng giả có thực lực mạnh mẽ khác, trong lúc nhất thời Hàn Bân càng không có cách nào xuống tay.

Con điếm thối tha thấp hèn!

Hàn Bân nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi lại kiềm nén lửa giận, gã đang chờ, chờ một cái cơ hội tuyệt hảo.

Không có tang thi vương chấn nhϊếp thành phố B, thời gian dần qua hấp dẫn không ít tang thi cấp cao, ẩn ẩn có dấu hiệu hình thành tang thi triều, đám người không thể không lần nữa tiến hành chuẩn bị ngăn cản, thành thị lân cận đều đã bị tiêu diệt hầu như không còn, nếu như lại không cẩn thận, liền sẽ bị diệt sạch.

Một trận đánh cực kì thảm thiết, dị năng giả tử thương gần 40%, trong đó có một người Thẩm Thanh Liên đang thân cận không cẩn thận bị tang thi cắn trúng cánh tay, nhất định phải lập tức trị liệu.

“Thanh Liên, mau giúp anh trị liệu một chút, anh hiện tại cảm thấy rất khó chịu.” Người kia có chút mệt mỏi tựa vào sau xe, đáy lòng không hiểu sao lại nôn nóng, dường như có sự tình đáng sợ nalf đó sắp phát sinh.

“Thanh Liên?” Nhưng mà không như dự liệu của anh ta, người yêu anh ta, bình thường dù chỉ là trầy da một chút liền sẽ vô cùng đau lòng, giờ đây lại chỉ là ngơ ngác nhìn một hướng, trong mắt hoàn toàn không có tiêu cự, giống như một con ngốc, hơn nữa trên mặt lại tràn ngập sợ hãi.

“Em còn ngây ra đó làm gì? Nhanh trị liệu cho anh, thời gian không còn nhiều đâu!” Anh t nhíu nhíu mày, đưa tay nắm chặt cánh tay Thẩm Thanh Liên muốn đem hồn gọi về, nhưng Thẩm Thanh Liên lại đột nhiên lại rít gào, “A! ! ! Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì lại không vào được? Vì cái gì? Đây không thể là sự thật, không có khả năng!”

Thẩm Thanh Liên giống như một mụ điên, liều mạng giãy dụa gào thét, những tất cả lời nói đều khôbg một chút nào nghe hiểu, Thẩm Thanh Liên phát điên, trong mắt nổi lên tơ máu, tựa hồ đang kinh sợ cực điểm.

Ngay tại lúc vừa rồi, cô phát hiện, không gian cô luôn lấy làm kiêu ngạo cho tới nay, thế mà lại không vào được!

Điều này có ý gì?

Linh tuyền, không gian, thậm chí vật tư chất đầy trong không gian, toàn bộ đều sẽ không cánh mà bay!

Cô lại lần nữa biến thành một phế vật, không còn là Truyền Thuyết tận thế hay Y Tiên cái gì nữa, chỉ là một cái dị năng giả hệ thuỷ phổ thông bình thường, cô vừa mới ngồi lên thần đàn được người người ngưỡng mộ sao chỉ trong nháy mắt đã ngã xuống vũng bùn nhơ, như thế nào lại như vậy?

Đáng tiếc, ông trời dường như cũng không có thương xót cô, một ngày, một tuần rồi lại một tháng, vẫn không có gì xảy ra, dây thần kinh mỏng manh yếu ớt của cô đã căng đến cực hạn, chỉ kém một chút liền triệt để sụp đổ.

Đột nhiên một ngày, sau khi tỉnh dậy, ngạc nhiên phát hiện mình không phải pử trong căn phòng quen thuộc mà là bị mấy dây xích sắt thô to khóa trên một cái giường.

Đây là một gian phòng trắng tinh, bày lít nha lít nhít các loại dụng cụ, lại khiến cô vô cớ cảm thấy rùng mình.

