Chương 3

Bạch thị cảm thấy sợ hãi, liên tiếp bị dọa cho choáng váng, không biết phải làm gì. Cô chỉ có thể ôm chặt Tần Song Song, nhìn thấy khuôn mặt của cô bé bầm dập, nước mắt rơi không ngớt.

Khi nghe Tần lão gia đặt câu hỏi, Bạch thị run rẩy một chút, nhìn về phía lão Trần thị, cô thốt lên: "Ta... ta cũng không biết. Ta mới chỉ ở nơi đó, sau đó nương nói ra ngốc, không biết cắt thịt. Nương liền đã đánh tới, nhưng chưa kịp đánh. Sau đó ta không biết nữa, nương đã biến thành như vậy."

Nhị nương tử chính là Tần Song Song, vốn là con gái của gia đình Tần, nhưng đã bị bán đi và được mua lại bởi chủ nhân thứ nhất của gia đình Bạch, sau đó tên này đã được chủ nhân mới đặt lại là Tần Song Song và cô vẫn giữ nguyên tên đó.

"Nhị đệ muội đây là xem chúng ta đều là kẻ ngốc sao? Tay nương đã thành như vậy không phải ngươi làm thì chả lẽ nhị nương tử ở trong l*иg ngực ngươi làm.! Nhị để nguội là xem chúng ta đầu óc chưa trưởng thành sao?"

Những lời này đến từ thê tử của Tần lão Đại, thê tử của tuần lão đại là tiểu Trần Thị là họ hàng nhà mẹ đẻ của lão Trần Thị nên được Trần Thị yêu thích, hơn nữa Tuy rằng nàng cũng xinh nữ nhi nhưng phía trước chính là hai nhi tử, điều này làm nàng tự tin nên tự nhiên sẽ là đầu tàu thay thế lão Trần Thị hướng Bạch Thị làm khó dễ

Những người khác đều cảm thấy tiểu Trần Thị nói rất đúng, nhìn về phía Bạch thị bằng ánh mắt sắc bén, Bạch Thị bị dọa đến toàn thân phát run, hoàn toàn nói không ra lời.

Bạch Thị càng nói không ra lời, những người khác càng cảm thấy tiểu Trần Thị nói đúng, Bạch Thị chính là chột dạ, đặc biệt là Tần lão gia tử, nhìn về phía bạch thị bằng ánh mắt lạnh lùng như sắp kết băng.

"Xem nương bị thương thành cái dạng này, khẳng định là Bạch Thị đã động tay, nói không chừng chính là oán hận nương giáo huấn nàng, mới cố ý trả thù nương, còn bày ra bộ dạng đáng thương tranh thủ đồng tình, thật là quá đáng giận!"

Lúc này người nói chuyện chính là thê tử của Tần lão tam là Phương Thị, Phương thị sinh liền 3 nhi tử ở Tần gia cũng rất có mặt mũi bất quá so ra vẫn kém tiểu Trần Thị là cháu gái họ hàng xa của lão Trần Thị. Tuy rằng nàng ta sinh kém hơn Phương thị nhưng lại được lão Trần Thị yêu thích hơn.

Nhà mẹ đẻ của Phương Thị không thể dựa vào được, tuy rằng nàng sinh ba nhi tử nhưng không có nhà mẹ đẻ chống lưng vững chắc, nhưng mà phương thị miệng ngọt một lòng nịnh hót lão Trần Thị một mặt lấy lòng tiểu Trần Thị, dù sao trong nhà việc cơ bản đều do Bạch Thị làm, hai nàng được sủng ái chỉ làm những việc nhẹ nhàng, sống rất dễ chịu.

Trong lúc lão Trần thị bị thương, tiểu Trần thị đã bắt đầu làm khó dễ. Phương thị tự nhiên phải hỗ trợ tiểu Trần thị trong việc đối phó với Bạch thị. Mở miệng liền chụp mũ Bạch Thị động tay với trưởng bối.

Trong thời đại này, con người đều chú trọng hiếu thuận, nếu động thủ với trưởng bối chính là đại bất kính, bị mọi người phỉ nhổ, một khi chứng thực cái tội danh này , chuyện Tần gia hưu Bạch Thị thì cũng sẽ có khả năng.

Bạch thị bị dọa đến toàn thân run rẩy, gắt gao ôm Tần Sống Song vẫn luôn liều mạng gào, kỳ thật trong lòng cũng biết có chút ma trảo của Tần Song Song, nhưng cũng chỉ biết lắc đầu nói, “Không phải ta làm, ta không có đánh nương! Không phải ta……”

Hiển nhiên khi Bạch Thị giải thích sẽ không có người tin, hai người tiểu Trần Thị cùng Phương Thị người một lời ta một câu chỉ trích Bạch Thị, phối hợp với âm thanh là lão Trần Thị cùng tần song song gào khóc.

