Gian ngoài thỉnh thoảng nghe được âm thanh tiếng chân đi ngang qua, dân chúng hàn huyên và binh sĩ thao luyện, trong lều trại lại là phù dung xuân sắc, ngọc tí hoành trần.
Trên thảm là y phục màu đỏ đậm và đen tuyền nằm rải rác, mà trên chiếc giường không tính là rộng rãi, hai cơ thể đang chồng lên nhau, tạo ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập.
"Ừ~"
Hai chân bị nam nhân bẻ ra, Trầm Niệm khéo léo quấn quanh vùng eo thon chắc phía trên thân thể, mà Trầm Kình Thương phủ lên người nàng, ngón tay ở trên qυầи ɭóŧ tơ tàm không nhẹ không nặng xoa ấn, cho đến khi cảm nhận được mảnh vải thấm ướt, mới chui vào "bạch" một tiếng, tách ra cánh hoa mềm mại.
"Ừm ~ a ha ~"
Quả thù du trước ngực vẫn bị nam nhân hút, Trầm Niệm ngửa đầu, hai tay tự do đặt ở tai và cổ nam nhân, trong miệng phát ra hơi thở yêu kiều.
"Nơi này, muốn hoàng huynh không?"
Trầm Kình Thương cố ý dùng ngón tay kẹp lấy cánh thịt, ngón tay tự do ở miệng huyệt.
"Ừ ~ muốn... A ~"
Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu.
Trầm Kình Thương vẫn không biết đủ: "Muốn như thế nào?"
"Ừ a ~" Trầm Niệm mị nhãn như tơ, ấn ngực tiến sát vào miệng nam nhân gần hơn một chút, môi đồng thời dán vào bên tai hắn, nhẹ nhàng liếʍ cắn.
"Muốn... Muốn long căn của hoàng huynh... Mạnh mẽ cắm vào... A ừ ~ cắm vào hoa huyệt của muội muội..."
"Ha..."
Da^ʍ ngữ như vậy đối với nam nhân đã lên dây cung mà nói không thể nghi ngờ là xuân dược mạnh nhất, Trầm Kình Thương nhanh chóng dùng ngón tay khuấy động vài cái trong huyệt đạo đã sớm ướt đẫm rồi rút ra, cầm côn ŧᏂịŧ tráng kiện của mình vùi vào hoa tâm ấm áp của thiếu nữ.
*
Ngày hôm sau.
Phủ công chúa An Hòa.
"Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta đi!"
Hàn Thừa Quân đứng lên từ trên giường công chúa lớn như vậy, vừa mặc quần áo xong, quân Vũ Lâm đã phá cửa xông vào khống chế cả người hắn ta, bắt lấy bả vai hắn ta đi ra ngoài.
"Đứng lại!"
Trầm Tịch cầm áo choàng đuổi tới cửa ngăn cản người của quân Vũ Lâm, sắc mặt sắc bén nói: "Lá gan của quân Vũ Lâm các ngươi cũng quá lớn! Dám bắt người của bổn cung trước mặt bổn cung!"
"Bổn cung ngược lại muốn hỏi xem hoàng huynh một chút, đây là đạo lý gì!"
Hữu Kiêu Vệ Tướng quân dẫn đầu vẫn chưa bị những lời này của Trầm Tịch dọa sợ, lấy ra một cái lệnh bài kim sắc từ trong ngực, liếc mắt một cái nói.
"Ý chỉ Thánh thượng, nhị tử Hàn Thừa Quân của Vinh Quốc công là người nhạy bén, tuấn tú lịch sự, phong là Khang Hòa Thế tử, ban cho Cú Lệ Phác Mẫn Tuệ Nhị Đẳng Tướng quân làm chính phu, theo sứ đoàn Cú Lệ hôm nay rời kinh."
Khang Hòa Thế tử?
Ban làm chính phu?
