(TG2) Chương 19: Muốn ăn kẹo không?

Khi nhìn thấy phần giới thiệu của nhiệm vụ, ý nghĩ đầu tiên của Biên Ánh là nhiệm vụ quá khó, không biết phải làm sao.

Nhưng ở phần chú thích, lập tức thấy mấy chữ " lão cán bộ cấm dục", nháy mắt cậu liền cảm thấy nhiệm vụ này nên để cậu hoàn thành.

Hiện tại Vương Biên Ánh sớm đã không để bụng nhiệm vụ đơn giản hay khó khăn, cậu chỉ để ý liệu mình có gặp lại kẻ biếи ŧɦái như Vương Chiêm Khải hay không.

Bởi vì độ khó của thế giới này rất cao, cho nên có thể xem trước tư liệu, Vương Biên Ánh lật xem một chút thiết lập, cảm thấy hơn phân nửa là ổn.

Khác với mục tiêu nhiệm vụ ở thế giới trước, hạnh phúc của Vương Chiêm Khải là bởi vì thốn tình cảm, mà thế giới này mục tiêu nhiệm vụ lại là bởi vì quá đại nghĩa, tình nguyện giúp người khác hạnh phúc cũng không màng đến hạnh phúc của chính mình.

Suy nghĩ một chút, Vương Biên Ánh cảm thấy người này khá được, dựa theo cốt truyện, gia hỏa này sẽ đem người mình thích chắp tay nhường lại, chúc nàng hạnh phúc.

Cho nên muốn làm người như vậy hạnh phúc, thật không dễ dàng.

Bất quá Vương Biên Ánh thật sự rất tò mò người như vậy sẽ trông như thế nào, rốt cuộc làm nhiều nhiệm vụ như vậy cũng chưa từng thấy quái nhân.

Chẳng qua khả năng cậu sẽ bị hạn chế bởi vì thiết lập, cho dù thật sự nhìn thấy e rằng cũng không quá để ý.

Khi bấm vào mở ra nhiệm vụ, trong lòng Vương Biên Ánh có chút hoang mang rối loạn, ngốc tử không biết tính toán, cậu có chút sợ nhiệm vụ sẽ thất bại.

Quên đi, Vương Biên Ánh nghĩ đến số điểm mình đã tích cóp, cũng đủ để thất bại một hai lần.

……

Trong căn phòng chống, một chàng trai dáng vẻ yếu đuối ngồi thất thần trên ban công, ánh mắt cậu dại ra, cả người lại tinh xảo giống như búp bê Tây Dương không có linh hồn.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, nhưng cậu lại không phản ứng gì, cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi đến, bế cậu lên: “Biên Ánh, ca ca trong khoảng thời gian này có việc, khả năng khó có thể chăm sóc em, em đến chỗ bạn của ca ca ở vài ngày được không."

Thần sắc không tự chủ rơi vào mặt của nam nhân, Vương Biên Ánh chậm rãi đáp: “Được.”

Vốn tưởng rằng phải rất vất vả mới khiến Vương Biên Ánh thỏa hiệp, lại không nghĩ đứa nhỏ lại dễ dàng đồng ý, vẻ mặt nam có chút cao hứng, lại có chút trêu đùa: “Lần này tại sao lại không bám dính ca ca rồi không cho đi đâu, ít nhất cũng phải làm nũng chứ?”

“……”

Mặt vô biểu tình nhìn người trước mắt, Vương Biên Ánh không biết tại sao lại ủ rũ như vậy.

“Quên đi” xoa xoa tóc tiểu hài tử, nam nhân thở dài, “Anh cũng nên biết hiện tại em…… Xin lỗi.”

Không rõ nam nhân rốt cuộc đau lòng vì cái gì, Vương Biên Ánh duỗi tay sờ sờ mặt hắn, sau đó cúi người hôn một cái.

Tuy rằng không thể nói chuyện hay đáp lại, nhưng Vương Biên Ánh sẽ luôn dùng một số động tác trên cơ thể để trấn an, nam nhân bị cậu chọc cười, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Hài tử trong ngực là em trai hắn, bố mẹ mất từ khi còn nhỏ, em trai chính là hắn nuôi lớn.

Chẳng qua bởi vì lúc trước cha mẹ xảy ra chuyện quá đột ngột, lúc em trai phát sốt không có người trông chừng, nên mới thành như bây giờ.

