Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần

Chương 14 : Ngôn tình vườn trường (13)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tề Triết không ngừng đập, để mặc cho máu văng lên mặt mình, hai mắt mê man tràn ngập bệnh hoạn cùng điên cuồng, gương mặt tái nhợt trắng bệch như xác chết càng làm nổi bật lên màu đỏ tươi của máu, miệng lẩm bẩm nói : “Gϊếŧ tôi? Ông còn không phải còn cần dựa vào tôi sao? Ha. . . Tôi đập chết ông! Đập chết ông! Chết ông! Haha~~! Ông là cái thá gì chứ? Hahaaa~~~. . .”

Tề Triết không ngừng lặp lại động tác trên tay, cho đến khi kiệt sức mới dừng lại, ngồi xụp xuống bên cạnh, Tề Hoàn đã hoàn toàn biến thành một bãi thịt nhão, máu thịt văng tứ tung, lọt vào tầm mắt Tề Triết càng làn cho ánh sáng điên cuồng trong mắt gã càng thêm rạng rỡ, giống như ngọn lửa ma quỷ đang bập bùng nhảy nhót, “Chết mới tốt, ông chính là đáng chết! Khi ông đem tôi đưa cho những lão già biếи ŧɦái kia . . . đã đáng chết rồi, hahaha~~ . . . Tôi đáng lẽ ra nên gϊếŧ chết ông sớm hơn mới phải!”

Nhìn đến đây, Mộc Hi Thần chậm rãi đóng lại màn hình 233, khẽ thở dài một cái, *tự gây nghiệt thì không thể sống*, điển hình chính là như này!

*…* : giống câu gieo gió gặt bão, chủ yếu được hiểu theo nghĩa là khi con người ta làm ra những điều độc ác, sai trái thì sẽ phải chịu những hậu quả sau này do chính bản thân mình làm ra. Ý nói những người sống ác, làm điều xấu sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Họ sẽ phải gánh chịu những hậu quả mà họ gây ra, đây chính là quan hệ ‘nhân quả" – nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.

Hai người này, đã không còn có ý nghĩa báo thù nữa, cửa nát nhà tan thân bại danh liệt, đây chính là kết quả mà hắn lập cho hai người bọn họ, coi như cũng đã đủ, dù có như nào đi chăng nữa hắn cũng không còn muốn tiếp tục.

Sau khi Giang thị có được Hoàn Vũ, Giang Trầm Tức đã ngay lập tức cách chức tổng giám đốc Hoàn Vũ – Tiêu Dật Trần, về phần mấy cái giám đốc cấp cao cùng các nguyên lão còn lại hắn tạm thời không động đến, đem bọn họ đặt ở các vị trí thích hợp để ổn định lòng người.

Tiêu Dật Trần nhìn đơn cho thôi việc trong tay, trong mắt là không thể tin cùng hận ý, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại bị chính công ty của mình khai trừ, thật đúng là mỉa mai mà!

Thế nhưng, chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn vẫn là Tiêu Dật Trần, vậy thì nhất định sẽ có một ngày hắn có thể *Đông Sơn tái khởi*, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ làm cho Giang Trầm Tức cùng những người đã phản bội hắn quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ!

*…* : đã giải thích thỉnh xem lại

Nhưng mà, điều hắn không ngờ tới đó chính là những bằng hữu trước kia của hắn, những đồng bạn hợp tác, thậm chí cả những tiền bối đã từng rất thưởng thức hắn, vừa nghe đến tên hắn, thấy mặt của hắn thôi, đều lảng tránh cách xa, như thể hắn là một loại virus nguy hiểm vậy.

Chưa nói đến việc nhờ vả, chính là hảo hảo trò chuyện một lúc cũng không thể, thậm chí những kẻ lúc trước kia hắn khinh thường không thèm liếc mắt đến, cũng dám chạy đến trước mặt hắn diễu võ giương oai, nói gần nói xa, châm chọc nói móc.

Sắc mặt Tiêu Dật Trần càng thêm ảm đạm, thời điểm hắn phát hiện thanh danh của hắn đã thối nát đến mức không ngửi được, tâm trí liền lâm vào cuồng loạn, đều là do con đàn bà đáng chết kia!