“Thẩm tiểu thư tỉnh rồi? Căn cứ vào tốc độ tiến hoá hiện tại của tang thi đang quá nhanh, nhân loại chúng ta cũng cần thay đổi tương ứng để thích ứng với hiện trạng bây giờ, cô là người đầu tiên cũng là duy nhất có tam hệ dị năng giả, chắc hẳn từ trên người cô chúng tôi có thể tìm thấy đáp án, một khi thí nghiệm thành công, Thẩm tiểu thư liền sẽ là cứu tinh của toàn nhân loại, sự tồn vong của nhân loại đang đặt trên vai cô, cho nên mong cô thông cảm một chút.”

Một người mang theo khẩu trang trắng, khoác chiếc áo khoác blouse trắng nói với cô những lời khó hiểu như vậy, sau đó đem một ống thuốc màu đỏ tiêm vào trong cơ thể cô.

Thoạt đầu Thẩm Thanh Liên còn không có hiểu rõ tình huống, thẳng đến khi bị người đàn ông nhìn trông ôn hoà trước mắt này dùng các loại phương thức cực kỳ tàn nhẫn nghiên cứu cùng tra tấn, thì cô liền triệt để sụp đổ.

Hiện tại trên người cô đã không còn một miếng thịt nào lành nặn, trên cơ bản mỗi một tấc da, mỗi một cái nội tạng, đều có hoặc nhiều hoặc ít khoét mất một miếng, hoàn toàn nhìn không ra đây là nữ thần đã từng được cả một đám người ca tụng.

Hôm nay, trong phòng thí nghiệm nghênh đón một vị khách, gã vừa tiến vào, con ngươi đã hoàn toàn chết lặng của Thẩm Thanh Liên một lần nữa nhấp nhoáng điểm sáng, “Hàn. . . Ưʍ. . . Cứu. . . Cứu. . .”, đáng tiếc đầu lưỡi của cô cũng bị móc xuống, chỉ có thể phát ra một chút âm tiết không rõ cùng tiếng nghẹn ngào.

“Còn không có tiến triển sao?” Hàn Bân lãnh đạm quét nhìn một chút, lập tức chán ghét qyay đi, như đây không phải cô gái mà gã đã từng yêu mến, mà chỉ là một đoàn thịt nhão khiến người buồn nôn.

“Hàn tiên sinh yên tâm, ngài có thể *đại nghĩa diệt thân* đem Thẩm tiểu thư tới đây, tất cả mọi người dân cũng đều sẽ không quên sự hi sinh nàu của ngài, chỉ là cấu trúc tế bào của cô ta thực sự quá mức phức tạp, trong thời gian ngắn rất khó có kết quả, lại cho chúng tôi chút thời gian đi. . .”

*...* : Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng gϊếŧ. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.

“Anh biết vậy thì tốt, thời gian đã không còn nhiều. . .”

Đối thoại giữa hai người mơ hồ truyền tới tai Thẩm Thanh Liên, điểm sáng le lói trong mắt cuối cùng cũng ảm đạm đi, tựa như sinh mệnh tan biến.

Hóa ra là thế. . .

Nguyên lai đây chính là người đàn ông luôn mồm yêu cô này. . .

Thế nhưng là không nên là như vậy a, cô luôn cảm thấy có cái gì không đúng, mình không nên là như vậy, rõ ràng hẳn là phải như nữ thần sáng tạo ra một tương lai hoàn toàn mới, vì cái gì. . .

Vì cái gì lại biến thành cái dạng này. . .

Tại một khu rừng rậm rạp, có hàng ngàn hàng vạn tang thi cao cấp, cấp 8 cấp 9 khắp nơi có thể thấy được, thế nhưng lại đều chỉ dám ở bên ngoài bồi hồi.

Tất cả mọi người đều không biết là sâu trong phiến rừng rậm này, có một tòa thành xa hoa cao vυ"t tới tận mây, nó hùng vĩ bá khí, tráng lệ và tinh xảo, gần như không một ai có thể tin được đây là đại bản doanh của tang thi.

Chỉ là bên trong chỉ có hai người, đó là hai người đứng đầu toàn bộ đại lục.

