Giây phút khi dựa vào giường, Vương Biên Ánh trâm tư lâm vào suy nghĩ cường liệt, cậu cảm thấy thân thể của mình phản ứng giống như trên thân thể đột nhiên có một nơi kỳ quái phát triển.
Chẳng qua, quay đầu lại nhìn thoáng qua giá trị hạnh phúc của nhiệm vụ mục tiêu, cuối cùng Vương Biên Ánh vẫn phải thỏa hiệp.
Vãi, 100%!
Mắt thấy nhiệm vụ sắp kết thúc đến nơi, chuẩn bị tới lúc đếm ngược hết hạn giá trị hạnh phúc, bây giờ vừa đủ một trăm phần trăm, cậu bèn đi tới đâu tính tới đó.
Xem xong ký ức bản thân sau khi mất trí nhớ, Vương Biên Ánh nhịn không được mà hơi cạn lời, rõ ràng lúc đầu nhiệm vụ mục tiêu nghiêm túc như cán bộ già mà!
Sao lại… sao bây giờ lại biến thành cái ngữ này…
Vương Biên Ánh không hiểu nổi.
Dựa vào giường tư thế sẽ làm, thừa nhận không có cảm giác an toàn nào, dù sao thì sau lưng cũng có thể coi là một nơi nguy hiểm.
Cho nên đến khi Trương Mâu Viễn mò người cậu từ dưới lên, khi tay hắn nắm lấy đôi ngực, theo bản năng cậu liền run run một chút.
Má nó chứ cái thằng ông nội này…
Vậy sẽ chơi cậu sao?!
Đè tay Trương Mâu Viễn lại, Vương Biên Ánh cũng không biết nên làm sao bây giờ, phản kháng thế nào, làm sao phản kháng bây giờ.
Dùng sức túm một chút, lực tay cậu không đủ mạnh, phản kháng thất bại. Nhưng thật ra Trương Mâu Viễn đã nhận ra có điều không đúng, còn hôn vành tai cậu: “Xảy ra chuyện gì vậy Biên Ánh?”
Nháy mắt, vành tai đã như bị điện giật, tê dần. Cảm giác này thật sự có chút quá mức với kí©h thí©ɧ, làm Vương Biên Ánh lập tức nức nở theo bản năng một tiếng.
Trương Mâu Viễn chỉ cho rằng cậu đã lâu không tiếp xúc quá cho nên có chút sợ hãi, vội vàng trấn an: “Biên Ánh đừng sợ, sẽ rất thoải mái, đừng sợ, đừng sợ.”
Cắn môi dưới, Vương Biên Ánh cuối cùng vẫn nức nở một tiếng: “Em sợ, em không nghĩ tới anh… hu hu.”
Cậu chỉ là người vô tội tới tới làm nhiệm mà thôi, sao lại cho cậu trải qua chuyện này. Cậu tới giúp nhiệm vụ mục tiêu tìm hạnh phúc, không phải bán mông đâu mà!
Chẳng qua Trương Mâu Viễn ngày thường thực dễ nói chuyện lúc này lại có chút “Ý chí sắt đá”, miệng thì nói sẽ thoải mái, động tác trên tay căn bản không tính dừng, dẫn tới một luồng điện khiến Vương Biên Ánh da đầu tê dại.
Chờ tới khi tay chỉ bắt đầu khuếch trương, Vương Biên Ánh nhịn không được liền căng chặt cả người, không nhịn nổi bèn trực tiếp bắn.
Đệt…
Thế này cũng kí©h thí©ɧ quá rồi.
Trải qua thời gian bi ai đáng sợ này, Vương Biên Ánh cũng chưa từng gặp được cảnh tượng này bao giờ, thời điểm dòng điện xuyên qua lỗ thịt, tựa hồ đã làm chết cậu rồi.
Vừa chạm nhẹ một chút đã sướиɠ tới mức trực tiếp bắn ra, Vương Biên Ánh thậm chí còn hơi sợ hãi khi Trương Mâu Viễn trực tiếp tiến vào chơi cậu sẽ là cảm giác thế nào.
