Chương 37: Xem Phim(1)

Xe của Trần Bưu từ bên cạnh lướt qua, mang theo một dải tro bụi.

Tô Lê lệch đầu, mặt dán vào sau lưng Lục Diên, lợi dụng thân thể của hắn ngăn trở đám bụi đất kia.

Lục Diên bên hông tê rần, so với lúc dắt tay nhỏ của nàng còn kí©h thí©ɧ hơn.

Tô Lê đã gặp qua cảnh tượng hoành tráng, độ thân mật của chút cử chỉ ấy dưới cái nhìn của nàng chỉ so với số không nhiều hơn một chút mà thôi.

Bụi đất bị gió thổi tan, Tô Lê liền một lần nữa ngồi thẳng.

Ánh trăng hôm nay so với hôm qua tròn hơn một chút, Tô Lê nhìn đồng ruộng ven đường, nghe thanh âm két két két két của xe đạp, cảm thấy một đời này còn rất mới mẻ.

"Sáng mai chiếu phim gì, mấy giờ bắt đầu?" Tô Lê tò mò hỏi.

Lục Diên nói: "Hình như tên là « Trông thấy em cười », phim hài, ăn cơm tối xong bảy giờ rưỡi bắt đầu, chín giờ chiếu xong."

Tô Lê chưa nghe nói qua bộ phim này, nhưng nàng biết phim ở thời đại này ra sao.

Lục Diên vẫn chưa thỏa mãn với việc chỉ xem một bộ phim, vừa chậm rãi đạp xe vừa hỏi: "Chủ nhật anh nghỉ, em muốn lên huyện dạo chơi không?"

Tô Lê nghĩ: "Đi thế nào?"

Lục Diên nói: "Đi xe khách khaogr nửa tiếng, chúng ta tám giờ xuất phát, giữa trưa ăn trong thành phố, buổi chiều trở về."

Tô Lê đồng ý, vừa vặn đi vào thành nhìn xem có cơ hội buôn bán gì không, mỗi ngày nấu cơm quá mệt mỏi, một mực làm bà thím ở nhà ăn, đời này cô làm sao thực hiện cuộc sống cẩm tú?

Lục Diên thật cao hứng, thứ bảy, chủ nhật liên tiếp có hai trận hẹn hò, tối nay anh không cần phải câu giờ để được ở chung với cô nhiều hơn, tốc độ đạp xe so với vừa rồi nhanh hơn một chút.

Nhà họ Đinh thế mà vẫn sáng đèn.

Sau khi Tô Lê xuống xe, Lục Diên đùa nàng: "Không mời anh vào ngồi một chút?"



Tô Lê không để ý tới hắn, nhanh chóng vào cửa, mới quay đầu căn dặn hắn đi đường cẩn thận một chút.

Lục Diên cười cười với nàng, bật đèn pin cưỡi xe đi.

Tô Lê đi vào cửa, đi vào không lâu, Đinh Kiến Quân từ phòng Đinh Hải chạy ra, bảo cô đi vào.

Đinh Hải, Vương Hải Hà đều tỉnh dậy, y phục mặc ngăn nắp, Vương Hải Hà ngáp một cái, hai mắt Đinh Hải sáng lên nhìn chằm chằm vào Tô Lê: "Mẹ con nói con cùng Lục Diên yêu đương, con biết nội tình trong nhà anh ta sao? Anh ta có nói khi nào sẽ cùng con kết hôn không?"

Đinh Kiến Quân cũng hưng phấn nhìn chằm chằm Tô Lê, lúc trong xưởng mở họp, anh ta gặp qua Lục Diên, trên tay Lục Diên có cái đồng hồ, nghe nói rất đắt, người bình thường mua không nổi.

Tô Lê ở trên mặt hai cha con thấy được tham lam không che giấu được.

Tô Lê cười cười, cúi đầu xuống, nắm chặt vạt áo nói: "Chúng ta hàn huyên một chút, cha hắn làm kỹ thuật, mẹ hắn thì con không biết, bất quá ông ngoại hắn giống như đặc biệt có tiền, nói Lục Diên kết hôn thì sẽ phát cho anh ta một mười vạn tệ làm hồng bao."

