Chương 1: Sói lớn ở đâu đến thao a!
Trước kia khi tiến vào một thế giới mới, Vương Biên Ánh thường chưa kịp tỉnh táo đã bị ký ức ào ào truyền vào trong đầu, làm cậu thấy cả người đều không ổn.
Cậu không hiểu, bản thân mình dính phải lời nguyền gì không, vì cái gì mà… Lại một lần nữa bị đàn ông thao a!
Vương Biên Ánh tâm sự tình tồi tệ mà đi vào thế giới tiếp theo, cả người cậu đều muốn tự kỷ rồi. Sau khi nhìn qua cốt truyện cậu mới yên lặng thở ra.
Cũng không biết có phải lương tâm của hệ thống trỗi dậy, lần này cậu có thể dễ dàng tìm đến đối tượng nhiệm vụ, là lão cha tiện nghi, một người đơn độc trăm năm. Bởi vì thiếu hụt tình cảm cho nên sẽ không có người nào chiếm giá trị hạnh phúc cả.
Mà cậu, là một đứa trẻ đáng thương được thụ tinh bằng ống nghiệm. Nhiệm vụ mục tiêu cũng chính là ba ba của cậu, vì hắn sợ mình vô hậu nên mới dùng cách thụ tinh ống nghiệm để có người thừa kế.
Sợ hắn không thể tiếp thu nên đến tận năm cậu mười sáu tuổi mới được đưa về. Vương Biên Ánh ngồi trên sô pha, nhìn đối tượng nhiệm vụ lần này. Cậu phát hiện, hình như ba ba cậu còn lạnh nhạt hơn cả Vương Chiêm Khải.
Sau khi biết mình có con trai, Vương Phong Toại cũng chỉ nhìn lướt qua cậu một cái rồi nói: “Tùy tiện.”
Giống như không để ý Vương Biên Ánh có ở lại hay không, cũng không quan tâm cậu sẽ đi nơi nào. Hắn xoay người lên lầu.
Ba tháng tiếp đó, Vương Biên Ánh chưa nhìn thấy đối phương thêm lần nào.
—— Độ khó chính là vô cùng khủng bố!
Nhìn tiến độ nhiệm vụ không có một chút dịch chuyển nào, một lần nữa Vương Biên Ánh lại sinh ra khủng hoảng trong lòng. Chỉ là cậu không biết đối tượng nhiệm vụ đang ở nơi nào nên không thể tự mình đi tìm.
Thế là Vương Biên Ánh đang khủng hoảng bắt đầu nôn nóng chờ đối tượng nhiệm vụ về nhà một chuyến. Kết quả làm cậu thất vọng rồi.
Đối phương có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, thật là đáng sợ.
Không có cách nào. Ban đêm Vương Biên Ánh buồn quá không ngủ được thì ngồi ngắm sao, lại bị một con sói lớn cao ít nhất hai mét đánh gục!
Ngọa tào ——
Máu trong người Vương Biên Ánh đều muốn ngừng chảy rồi, sắc mặt cậu tái nhợt, đến câu ngọa tào cũng không thể nói nên lời.
Vì sao trên thế giới này lại có sói lớn như thế!!!
Vì sao nhà cậu lại có sói lớn!!!
Cậu…
Chết chắc rồi.
Không nghĩ tới nhiệm vụ của mình còn chưa có tiến độ gì mà còn sắp chết. Vương Biên Ánh cảm thấy đau lòng, nước mắt chảy ròng ròng.
Móng vuốt của sói lớn ấn trên ngực Vương Biên Ánh, nó ngửi thấy mùi hương trên người cậu, ánh mắt trong bóng tối tản ra lục quang sâu kín.
Sói lớn tiến gần ngửi mùi ở gáy cậu. Vương Biên Ánh sợ hãi nghiêng đầu, né tránh răng nanh đáng sợ của con sói. Cậu nhịn không được cơ thể có hơi run lên. Cho đến khi phần cổ bị cái lưỡi có gai ngược của con sói chạm vào, Vương Biên Ánh mới sợ hãi kêu lên: “Không cần…”
Cậu nhớ ra giả thiết của thế giới này, là một thế giới ABO…
Mà hiện tại nơi sói lớn cắn kia, chính là tuyến thể của cậu.
Cậu giống như… Bị một con sói lớn đánh dấu.