Rõ ràng là một câu nói đơn giản nhưng đều khiến Hàn Thừa Quân và Trầm Tịch loạng choạng.
Hàn Thừa Quân kỳ thật nóng vậy hơn mười năm, vẫn luôn kỳ vọng chính là mình một ngày nào đó trở nên nổi bật, có thể so sánh với thân huynh, trở thành thế tử. Bây giờ mong muốn này đã trở thành sự thật, nhưng cùng với đó là tứ hôn có thể đánh ngã hắn ta trên mặt đất không bao giờ đứng dậy được.
Hắn ta, một người đường đường là nam nhi, lại trở thành chính phu của một nữ thần nước ngoại tộc nho nhỏ!
Một khi hắn ta đi đến Cú Lệ, làm sao có thể trở về được? Bây giờ, mọi thứ đổ ập xuống làm tất cả đều biến thành bọt nước!
"Không! Không có khả năng!"
Trầm Tịch không tin lắc đầu: "Hoàng huynh không có khả năng đối xử với ta như vậy! Hắn biết rõ Tử Uyên là người của ta!"
Từ khi bị quân Vũ Lâm vây quanh phủ công chúa, Trầm Tịch liền ý thức được bên cạnh mình đã sớm có người của Trầm Kình Thương. Nàng ta cố ý đắm chìm trong tình yêu ngày ngày với Hàn Thừa Quân, khó tránh khỏi không có ý niệm muốn thả lỏng cảnh giác của người lòng dạ ác độc là hoàng huynh.
"Công chúa An Hòa, người yên tâm một chút chớ nóng nảy."
Hữu Kiêu Vệ Tướng quân một tay xách Hàn Thừa Quân lên, ngữ khí bình tĩnh tiếp tục: "Tiễn Hàn Thế Tử đi, sẽ đến phiên ngài."
"Mấy ngày nữa sứ thần Cao Mật sẽ rời kinh, chúng ta sẽ hộ tống công chúa đi đến Cao Mật hòa thân."
Ý chỉ hòa thân bị Trầm Tịch cố ý vứt ở phía sau đầu, giờ phút này tựa như một con dao, treo trên đỉnh đầu nàng ta, khiến Trầm Tịch túa ra mồ hôi lạnh. Cuối cùng nàng ta ý thức được, tất cả mọi thứ nàng ta từng lên kế hoạch chu đáo đều đã sớm rối loạn.
"Công chúa cứu ta! A Tịch cứu ta!"
Hàn Thừa Quân lúc này giãy dụa trong tay võ tướng, tóc tai lỏng lẻo, quần áo lộn xộn, cuối cùng mất đi dáng vẻ trầm ổn tuấn tú.
Mà Trầm Tịch ngơ ngác nhìn hắn ta, sắc mặt nàng ta cũng xám xịt một mảnh.
Cứu?
Bản thân nàng ta bây giờ còn khó bảo toàn, thì làm sao cứu?
Đến lúc này, Trầm Tịch cuối cùng cũng hiểu được, nàng ta sai rồi, vô cùng sai.
Rõ ràng nếu nàng ta vẫn luôn thành thật làm một công chúa An Hòa, nàng ta có thể vô ưu vô lo, muốn có thứ gì đều sẽ có. Vì cái gì, sẽ không biết đủ muốn hại hắn để chính mình lên ngôi đây?
Là khi người Cú Lệ đến tìm mình hợp tác sao?
Là khi nhìn Trầm Niệm kiêu ngạo càn rỡ, chính mình lại chỉ có thể ủy khuất cầu toàn sao?
Không.
Tất cả là vì dã tâm của nàng ta, lòng tham của nàng ta.
Nhìn Trầm Niệm bây giờ, không tranh không đoạt nhưng vẫn được hoàng huynh nâng niu trong lòng bàn tay, trân trọng che chở.
Tất cả những thứ này, rõ ràng đều thuộc về nàng ta!