Nếu không phải do Mộc Tiêm Tiêm, hắn hiện tại vẫn là tổng giám đốc Hoàn Vũ cao cao tại thượng, quyền lực ngập trời cùng kiều thê trong tay, nói không chừng đã có thể hoàn thành dự án cầu sông, thậm chí, thu mua Giang thị!

Nỗi đau khổ cùng hận ý trước nay chưa từng có bao trùm lấy hắn, thế nhưng là vô luận là như thế nào đều trốn không thoát hiện thực tàn khốc, giờ đây hắn đã trở thành chuột chạy qua đường người người người đuổi đánh, thậm chí gương mặt của hắn so với một ít đại minh tinh còn nổi tiếng hơn.

Mà Giang Trầm Tức cũng quá mức *ngoan tuyệt*, đem một chút thủ đoạn ngầm trước đó hắn dùng để phát triển công ty nói cho ngân hàng, cưỡng chế đóng băng tất cả tài sản đứng tên hắn, biệt thự, xe thể thao cùng tất cả thẻ tín dụng nháy mắt đều trở thành vật trang trí.

*…* : hiểu ở đây là tuyệt tình, lạnh lùng, cố ý

Không một xu dính túi, thanh danh lại thối nát, cho nên hắn không thể không tạm thời từ bỏ thân phận đại thiếu gia của mình, ẩn náu ở một địa phương nhỏ hẻo lánh, một bên góp nhặt vốn liếng để Đông Sơn tái khởi, một bên thu thập tư liệu, tạm thời làm một nhân viên trong một cửa hàng nhỏ, nếu không thì có khả năng, là bữa tiếp theo không có cơm để mà ăn, dù sao đa phần hắn đều dùng tiền để mua tin tức.

Trớ trêu thay, bởi vì ngoại hình của hắn quá xuất chúng, dù cho đã cố gắng che giấu, tại một nơi có thể xưng là tin tức bế tắc này, cũng đủ để gây nên oanh động, vào một ngày nọ hắn bị một đám người đùa giỡn, rốt cục không thể chịu đựng được mà bộc phát.

Đám người đó hoặc là phú bà có tuổi, hoặc là những lão biếи ŧɦái rụng một hàm răng, cảm thấy bờ mông mình bị cái tay heo kia chạm vào, bởi vì vấn đề sinh lý mà tâm lý Tiêu Dật Trần đã có chút vặn vẹo biến chất, cuối cùng không che giấu nữa mà để bản thân chìm vào trong đó.

Hắn trở tay cầm lấy cái móng lợn dính đầy dầu mỡ kia, hạ thấp thân thể, nhìn khuôn mặt mập mạp, xấu xí cùng làn da như trái quýt khô queo kia, nếu là hắn của trước kia chắc chắn dù nhìn một chút cũng ngại bẩn.

Giật giật khóe miệng, gượng gạo mỉm cười, niềm nở nói : “ Vị tỷ tỷ này đều đã liên tục một tuần rồi đi, thích tôi sao?”

Bà già kia si mê nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Dật Trần, tay nhịn không được mà vuốt ve bàn tay hắn vài ba lần, bàn tay này cũng thật lớn a, thân thể có chút hưng phấn mà run lên, mở miệng lộ ra hàm răng đen vàng, cười nói : “Hảo tiểu tử dáng dấp không tệ a, cậu làm việc ở chỗ này, một ngày kiếm cơm ăn cũng khó khăn, chớ nói chi là tích lũy tiền cưới vợ, nếu được thì thật ra tỷ tỷ đây đặc biệt thích cậu, cậu theo tôi một thời gian, đảm bảo sẽ cho cậu một căn nhà riêng, đến lúc đó cậu muốn gì mà chả được, đúng không?”

Tiêu Dật Trần cố nén cơn buồn nôn chược chào trong cuống họng, cười nhẹ gật đầu, sau đó đem người phụ nữ trung niên kia mang về căn phòng nhỏ hắn thuê tạm, thời điểm đóng cửa lại, ngay lập trong mắt hắn loé lên hung quang, dùng sức nắm lấy tóc người phụ nữ kia, hung hăng đập mạnh đầu bà ta vào góc bàn, cho đến khi đem người đập đến ngất, mới buông lỏng tay, cơ thể béo ú đầy mỡ nhão nhoét rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang nặng nề.