“Vương hậu còn chưa dậy sao?” Một nữ tang thi mặc trang phục hầu gái, cẩn thận đặt đồ vật trong tay xuống, mắt nhìn lên trên lầu, trong mắt hiện lên ý cười trên nỗi đau của người khác, nếu không phải có cặp mắt đỏ ngàu kia , căn bản khó mà tin được đây là tang thi.

Theo cấp bậc không ngừng tăng lên, về sau tang thi tiến hóa đến cấp 5 liền sẽ có được trí tuệ nhất định, thậm chí theo đẳng cấp chậm rãi lên cao, sẽ trở nên không khác gì người nhân, tang thi khi khôi phục thần chí về sau đều nguyện ý không tiếp tục đồ sát nhân loại, tuy nhiên cũng không thể được xã hội loài người tiếp nhận, cho nên dứt khoát cùng Vương tới đây ẩn cư, thời gian trôi qua đúng là ngoài ý muốn cảm thấy thoải mái đến không ngờ.

“Xuỵt! Im lặng!” Một nữ hầu khác có gương mặt như trẻ thơ vội vàng đem người lôi đi, thẳng đến khi rời khỏi tòa thành có một đoạn mới dừng lại, “Không muốn sống à? Vương ghét nhất là người khác ngấp nghé Vương hậu, cho dù là nhắc tới cũng không được?”

Cô hầu gái kia nghe vậy, có chút hoảng sợ che lại miệng mình, vội vàng quay người đi.

Ở góc rẽ, Tần Xuyên đảo đôi mắt đỏ qua phương hướng các cô rời đi, trong mắt lóe lên một tia không vui, lúc đầu cho là y cùng bảo bối nhà mình có thể vĩnh viễn trải qua thế giới hai người, nhưng ai biết được đám gia hoả này thế mà cũng có thể khôi phục thần trí, còn nhất định phải mặt dày mày dạn theo tới, trở thành chướng ngại cho việc y cùng bảo bối nhà mình cùng một chỗ, tất cả đều đáng chết, hừ, ai quan tâm bọn chúng là người hay tang thi nữa chứ!

Tần Xuyên đẩy cửa vào, trên chiếc giường siêu cấp lớn siêu cấp xa hoa nằm một mĩ nhân, chăn mền chỉ che đến phần bụng dưới, lộ ra một đoạn nhỏ của vòng eo thon gọn hoàn mỹ cùng cái rốn yêu kiều.

Rõ ràng đã trôi qua gần 50 năm, thế nhưng cái người này vẫn là bộ dáng thanh niên đó, chỉ là cơ năng của cơ thể lại dần dần suy giảm, có khi thậm chí làm được một nửa liền sẽ ngủ mất.

Tần Xuyên dù cho lo lắng, nhưng cũng không có cách, hơn nữa trong lòng của y còn ẩn ẩn có một dự cảm, mặc kệ cái người này đi đâu, mình luôn có thể tìm tới hắn.

“Bảo bối, đến lúc nên. . .” Y nhẹ nhàng hôn lên môi người yêu, dưới xúc cảm lạnh buốt của đôi môi làm cho trong lòng của y trầm xuống, “Bảo bối?”

Tần Xuyên run rẩy, duỗi ra ngón tay dịu dàng vuốt ve từng chút một trên mặt của hắn, sau đó giải khai nút áo của hắn, lộ ra dấu ấn giọt nước đặc thù kia đặc thù, thành kính hôn lên, “Mặc kệ em ở nơi nào, chờ anh. . .”

Chuyện gì nên đến vẫn phải đến, đột nhiên một ngày, Vương mang theo Vương hậu của hắn rời khỏi cung điện, không có bất kỳ người nào biết bọn hắn đi nơi nào, chỉ lưu truyền trong thế giới tang thi một chuyện tình *thê mỹ*.

*...* : thê lương cùng đẹp đẽ

Không có tang thi vương chấn giữ, rất nhanh cuộc sống của toàn tang thi liền rơi vào hỗn loạn, thẳng đến khi tang thi vương mới ra đời mới định, nhưng quan hệ với nhân loại lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, về sau hai bên lại hoà hữu tạo lên liên minh. . .