Chẳng qua bởi vì dòng điện kia thế nên chân cậu mềm nhũn cả ra, eo cũng mềm, cả người đều quỳ bò, không đứng dậy nổi, căn bản không có biện pháp giãy giụa.
Cho nên cũng chỉ có thể để Trương Mâu Viễn tùy ý vươn tay đút thật sâu, theo đó là dòng điện nhè nhẹ kia, kí©h thí©ɧ thịt ruột mẫn cảm, rất nhanh nơi đó đã hơi hơi đã ươn ướt lên.
Vội vàng cắn cánh tay mình, Vương Biên Ánh nức nở một tiếng, sợ bản thân không nhịn được mà lên tiếng thốt ra mấy lời rêи ɾỉ lung lung rối loạn.
Nhưng rất nhanh cánh tay ấy đã được Trương Mâu Viễn đang lo lắng lấy ra ngay: “Đừng cắn chính mình mà em.”
“Nhưng mà…” Vương Biên Ánh lắc lắc đầu, từ đầu đến mông đều bị dòng điện kia quấn lấy. “Nó kì lắm, hức, không được…”
Thật sự có chút kí©h thí©ɧ quá rồi đấy, cứ thế với hệ thống ngôn ngữ không nhạy bén nổi nữa, bản thân cậu nói gì cậu cũng chẳng biết nữa rồi.
Rất nhanh đã có thêm nhiều ngón chen vào, mỗi ngón tay đều mang theo dòng điện nhỏ, chậm rãi kí©h thí©ɧ thịt ruột, khiến Vương Biên Ánh thậm chí còn có loại cảm giác bên trong thân thể cậu đều đang run rẩy.
Lỗ sau rất nhanh đã ướt đẫm, nhanh hơn bình thường rất nhiều. Liếc mắt thối cũng biết là do bị điện làm tê tái đến mức sung sướиɠ, đặc biệt là khi đυ.ng tới điểm da^ʍ, Vương Biên Ánh đã bắn liên tục hai lần.
Cái cảm giác này, thật giống như vừa nháy mắt đã trực tiếp đi tới bầu trời, giống nhau ở chỗ không thể xuống được.
Cuối cùng cậu cũng nhịn không được mà rêи ɾỉ , Vương Biên Ánh thậm chí nghe không được bản thân cậu đang nói gì, nói nhăng nói cuội, nức nở nói cái gì mà ‘sướиɠ quá’, ‘không cần’, một hồi sau lại nói muốn sâu thêm.
Lúc đang mơ mơ màng màng, liền nghe được Trương Mâu Viễn dạy một câu: “Biên Ánh gọi anh là chồng được không?”
“Chồng ơi…”
Theo bản năng cậu đã nói ra, theo ngay sau đó là cả người cứng đờ, lỗ nhỏ bị dươиɠ ѵậŧ lớn làm cho căng hết nấc. Đáng sợ hơn cây gậy này còn mang theo dòng điện, khiến cho giây phút hắn vừa tiến vào cậu đã lần nữa bắn ra.
Bên trong vô cùng mềm mại ướŧ áŧ, cho nên đi vào không phải mất nhiều sức, Trương Mâu Viễn thọc vào rút ra vài cái, phát hiện hai mắt Vương Biên Ánh có chút thất thần, liền biết có khi dòng điện này hình như kí©h thí©ɧ quá đà rồi.
Cuối cùng Vương Biên Ánh mới ngẩng cổ, có chút gian nan ư một tiếng, thanh âm rất dài, cuối cùng bị đâm cho còn cái nịt.
“A… Không…”
Cảm giác được bắt đầu sự va chạm ở lỗ nhỏ có dòng điện, theo bản năng, Vương Biên Ánh có hơi kháng cự, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, một nửa là hưởng thụ, một nửa là sợ hãi.
Thật sự… kí©h thí©ɧ quá rồi đó.
Đầu óc cậu tê rần như bị điện giật, cuối cùng Vương Biên Ánh vẫn phải thả trôi thân mình, ghé vào trên giường, chỉ dẩu mông, giống như con cɧó ©áϊ.