Xé mảnh vải trên ghế sô pha, cố định lại hai tay người phụ nữ trên bồn rửa tay, sau đó lột sạch quần áo bà ta, châm một điếu thuốc rồi ngồi trên *ghế đẩu*, làn khói mông lung mờ ảo làm mờ đi nét mặt hắn, chỉ còn một đôi mắt hơi nheo lại, lấp loé lên thứ ánh sáng quỷ dị, đáng sợ.

*ghế đẩu* :
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Một chậu nước lạnh dội xuống, người phụ nữ kia từ từ mở mắt ra, máu cùng nước hòa vào nhau, hội tụ thành một vũng nước đỏ tươi dưới chân người bà ta, bà ta thấy vậy giật mình, bỗng nhiên thét lên vùng vẫy, “ Aaaaa~~~ máu! ! Gϊếŧ người . . . Cứu mạng! Có người muốn gϊếŧ tôi. Cứu tôi v . . . Ưm “

Tiêu Dật Trần đau đầu kinh khủng khi nghe tiếng hét chói tai giống như tiếng đá mài vào nhau này, tiện tay cầm một cái khăn thô lỗ nhét vào miệng bà ta, dư lại là một chuỗi tiếng rêи ɾỉ ô ô ân ân.

“Gào cái gì, không phải bà rất thích tôi sao?” Tiêu Dật Trần ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên tóc của bà ta, sau đó thô bạo kéo về phía sau, đẩy cả người bà dựa vào tường, cầm lấy ghế đẩu bên cạnh, đập tới tấp vào người phụ nữ!

Nháy mắt máu tươi trào ra, người phụ nữ kia điên cuồng giãy dụa, ngoại trừ việc đẩy nhanh tốc độ máu chảy ra, còn lại không có bất kỳ tác dụng gì, đau đớn khủng khϊếp khiến toàn thân bà run rẩy, thế nhưng tất nhiên, Tiêu Dật Trần không có tính toán bỏ qua cho bà, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười nhan hiểm, “Làm sao? Không phải muốn bị tôi thao a? Hả? Nói cho tôi biết, có phải là rất thoải mái đúng không?”

Kể từ khi hắn phát hiện ra phần dưới mình bị thiếu hụt, cho đến bây giờ tất cả phẫn nộ cùng đau khổ không còn kiềm chế nữa, hết thảy đều tại thời khắc này mà bộc phát, tâm lý càng lúc càng vặn vẹo biến dạng, dùng cách thức riêng để phát tiết nỗi phẫn uất cùng không cam lòng.

Người phụ nữ kia giãy giụa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không còn động tĩnh.

Sau khi Tiêu Dật Trần trút giận xong, lấy lại tinh thần, nhìn cảnh tượng khủng bố trước mặt thay vì sợ hãi, ngược lại lại có một loại kɧoáı ©ảʍ hưng phấn cùng thoản mãn lạ thường, dường như từ cái này hắn một lần nữa tìm về được sự tự tin cùng cao cao tại thượng ngày nào, loại cảm giác hoàn toàn khống chế sự sống chết của người khác trong lòng bàn tay này khiến hắn mê muội, rốt cục bước từng bước một hướng tới vực thẳm của tội ác.

Sự biến mất của người phụ nữ này không có gây nên sự chú ý của bất luận một ai, chỉ là từ ngày đó trở đi, cái trấn nhỏ Thượng Tam Thiên này cứ hai ba ngày là sẽ ít đi một hai người, thoạt đầu mọi người cũng không thèm để ý, coi là bọn họ chẳng qua đi thăm người thân hoặc là ham chơi, thế nhưng là số người biến mất ngày càng tăng, tần suất cũng ngày càng cao, cuối cùng thì lúc này mọi người mới ngỡ ngàng nhận ra, mới cảm thấy sợ hãi mà báo cảnh sát.

Tiếng còi xe cảnh sát ầm ầm vang lên phá vỡ sự yên lặng của cái trấn nhỏ này bấy lâu nay, mọi người lần lượt đóng chặt cửa, chỉ có một hai người có lá gan lớn ngó ra xem, cảnh sát xem xét một lượt cái trấn này, nhưng dường như không có phát hiện ra thứ gì khả nghi.

Sau khi tìm kiếm không có kết quả, cảnh sát thu thập thông tin của tất cả người mất tích và so sánh với từng người một, mặc dù vụ việc không quá lớn nhưng bọn họ cũng không dám lơ là chút nào, bởi vì vụ án này thực sự là có chút nghiêm trọng, nếu như không nhanh chóng giải quyết, một khi dẫn phát ra tin đồn không tốt nào, phía trên trách tội xuống, vậy bọn họ nhất định đều sẽ phải ăn quả đắng!

