Chương 39: Quan Hệ Tình Cảm Thuần Khiết(1)

Đại khái là vị trí, hoàn cảnh và toàn bộ điều kiện vật chất biến thấp, nhu cầu tinh thần của con người cũng tự động giảm xuống mấy cấp bậc, màn ảnh nhỏ đối với người tương lai mà nói là phi thường nhàm chán này, Tô Lê cư nhiên xem đến say sưa ngon lành, vừa ăn hạt dưa vừa ngửa đầu nhìn màn hình lớn treo phía trước, khát thì uống một ngụm nước ngọt.

Hạt dưa của Lục Diên đã sớm bị mấy người Tống Dương, Lưu Vũ ngươi muốn một chút ta đoạt một chút chia xong, một bình nước ngọt cũng uống đến sạch sẽ.

Lục Diên cũng không thích bộ phim này, nhàm chán nên lực chú ý của anh đều tập trung vào trên người bạn gái trước mặt.

Vừa mới ăn hạt dưa không có phát hiện, hiện tại cái gì cũng không làm, Lục Diên bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm rất dễ chịu, không phải hương vị hạt dưa, Lục Diên lặng lẽ duỗi đầu về phía trước, cái mũi cách Tô Lê càng gần, mùi thơm kia càng thêm rõ ràng.

Là mùi dầu gội, hay là mùi nước hoa của cô?

Lục Diên nhanh chóng phủ định suy đoán là nàng xịt nước hoa, quần áo của cô đều là cũ, trong nhà làm sao có thể cho phép cô mua nước hoa. Loại đồ vật xa xỉ kia, thế nhưng dầu gội có mùi thơm cao cấp như vậy sao, thơm mà không tầm thường?

Lục Diên hiếu kì cực kỳ.

"Cho anh chút hạt dưa." Lục Diên từ phía sau đưa tay tới, l*иg ngực cơ hồ dán sát vào sau lưng Tô Lê.

Anh còn không làm cái gì, chung quanh lập tức vang lên tiếng ho khan liên tiếp.

Lục Diên hối hận chọn vị trí phía trước như thế, bọn lưu manh xưởng thép này, bản thân không có bạn gái cũng không cho phép anh cùng bạn gái thân cận.

Tô Lê đổ cho anh một chút hạt dưa, Lục Diên ngoan ngoãn kéo ra khoảng cách với nàng, thế là tiếng ho khan chung quanh cũng biến mất.

Chín giờ phim kết thúc, các công nhân như một bầy ong vỡ tổ tản về ký túc xá đi ngủ.

Lục Diên đưa Tô Lê ra khỏi xưởng, không có cưỡi xe đạp.

Tô Lê hỏi anh vì cái gì không đạp xe.

Lục Diên giải thích: "Xe là của người khác, ban ngày anh ta lái về nhà rồi."



Kỳ thật xe vẫn còn, nhưng Lục Diên muốn đi bộ đưa cô trở về, hôm nay bầu không khí tốt như vậy, Lục Diên thử xem có thể cầm tay của cô được không.

Tô Lê cũng không ý thức được mình cư nhiên trúng kế của anh.

Đi thì đi, dù sao chỉ có hai dặm.

Lục Diên giơ đèn pin, trên đường đất thẳng tắp chỉ có hai người bọn họ, lúa trong ruộng trải qua một mùa đông lại mọc xanh rờn, chỉnh chỉnh tề tề một tầng, ánh sáng đèn pin cầm tay từ phía trên đảo qua, Lục Diên bỗng nhiên nghĩ đến một ví dụ.

Anh hỏi Tô Lê: "Emthấy những ruộng lúa mạch này giống cái gì?"

Tô Lê nhìn về phía ruộng lúa, suy nghĩ một chút nói: "Thảo nguyên?"

Lục Diên: "Lúa cũng là một loại cỏ, nói cỏ giống cỏ, không tính so sánh."

Anh bắt đầu dạy ngữ văn, Tô Lê chuyển động đầu óc, lại nghĩ tới một cái: "Giống màu xanh lục của sóng biển."

Lục Diên cười: "Biển rộng là màu lam, nghĩ cái khác đi."

Tô Lê: .

Anh cũng không phải thầy giáo Ngữ Văn, tại sao cô phải ngoan ngoãn phối hợp?

"Không nghĩ ra được." Tô Lê khẽ nói.

Lục Diên lúc này mới nói ra so sánh của hắn, chỉ vào ruộng lúa mạch nói: "Giống từng tấm thảm lông màu xanh lá không?"

Thảm có thể lăn, giờ này khắc này, trong loại tình cảnh cô nam quả nữ này, Tô Lê đột nhiên hoài nghi Lục Diên muốn làm sự tình gì đó.

"Thảm nhà anh dài như vậy?" Tô Lê khinh bỉ nói.

Lục Diên sờ mũi một cái, nói sang chuyện khác: "Lúc xem phim anh nghe được mùi thơm trên tóc em, em dùng dầu gội đầu hiệu gì? Mùi rất thơm."



Tô Lê càng thêm hoài nghi não anh đầy cảnh 18+.

"Không có chú ý, mẹ em mua." Tô Lê nói dối, "Thế nào, anh cũng muốn dùng loại dầu gội đầu có mùi thơm đặc biệt nồng này?"

Lục Diên cười nhạo: "Anh lại không phải phụ nữ, bình thường anh đều không hay dùng dầu gội đầu."

Tô Lê bắt đầu hỏi anh hành trình sáng mai đi vào thành phố.

Lục Diên vừa trả lời, vừa liếc trộm tay của cô, sau đó chậm rãi nâng bàn tay to của mình lên, tới gần bàn tay nhỏ của cô.

Tô Lê nhìn thấy, bất quá ngẫm lại Lục Diên sớm đón muộn đưa cũng thật cực khổ, co bèn làm bộ không có phát hiện, thẳng đến bị tay lớn ấm áp của anh nắm chặt.

Tô Lê giống như thẹn thùng nhìn về một bên, tay cũng co lại.

Lục Diên khẩn trương nuốt nước miếng, nắm lấy tay cô nói: "Đường gập ngềnh, anh sợ em ngã."

Tô Lê nín cười nói: "Em nhìn đường đâu, anh buông ra."

Lục Diên không buông, hơn chín giờ gió có chút lạnh, anh thấp giọng nói: "Tay em lạnh, anh giúp em sưởi ấm."

Tô Lê ngầm cho phép.

Hai người lẳng lặng mà đi về trước, Lục Diên mặc dù lấy dũng khí cầm bàn tay nhỏ của cô, lại khẩn trương không dám loạn động, trong lòng bàn tay dần dần toát ra mồ hôi.

Tô Lê không nghĩ tới anh ngây thơ như thế, nhìn về phía anh, cô nhỏ giọng hỏi: "Gia thế của anh tốt như vậy, dáng dấp cũng đẹp trai, trước kia từng có bạn gái chưa?"

Lục Diên lắc đầu, thật sự không có, lúc đi học chuyên tâm đọc sách, sau khi tốt nghiệp bị phân đến xưởng thép, mỗi ngày pha trộn cùng một đám đàn ông cẩu thả, Tô Lê là cô gái xinh đẹp đầu tiên hắn động lòng sau khi tốt nghiệp. Gần mực thì đen, Lục Diên cũng bị đám công nhân lây nhiễm một chút vô lại, đều dùng ở trên người cô.

"Em thì sao?" Nói xong mình, Lục Diên hỏi Tô Lê.