"Bổn cung cũng mong chờ hoàng huynh sớm tỉnh lại." Trầm Niệm làm như bản thân đã hy sinh rất lớn: "Thế này đi, trước khi hoàng huynh tỉnh lại, bổn cung sẽ ở lại điện Tử Thần, có bổn cung chăm sóc thì hoàng huynh sẽ không bị mấy người chân tay vụng về làm tổn hại đến long thể!"
"Chân tay vụng về" là nói đến ai, tất cả mọi người có mặt đều có thể liên tưởng được.
"Cái này… không hợp với lễ…"
"Lễ tiết do người định! Lúc này rồi còn hợp hay không hợp lễ nữa!" Thấy Vương Thủ Đức vẫn còn do dự, giọng điệu của Trầm Niệm trở nên nghiêm túc: "Không biết có bao nhiêu người của tiền triều hậu cung đều chờ xem chuyện cười của hoàng thất, thời kỳ rất nhiều thủ đoạn khó lường, khi hoàng huynh tỉnh lại ta sẽ tự đi thỉnh tội!"
Giọng nói của Trầm Niệm có lực, tuy là nữ tử nhưng lại toát ra khí chất mạnh mẽ và tự tin, có sức thuyết phục không tưởng.
Vương Thủ Đức bị tiếng mắng làm cho kinh ngạc, đúng vậy, lúc này Hoàng thượng bị hại, triều đình hỗn loạn, có công chúa An Ninh ở trong cung ít nhất cũng có thể răn đe không ít người còn đang vây xem, phong tỏa tầm mắt của nhiều người tìm tòi.
Lần này, cuối cùng hắn cũng vui vẻ thần phục cúi đầu trước Trầm Niệm: "Vâng, tuân theo chỉ thị của công chúa."
……
Trầm Niệm đã đường hoàng ở trong tẩm điện của Tấn Nhân Đế, đem theo lý do hiên ngang lẫm liệt này khiến người ta tức lộn ruột, cuộc sống ở đây còn an nhàn thoải mái hơn phủ công chúa.
Nói là cực nhọc ngày, không thể nghỉ ngơi yên ổn để chăm sóc cho Tấn Nhân Đế nhưng mỗi ngày Trầm Niệm chỉ dựa vào giường nhỏ đọc sách, ăn kẹo hoa quả, còn việc lau người thay quần áo, v.v… cho hắn, đương nhiên vẫn giao cho thị nữ.
Người có thể được nàng hầu hạ có khi vẫn chưa được sinh ra.
Chỉ có vấn đề cho uống thuốc thì Trầm Niệm sẽ tự mình làm, dù sao nàng cũng theo bản lĩnh của mình để "ăn".
Từ ngày hôm sau trở đi, mỗi lần cho uống thuốc, hạ nhân trong cung đều bị Vương Thủ Đức đuổi ra ngoài sạch sẽ, chỉ có hắn ở ngoài cửa, giúp công chúa giữ cửa như ăn trộm.
Hắn đã nghe nói rằng công chúa An Ninh là người cởi mở và có rất nhiều trai lơ, nhưng không ngờ đến Thánh thượng mà nàng cũng không tha!
Nếu không phải, nếu không phải nghĩ đến sự tồn tại của bản thân còn có tác dụng với Thánh thượng, Vương Thủ Đức sẽ cảm thấy mình nên đến Thận Hình Ti phế đi cái chức phận của mình.
Bây giờ hắn chỉ hi vọng sau khi Thánh thượng tỉnh lại không phát hiện ra bản thân bị công chúa An Ninh khinh bạc, nếu không nộ khí công tâm, tất cả mọi người đều phải toi đời.
Trầm Niệm không biết vị tổng quản nội cung mà ngay cả Thừa tướng cũng phải khách sáo một chút lúc này đang lo lắng cho "cô công chúa ngốc" sau gần mười ngày cho uống thuốc, liên tục cung dưỡng năng lượng Long khí đã khiến linh đài của nàng phục hồi một phần mười. Mặc dù nó vẫn còn bị tàn phá, nhưng đã vận xuống được tố chất của công pháp tốt hơn nhiều rồi.
Mị thuật luyện thể, thân thể là vốn liếng lớn nhất của mị tu. Lúc này, dung mạo và đường nét của Trầm Niệm vẫn giống như công chúa An Ninh nhưng làn da toàn thân lại sáng lên ánh hào quang, đôi mắt to và tràn đầy sức sống, mái tóc đen dày, dáng người mê hoặc, bộ ngực to, vòng eo thon gầy không chút mỡ thừa, so với mười ngày trước giống như một người khác.
Lại một lần đút thuốc xong, Trầm Niệm không lập tức đứng dậy.
Mặc dù nàng không phải là một thầy thuốc, nhưng với sự thanh trọc của Long khí, nàng có thể cảm nhận được rằng cơ thể của Hoàng đế thực sự đang từ từ khôi phục. Chất độc trong cơ thể của Tấn Nhân Đế đang được đào thải từng ngày, nàng nghĩ rằng vài ngày nữa Trầm Kình Thương sẽ tỉnh lại.
Trong ký ức của nguyên chủ, chuyện đầu tiên mà Tấn Nhân Đế làm sau khi tỉnh lại là bắt gần một nửa cung nhân trong cung. Cả điện Tử Thần máu chảy thành sông, hàng chục các thế gia của tiền triều cũng bị quân ngự lâm bao vây tịch thu gia sản, tru di cửu tộc.
Tục ngữ nói, một khi Thiên tử tức giận thì sẽ gϊếŧ chết hàng triệu người, nhưng Trầm Niệm không thể bị rủi ro vào lúc này.
Nói Tấn Nhân Đế là một bạo quân, tùy ý gϊếŧ người, Trầm Niệm cảm thấy oan uổng cho hắn rồi. Bất cứ ai khi tỉnh dậy, phát hiện mình đã thay đổi từ một nam nhân bình thường khỏe mạnh thành mới đi được hai bước đã phát bệnh đến thổ huyết thì tâm trạng sẽ không tốt, huống chi là vua của một nước.
Có điều chuyện này cũng không liên quan gì đến Trầm Niệm. Chỉ cần vị hoàng huynh này làm một chỗ dựa tốt trước khi thu thập số mệnh là được. Tấn Nhân Đế là bạo quân hay là hôn quân nàng đều không để ý.
Có điều lần này nàng giải độc thổ huyết cũng coi là cứu phản diện một mạng rồi nhỉ?
Chà, coi như đó là phần thưởng nàng hút Long khí của hắn vậy. Trầm Niệm ném cái bát trống rỗng, nàng dựa vào giường nhỏ ngồi vắt chéo hai chân, cầm viên kẹo nhét vào trong miệng, cảm thấy mình quá tốt bụng rồi.
Đại ma vương: Thuốc đắng quá.
Trầm Niệm: Kẹo thật ngọt.
Một sự thật phải rơi nước mặt là: Hoàng đế bệ hạ đáng thương mỗi ngày đều không có kẹo để ăn.
*Lưu ý: cuốn sách này là từ 《Chu dịch-Truyện hệ từ thượng》, "Đại diễn số năm mươi, có bốn mươi chín công dụng". Hậu nhân nói "Chạy trốn đầu tiên là vì biến số", biến số này có thể hiểu là thứ phá vỡ sự cân bằng, hoặc có thể hiểu là đường sinh cơ.