Trải qua mấy ngày mấy đêm không dừng so sánh và tìm kiếm, bọn họ rốt cục phát hiện ra mấy người bị mất tích đều là khách quen của một quán mì nhỏ, cũng có một số người mặc dù không thường đi, nhưng là cũng đều đã từng xuất hiện tại cửa quán đó.

Cái trấn này nói nhỏ cũng không đúng lắm, quy mô của nó cũng không nhỏ đâu, các quán ăn to to nhỏ nhỏ không dưới một trăm cái, nhưng không có quán ăn nào sinh ý tốt như quán mì kia, ngược lại là thật sự khá chú ý, nghe nói là bởi vì trong tiệm trước đó không lâu xuất hiện một anh chàng có tướng mạo rất anh tuấn.

Người mất tích, đàn ông, đẹp trai, đem mấy cái này liên hệ với nhau, điều này làm cho một số cảnh sát nháy mắt phát giác ra không ít tin tức, bọn họ lập tức tới của hàng đó kiểm tra, lại phát hiện ra người thanh niên kia đã sớm từ ba ngày trước rời đi, không một ai biết hắn đi nơi nào.

Lúc bọn họ tìm tới nơi hắn đã từng thuê, vừa mở cửa ra, ngay lập tức một cỗ mùi hôi thối tanh tưởi xông đến, mùi của xác chết thối rữa khiến mấy vị cảnh sát trẻ tuổi nhịn không được mà chạy đến một bên nôn ra.

Chỉ còn lại mấy vị cảnh sát thâm niên bước vào trong phòng, căn phòng sạch sẽ không có bất kỳ dị thường nào, nhưng hết lần này tới lần khác cỗ mùi hôi thối kia làm cho người ta khó lòng nào mà coi nhẹ, lần theo mùi tìm tới phòng tắm, cảnh tượng bên trong khiến một đám người chóng váng.

Chỉ thấy trong bồn tắm toàn là những khối thịt to to nhỏ nhỏ, máu đã chuyển thành màu đen và đông đặc lại trên thành bồn tắm, không cần phán đoán cũng biết đống thịt đó là cái gì, bởi vì bên trong đống thịt nhão đó có một cái đùi nhô lên, rõ ràng là nó thuộc về con người.

Sau nửa giờ, pháp y cùng cảnh sát đặc nhiệm chạy đến, gấp rút phong tỏa căn phòng, sau khi xét nghiệm, kết quả khiến bọn họ kinh ngạc, chỗ này . . . Không thuộc cùng một người.

Lượng tin tức quá lớn khiến bọn họ sợ hãi, ngay lập tức phát lệnh truy nã, nhưng lại gặp phải một rắc rối lớn.

Bọn họ căn bản không có ảnh của nam thanh niên đẹp trai kia, đành tới quán mì hắn từng làm công, thì thấy camera giám sát ở đó căn bản là một vật trang trí, không có lấy được bất kỳ thông tin nào của hắn ta cả, ngay cả bà chủ của quán cho đến bây giờ vẫn không thể tin được, một người như vậy thế mà lại là một tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người.

Lúc đầu cô chỉ là nhìn thấy cái người kia có chút đáng thương, tướng mạo xuất chúng lại có khí chất cao quý, nhìn cũng không giống người xấu, cho nên mới thu nhận hắn vào làm việc trong cửa hàng, nhưng ai biết được . . .

Sự việc đã đến nước này, cục diện rơi vào bế tắc, cảnh sát chỉ có thể thông qua mấy cái miêu tả của người trong cuộc vẽ lại tướng mạo của Tiêu Dật Trần, tuy không giống lắm, nhưng có còn hơn không, cộng thêm một ít dấu vân tay tìm được trong căn phòng hắn đã mướn.

Thế nhưng sự việc hiển nhiên không có đơn giản như bọn họ nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói : Ngẫm lại, nhận thấy rằng . . . Ta thực sự là không muốn viết máu tanh, ghê rợn như vậy. . . Qua chương liền tốt rồi . . . Đại khái là phần sau sẽ tốt lên . . .
« Chương TrướcChương Tiếp »