Vương Phương Hồn vẫn luôn cảm thấy áy náy với bộ dáng hiên tại của Vương Biên Ánh, cảm thấy nếu không phải vì lúc trước mình không có chú ý tới, em trai sẽ không trở lên như thế này.

Cho nên Vương Phương Hồn gần đem Vương Biên Ánh trở thành sinh mệnh của mình mà đối đãi, trong khoảng thời gian này thành phố S xảy ra rất nhiều chuyện, rất nguy hiểm, cho nên cậu căn bản không dám mang đệ đệ ra ngoài.

Hơn nữa hắn còn nghe một số tin tức, nghe nói gần đây không yên ổn lắm, Vương Phương Hồn không dám để em trai ở nhà một mình, cho dù có bảo mẫu cũng không yên tâm.

Cho nên mới bỗng nhiên nhớ tới người bạn tốt của mình, lấy nhân phẩm của đối phương có thể tin tưởng được.

Chỉ là trước khi gửi đi, Vương Phương Hồn vẫn là có chút không lỡ, tuy rằng rất yên tâm, nhưng cảm tình, vẫn khó có thể dứt bỏ.

Đứa nhỏ do hắn nuôi nấng, chưa hề dời khỏi hắn một giây một lát, ngay cả khi hắn đi làm, đứa nhỏ cũng đều nằm sấp trên đùi hắn ngủ.

Nhưng lần này thật sự rấy nguy hiểm, cho nên Vương Phương Hồn không thể mang theo Vương Biên Ánh, chỉ có thể giao phó cho bằng hữu.

Căn bản không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, Vương Biên Ánh chỉ ngoan ngoãn ngồi phát ngốc trong lòng Vương Phương Hồn, cậu không quá thích chơi đồ chơi, cũng không thích xem TV, phần lớn thời gian ăn rồi ngồi phát ngốc.

Tuy nhiên, Vương Phương Hồn biết, ngày thường chính mình quá mức bận rộn, xác thật có quá nhiều sơ sẩy đối với đứa nhỏ, trong lòng không khỏi cũng có chút áy náy.

Hôn lên má Vương Biên Ánh, Vương Phương Hồn nói: “Bảo bối đừng sợ, bạn của ca ca đang nghỉ phép, hắn có rất nhiều thời gian có thể dẫn em đi ra ngoài chơi.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa, trong lòng Vương Phương Hồn có chút phức tạp, nhưng vẫn bế Vương Biên Ánh ra mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là nam nhân thân hình cao lớn, biểu tình kiên nghị, sau khi nhìn thấy Vương Phương Hồn cùng Vương Biên Ánh, liền lộ ra một khuôn mặt ôn nhu: “Đây là Biên Ánh đi.”

Giọng nói của hắn ấm áp, nghe rất thoải mái, Vương Biên Ánh nhìn hắn một cái, sau đó liền thu tầm mắt về, tựa hồ không hề hứng thú.

“Mau vào đi, đây là Biên Ánh em trai tôi, Biên Ánh, đây là anh Mâu Viễn.”

Vốn không cảm thấy hứng thú Vương Biên Ánh ôm lấy cổ Vương Phương Hồn, bỗng nhiên cắn cổ hắn.

Tê ——” vội vàng bảo vệ Vương Biên Ánh, Vương Phương Hồn giải thích, “ Tình huống của em trai tôi cậu cũng biết, khi nó khẩn trương bất an, liền thích cắn người, nhưng không hề nghiêm trọng.”

“Nó sợ tôi sao?”

Tuy rằng Vương Biên Ánh giống như không có hứng thú đối với hắn, Trương Mâu Viễn lại cảm thấy rất hứng thú, hắn vẫn luôn hy vọng mình có thể có một đứa em trai, cho nên khi Vương Phương Hồn nói về chuyện này, hắn liền đưa ra biện pháp để hắn chiếu cố.

“Nó sợ người lạ, trước đây hẳn là hai người đã từng gặp mặt, nhưng do tôi sợ nó sẽ sợ hãi, vẫn luôn không đưa đi ra ngoài.”