Một đống nhóc con Đại lang, Nhị lang, Tam lang, Tứ lang, Ngũ lang và Đại nương tử bị trường hợp này dọa cho nơm nớp lo sợ, giống như chim cút nhỏ trốn một góc không dám phát ra tiếng.

Tần lão đại mặc dù không trực tiếp chỉ trích Bạch thị, nhưng lại quay sang Tần lão nhị và đặt câu hỏi một cách mỉa mai: " Lão Nhị, thế tử ngươi làm ra chuyện như vậy người nói như thế nào?"

Tần lão nhị đặt tay lên đầu, ngồi xổm trên mặt đất, không nhìn về phía lão Trần thị, cũng không quan tâm đến sự run rẩy của Bạch thị. Anh ta cúi đầu, không nói một câu, bộ dáng yếu đuối và bất lực!

Tần lão tam ở một bên âm dương quái khí đổ thêm dầu vào lửa, “Nhị ca đây là muốn bao che Bạch thị sao, nương sinh ngươi nuôi ngươi, hiện giờ bị tức phụ ngươi đánh thành cái dạng này, là người liền không thể nhẫn!"

"Nếu là Phương thị dám đối với nương như vậy, ta đã sớm đánh nàng đến mẹ ruột đều nhận không ra, sau đó, một lá phong hưu sẽ được viết ra và nói về sự bất hiếu của nàng! Ngươi xem, nhìn cách ngươi hèn nhát như vậy, thật sự không xứng làm năm nhân!"

Tần lão đại nói Tần lão nhị không phản ứng, nhưng Tần lão tam lại nói rằng Tần lão nhị không xứng làm nam nhân, và ngay lập tức làm anh ta giận dữ. Hắn đứng dậy, đôi mắt đỏ bừng, quay sang Bạch thị đang ôm Tần Song Song.

Bạch thị nước mắt đầy mặt nhìn trượng phu của mình, khóc lóc giải thích, “Ta không có, ta không có đánh nương! Nương không phải ta đánh, ngươi tin tưởng ta……” Bạch thị nói năng lộn xộn, ngữ điệu bởi vì sợ hãi mà run rẩy, nàng hy vọng trượng phu có thể tin tưởng nàng, là điểm tựa cho nàng!

Tần lão Nhị được mọi người trong làng coi là người thành thật, trong nhà lại bị khi dễ là nam nhân yếu đuối, cũng chính là ác mộng nặng nhất của Tần Song Song.

Tần Song Song tự cắn chặt bản thân mình mặc dù không có răng, nảy sinh ý định ác độc rằng nếu Tần lão nhị dám đến tấn công nàng, nàng sẽ đối đầu và giáo huấn Tần lão nhị cùng với lão Trần thị! Điều này cũng là cách để chứng minh sự trong sạch của mẫu thân, thậm chí đến mức đánh đổi bản thân mình, vì ý nghĩa của Tần Song Song đã bị bóp méo bởi sự oán hận và hận thù từ lâu.

Tuy nhiên, trước khi Tần Song Song và cha mình là Tần lão nhị cá chết lưới rách, thì đã bị một đống người xuất hiện ở Tần gia đánh gãy

Tới chính là thôn trưởng cùng một đống thôn dân đi theo xem náo nhiệt!

Chủ yếu là Tần Song Song và lão Trần thị đã kêu gào một cách mạnh mẽ, mở đầu liền đem hàng xóm kinh động, dân quê không có gì tiêu khiển, mỗi gia đình có việc nhỏ lẻ cũng như xem một vở tuồng, ai cũng muốn nghe được những gì đang diễn ra góc tường.

Gia đình kia ở gần Tần nghe góc tường suốt nửa ngày, sau đó đã có chút hiểu biết nhưng cũng còn nhiều điều không rõ. Họ nghe nói rằng con dâu của lão Tần, Bạch thị, không thể chịu nổi sự khắc nghiệt của lão Trần Thị và đã đánh lão Trần thị. Khi nghe lão Trần thị kêu gào thảm thiết, gia đình này cảm thấy lo lắng về việc có chuyện gì đang xảy ra.

Hơn nữa, sau khi nghe góc tường suốt nửa ngày, không thấy ai từ phòng bên trong ra ngoài gọi lang trung, gia đình này cảm thấy lo sợ có thể đã xảy ra sự cố. Vì vậy, họ lặng lẽ gọi thôn trưởng tới.

Thôn trưởng vừa vào cửa liền thấy được lão Trần Thị bị một đám người vây quanh, bộ dáng thê thảm, đôi mắt đều khóc sưng lên! Vừa thấy bộ dáng lão Trần thị, lông mày thôn trưởng lập tức liền nhíu lại!