"Mười vạn tệ?" Đinh Kiến Quân nhịn không được kêu lên!

Tô Lê vội la lên: "Anh hai, anh đừng ồn ào, truyền đi người ta còn tưởng rằng em là vì tiền mới đi cùng anh ta, lỡ như thất bại thì làm sao bây giờ?"

Vương Hải Hà lập tức nói: "Đúng vậy, việc này người trong nhà chúng ta biết là tốt rồi, đừng nói ra, không thể nói với bất cứ ai."

Đinh Hải hai mắt sáng lên, đã tưởng tượng đến sau này con gái cầm cái hồng bao lớn này, về nhà cho ông ta thì ông ta sẽ tiêu xài như thế nào.

Đinh Kiến Quân kích động hỏi em gái: "Hai người tính lúc nào kết hôn?"

Tô Lê buồn bực nói: "Vừa kết giao không đến hai ngày đâu, người lớn cũng chưa từng thấy qua, nào có nhanh như vậy? Con mệt mỏi, không nói với mọi người nữa!"

Tô Lê một bộ thẹn quá thành giận chạy.

Trong đầu Đinh Hải, Đinh Kiến Quân tất cả đều là một vạn tệ kia, lâng lâng.



Vương Hải Hà nhớ lại thím Quách ở nhà ăn, chạy tới phòng con gái, nhắc nhở cô tuyệt đối đừng ngủ với đàn ông trước khi kết hôn, nếu không dễ dàng có hại.

Tô Lê qua loa đáp ứng.

Sau khi Vương Hải Hà rời đi, Tô Lê tắt đèn nằm ở trên giường, ngẫm lại khuôn mặt soái khí cùng bắp thịt rắn chắc của Lục Diên, Tô Lê quyết định, đợi đến thời điểm cô không cần thiết lại lợi dụng Lục Diên bảo hộ, nếu hai người muốn tách ra, Tô Lê cũng muốn cùng Lục Diên ngủ một lần, coi như là cho hắn thù lao bảo hộ nàng, cũng là thỏa mãn nhu cầu của mình.

Đêm nay, Tô Lê mơ một giấc mộng kiều diễm.

Sáng ngày hôm sau Lục Diên tới đón cô, Tô Lê nhìn xem bóng lưng thẳng tắp của nam nhân ngồi trên xe, trong lòng còn có chút ngứa ngáy.

Thực sắc tính dã, nam nữ đều như thế.

Buổi tối, bảy giờ rưỡi phim bắt đầu chiếu, không tới bảy giờ Tô Lê đã chia xong cơm tối.

Lục Diên cơm nước xong xuôi về ký túc xá tắm rửa thay quần áo khác rồi trở lại nhà ăn đợi cô, sau đó cùng Tô Lê đến phòng bếp nhà ăn.

Ba cái nồi lớn nấu cơm, mặt bàn đã được Vương Hải Hà thu thập sạch sẽ, Tô Lê rửa xong ba cái nồi lớn đựng cơm cùng toa ăn thì có thể đi.

Tô Lê không muốn làm việc, nhìn Lục Diên, Tô Lê "Ôi chao" một tiếng.

Lục Diên còn đang quan sát phòng bếp, nghe được thanh âm lập tức nhìn về phía cô: "Em làm sao vậy?"

Tô Lê trở tay gõ sau lưng, thở dài nói: "Đứng một ngày, bả vai nhức mỏi."

Lục Diên đi tới muốn nắn vai giúp cô.

Tô Lê xấu hổ né tránh anh nói: "Đợi lát nữa các bác sẽ trở lại, anh thiếu động thủ động cước."

Lục Diên vô tội nói: "Ai muốn táy máy tay chân, em nói mỏi vai, anh thay em xoa bóp, vì muốn tốt cho em."

Tô Lê bĩu môi: "Nếu anh thật sự muốn tốt với em, giúp em rửa ba cái nồi này."