“Tới ôm một cái?” Vươn tay, Trương Mâu Viễn đề nghị, “Không phải buổi chiều cậu phải lên phi cơ rồi hay sao, tôi cùng Biên Ánh mau chóng làm quen, bằng không đến lúc đó cậu đi rồi, tiểu gia hỏa khóc nháo, tôi lại không dỗ được.”

Do dự một chút, Vương Phương Hồn cuối cùng vẫn là thử thăm dò để Trương Mâu Viễn ôm được đứa nhỏ, vốn dĩ hắn còn có chút lo lắng, lại nhìn thấy đối phương ảo thuật, tạo ra một viên kẹo sữa: “Biên ánh muốn ăn không?”

Bị hấp dẫn lực chú ý, Vương Biên Ánh cũng không để ý rốt cuộc là ai ôm ai, ngoan ngoãn tùy ý Trương Mâu Viễn ôm, ngón tay chậm rì rì đem giấy gói kẹo xé mở, nhét vào trong miệng.

“Tiểu gia hỏa này, thật là có kẹo không cần anh trai.”

Tuy rằng trong lòng có chút không lỡ rời đi, nhưng Vương Phương Hồn xác thật không thể ở lại lâu, thời gian cấp bách, hắn cần thiết trước 5 giờ trước, phải tới nơi.

Chờ đến khi Vương Biên Ánh phát hiện không thấy ca ca đâu, thì trời đã tối đen.

Ăn xong kẹo Vương Biên Ánh có chút nghi hoặc, bò dậy tìm khắp phòng, Trương Mâu Viễn không biết cậu đang làm cái gì, chỉ cho rằng cậu nhàm chán muốn đi dạo, liền theo ở phía sau.

Cuối cùng phát hiện không thấy ca ca, Vương Biên Ánh sững sờ tại chỗ một hồi, sau đó nước mắt liền tuôn rơi như mưa.

Nhìn thấy cậu khóc, Trương Mâu Viễn nháy mắt luống cuống, vội vàng bế người lên: “Xảy ra chuyện gì Biên Ánh, khóc cái gì, anh Mâu Viễn bồi em chơi được không? Đừng khóc đừng khóc, chúng ta đi ăn ngon.”

“Ca ca……” Có chút nghẹn ngào ngẩng đầu, Vương Biên Ánh lắc lắc đầu, “Ca ca…… Không thấy……”

Bởi vì không quen thuộc người không ở bên, Vương Biên Ánh theo có chút hoảng loạn, chỉ có thể gắt gao ỷ lại người tương đối quen thuộc là Trương Mâu Viễn.

Vương Biên Ánh xoa xoa nước mắt, Trương Mâu Viễn nhỏ giọng dỗ dành: “Ca ca đi làm kiếm tiền, một đoạn thời gian sau liền trở lại, Biên Ánh không khóc, anh Mâu Viễn ở cạnh em được không?”

Vốn dĩ tiểu hài tử tùy tiện bịa một lý do không chừng càng dễ dỗ, nhưng Trương Mâu Viễn tính cách chính trực, cho dù là tiểu hài tử, hắn cũng không muốn lừa gạt.

Bất quá Vương Biên Ánh tựa hồ cũng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, khóc trong chốc lát sau, bỗng nhiên ôm lấy cổ Trương Mâu Viễn.

“Tê ——”

Có chút kinh ngạc Trương Mâu Viễn nháy mắt cứng đờ, cuối cùng minh bạch lúc trước Vương Phương Hồn nói như vậy là vì cái gì, hắn cư nhiên…… Cũng bị cắn.

Bất quá Vương Biên Ánh xác thật vô dụng, hàm răng chỉ là nhẹ nhàng cắn lên một tầng da Trương Mâu Viễn, chẳng qua có thể là hắn quá mức cứng đờ, cuối cùng cái gì cũng đều không cắn được.

Như là có chút nghi hoặc, Vương Biên Ánh cũng không rảnh khóc, chỉ là vươn tay, sờ sờ chỗ mình vừa cắn.

Không biết vì cái gì, Trương Mâu Viễn ngược lại cảm thấy cậu sờ lần này, so với cắn còn làm da đầu hắn tê dại hơn.

Cảm giác nói không nên lời, Trương Mâu Viễn cũng không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể tùy ý Vương Biên Ánh nghi hoặc sờ sờ, lại thử thăm dò cắn lại.

Nhìn dáng vẻ vẫn là đánh giá cắn như thế nào mới thuận miệng, để về sau muốn cắn liền cắn.

Tính cách Trương Mâu Viễn rất tốt, cuối cùng vẫn là xoa xoa tóc Vương Biên Ánh, tận lực thả lỏng tiểu gia hỏa.

Khả năng cắn đồ vật xác thật sẽ làm cảm khẩn trương của tiểu gia hỏa thư hoãn một ít, rất nhanh Vương Biên Ánh liền không khóc, cũng buông lỏng không cắn nữa, có vẻ càng thêm tín nhiệm Trương Mâu Viễn.

Cho đến khi buổi tối đi ngủ, Vương Biên Ánh nhìn Trương Mâu Viễn sau khi nói xong ngủ ngon lại chuẩn bị ra ngoài, hốc mắt lại đỏ: “Muốn tìm ca ca……”

Tiểu gia hỏa sẽ không đại nháo chứ, thanh âm nho nhỏ, cho dù bị xem nhẹ, thanh âm của cậu cũng sẽ không bỗng nhiên trở lên lớn, cho nên đặc biệt chọc đau người.

Trương Mâu Viễn cũng không thể nhìn đứa nhỏ khóc, vội vàng trở lại dỗ dành, Vương Biên Ánh gắt gao ôm cổ hắn, thanh âm mềm mại: “Ca ca đâu?”

Khi trước kiểm tra, bác sĩ nói trí lực của Vương Biên Ánh hiện tại đại khái chính là như đứa trẻ 3 - 4 tuổi, sau khi trưởng thành, khả năng sẽ đạt tới trình độ tám chín tuổi.

Hiện tại Vương Biên Ánh mười sáu tuổi, để đạt được trình độ về sau khả năng yêu cầu hơn hai mươi tuổi mới có thể đạt tới.

Cho nên trí nhớ không tốt lắm, thường xuyên sẽ quên chuyện lúc trước, Trương Mâu Viễn cũng rấy kiên nhẫn, một lần lại giải thích một lần.

Suốt một tuần, Vương Biên Ánh mới tiếp thu việc ca ca đi làm, chẳng qua khả năng trong lòng vẫn là có chút bất an, đây là lần đầu tiên cậu phải trải qua việc phải phân biệt.

Cứ thế ở với người duy nhất quen thuộc là Trương Mâu Viễn, mỗi khi hắn đi ra ngoài liền sẽ cảm thấy rất sợ hãi, sợ hắn cũng sẽ rời đi, cho nên đặc biệt dính người.

Bất quá cậu cũng rất ngoan, Trương Mâu Viễn cũng thích mang theo cậu, khi đi ra ngoài mua đồ ăn sẽ tiện tay dắt đi, Vương Biên Ánh cũng sẽ không chạy loạn.

Buổi tối đi ngủ, Vương Biên Ánh sẽ gắt gao ôm eo Trương Mâu Viễn, không chịu rời bỏ, sợ sau khi mình ngủ một giấc dậy, người đã không thấy tăm hơi.

Bất quá kỳ thật ở cốt truyện, nguyên chủ cũng không ở cạnh Trương Mâu Viễn, mà là đi theo ca ca, chẳng qua sau đó ca ca cậu bỗng nhiên liên lụy vào một tổ chức thực nghiệm bí mật, không rõ tung tích.

Nguyên chủ được bảo mẫu nuôi dưỡng tới khi thành niên, mạt thế bùng nổ, nguyên chủ không có người bảo hộ liền mất mạng, trở thành một bóng đen trong lòng Vương Phương Hồn.

Mà Vương Biên Ánh cần hoàn thành nhiệm vụ, cho nên cho dù không có ký ức, vẫn theo bản năng cảm thấy Trương Mâu Viễn rất thân thiết, cho nên mới thân cận.

Mà Vương Phương Hồn cũng xác thật giống như trong cốt truyện, bỗng nhiên biến mất, Trương Mâu Viễn không thể liên hệ với hắn, vẫn luôn mang theo Vương Biên Ánh.

Cho đến khi qua sinh nhật 18 tuổi của Vương Biên Ánh, đột ngột xảy ra hồng vu và bắt đầu lan tràn, tính ăn mòn rất mạnh, nước mưa có thể làm làn da hư thối, biến thành tang thi ghê tởm đáng sợ.

Nơi bọn họ ở là thành phố A, cách xa nơi bùng phát là thành phố S, dân cư không nhiều lắm, tạm thời chưa bị lan đến.

Bất quá hai tháng trước Trương Mâu Viễn nhận được điện thoại của Vương Phương Hồn, bảo hắn chuẩn bị tầng hầm ngầm cùng số lượng lớn vật tư, trong tương lai mấy tháng tốt nhất không cần ra cửa.

Xuất phát từ tín nhiệm đối với bạn tốt, Trương Mâu Viễn liền chuẩn bị suốt hai tháng, hơn nữa còn ở vùng ngoại thành mua một một biệt thự phòng hộ.

Người chung quanh rất ít, cửa sổ đều là kính chống đạn, bên ngoài nhìn không tới bên trong, năng lực cách âm đặc biệt tốt, tăng mạnh phòng hộ cửa sắt.

Nhìn biệt thự cùng vật tư, Vương Biên Ánh chớp chớp mắt, từ bên trong lấy ra một chiếc kẹo sữa.

Chờ đến khi Trương Mâu Viễn phát hiện, Vương Biên Ánh đã bắt đầu ăn cái thứ hai.

Bắt lấy tiểu gia hỏa đang bẹp bẹp ăn kẹo, Trương Mâu Viễn nhéo nhéo mặt Vương Biên Ánh: “Không sợ đau răng? Đưa kẹo cho anh được không, về sau lại ăn.”

Tiểu hài tử cố chấp ôm kẹo, không chịu đưa cho hắn, Trương Mâu Viễn có chút bất đắc dĩ, cho dù ngẫu nhiên tiểu hài tử biến thành hùng hài tử, hắn cũng không nỡ mắng mỏ.

Cho dù đã 18 tuổi, nhưng thân thể tiểu gia hỏa vẫn là có chút gầy yếu, cậu cũng không phải kén ăn không ăn cơm, chính là không thể mập.

Mặc kệ uống nhiều sữa bò, chiều cao vẫn như ngừng lại ở 1m7, thoạt nhìn cũng hoàn toàn không nhỏ, bất quá ở cạnh Trương Mâu Viễn 1m9, thì khá nhỏ.

Càng không cần phải nói trên mặt còn mang theo dáng vẻ trẻ con, đại khái là uống nhiều sữa bò quá, cho nên mới vẫn núng nính như vậy.

Nếu không nói được, Trương Mâu Viễn chỉ có thể dỗ dành: “Anh cũng muốn ăn, em đút anh ăn có được không?”

Do dự một chút, Vương Biên Ánh từ sau lưng móc ra một chiếc, lại sờ sờ túi chính mình.

Cho rằng ở túi sau cậu còn giấu kẹo, Trương Mâu Viễn thuận miệng lại nói: “Còn có sao, anh không đủ ăn.”

Tiểu gia hỏa rất hào phóng, không cho ăn thì không cho, nhưng là nếu hắn muốn ăn, cậu liền sẽ cho.

Sờ soạng túi một chút phát hiện trống trơn, Vương Biên Ánh có chút rối rắm, vốn dĩ muốn dùng tay lấy viên kẹo trong miệng móc ra, rồi lại nhớ tới Trương Mâu Viễn không cho cậu dùng tay cầm đồ ăn.

Không có biện pháp, Vương Biên Ánh chỉ có thể ngẩng đầu, nghiêng đầu tự hỏi một lát.

Cảm giác được Vương Biên Ánh mang theo hơi thở của kẹo, Trương Mâu Viễn sửng sốt một chút, còn chưa có phản ứng lại, liền cảm giác được đối phương nhút nhát sợ sệt đẩy cái lưỡi bọc kẹo sữa, đưa vào trong miệng hắn.

Bởi vì tiểu hài tử thích ăn kẹo, Trương Mâu Viễn sợ cậu sẽ đau răng, vẫn luôn dạy đối phương sau khi ăn xong đều phải đánh răng.

Vì vậy trong miệng tiểu gia hỏa vẫn luôn mang theo hương kem đánh răng, hiện tại lại thêm hương kẹo sữa, đầu lưỡi mềm mại như là có chút không lỡ viên kẹo trong miệng, cuối cùng còn liếʍ một chút.

—— ở trong miệng hắn.