Chương 30: Chứng Minh Suy Đoán - tiếp

Câu Lệ cũng có người tinh thông thuật Kỳ hoàng, sứ thần Phác Mẫn Tuệ hiện tại chính là một trong số đó.

“Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng.” Trầm Tịch nghe Phác Mẫn Tuệ nhắc tới cái này cũng lạnh mặt, vừa nghĩ đến đã giận sôi máu. Nếu không phải Trần Niệm đáng chết kia đột nhiên xuất hiện chen chân quấy rối, lúc này nói không chừng Trầm Kình Thương đã bệnh nặng không xuống giường nổi!

“Chỉ cần ngươi giao cho ta những thứ chúng ta đã thỏa thuận từ trước, bổn cung đều có sắp xếp.”

“Công chúa, giao dịch của chúng ta vốn không tầm thường. Nếu ngươi không cho chúng ta một vài minh chứng, như vậy có lẽ Nữ hoàng sẽ suy xét đổi một người hợp tác khác.”

“Ngươi!”

Trầm Tịch kiềm chế cảm giác khó chịu bị coi khinh trong lòng, miễn cưỡng cười: “Yên tâm đi, trước khi các ngươi rời Kinh, ta sẽ để các ngươi nhìn thấy chứng minh mà các ngươi muốn.”

Còn chứng minh kiểu gì, Trầm Tịch không nói rõ.

Đôi khi át chủ bài ở trong tay của mình mới là vương bài.

“Ai da, nhìn xem đây là ai, Mông đại nhân sao.”

Đang lúc Trầm Tịch và Phác Mẫn Tuệ mưu đồ bí mật ở tửu lầu, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ yêu kiều quen tai.

Trầm Tịch mở cửa sổ ra một khe, liền thấy khuôn mặt mà giờ nào phút nào nàng ta cũng muốn cào nát tươm.

“Cung nghênh công chúa An Ninh, trùng hợp quá.”

Mông Thái âm thầm kêu khổ, cái ngày gì xui xẻo vậy chứ, gặp phải cô công chúa miệng lưỡi sắc bén này.

Lão ta thầm cầu nguyện trong lòng, làm ơn công chúa An Ninh đừng có hét toáng lên giữa đường giữa xá đòi Thái tử của bọn họ ở rể nữa, nếu không tin đồn bay đến quốc nội Cao Mật, Thái tử lại cho rằng bọn họ làm việc bất lợi tổn hại uy danh của hắn, không biết phải ăn đòn mấy trượng.

Đáng tiếc, có vài lúc chuyện không muốn nó xảy ra thì nó lại xảy ra cho bằng được.

“Mông đại nhân, sao đây mua lễ vật cho Thái tử Mặc Sĩ chưa?”

Trầm Niệm vốn đang cưỡi ngựa, lúc này giơ chân quất ngựa mà xuống, tư thái tùy ý nhanh nhẹn, khiến bá tánh xung quanh tán thưởng không ngớt.

Nàng liếc nhìn về phía cửa hàng mà Mông Thái đang đứng ở cửa, thực ra đó là một cửa hàng bán son phấn, ấn tượng đối với Thái tử Cao Mật vốn đã ở dưới bùn đất không khỏi lại dẫm thêm vài cái.

“Tuy rằng không kết thành giao hảo giữa hai nước nhưng bổn cung vẫn rất thưởng thức hùng tâm tráng chí… mười tám ngự trăm nữ của Thái tử…” Trầm Niệm vẫy tay: “Người đâu, bao hết tiệm son phấn này cho ta, bổn cung muốn tặng cho Thái tử Cao Mật làm lễ vật.”

“Được rồi! Công chúa An Ninh thật hào phóng, hương chi kia của tiệm chúng ta chính là một trong những hương phẩm đứng đầu Đại Tấn, tặng cho bằng hữu phiên bang tuyệt không mất mặt!” Chưởng quầy nghe xong vui mừng khôn xiết, vội vàng nịnh nọt: “Công chúa, người xem nên gói bao nhiêu phần lễ vật là phù hợp?”

Ai cũng nghe được Thái tử Cao Mật một đêm ngữ trăm nữ đó. Hầy, này cũng quá ghê gớm, chẳng lẽ uống phải thần dược gì?

Trần Niệm vỗ tay một cái: “Phải rồi. Mông đại nhân, Thái tử của các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mỹ nhân? Nói con số, chưởng quầy mới chuẩn bị lễ vật cho tốt được chứ.”

Không đợi Mông Thái phản bác, nàng lại bồi thêm một câu: “Đừng khiêm nhường, nhóm mỹ nhân của Thái tử có lẽ còn nhiều hơn số lượng hậu cung của Cao Mật các ngươi đó ~”

Bá tánh vây xem không hỏi hít một hơi.

Trời đất ơi, Thái tử Cao Mật này đúng là hoa tâm.

Trầm Niệm tiếp tục nói: “Mấy lời này đều là hôm qua đích thân hoàng huynh khen tặng, bổn cung hiểu ngay, trí tuệ của Thái tử tuyệt đối là xưa nay chưa từng có.”

Ngụ ý, Tấn Nhân Đế miệng vàng lời ngọc nhận xét, ngươi dám truyền đạt thiếu một câu một chữ nào, tức là vu vạ Tấn Nhân Đế nói dối.

Ở đất Đại Tấn nói Tấn Nhân Đế nói dối, ha ha, không muốn sống nữa?

Hiển nhiên Mông Thái cũng nghĩ đến điều này, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ, thầm tính toán mỹ nhân trong hậu cung của Vương thượng, nơm nớp lo sợ báo một số: “Hai, hai trăm?”

“Mới hai trăm?” Trầm Niệm nhướng mày.

“Không không không, thần nhớ lầm, ba…… Không, năm trăm người.”

“Hù ——”

Ánh mắt bá tánh vây xem chuyện bát quái ly kì này sáng trưng, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.

Trời ạ, năm trăm người, Thái tử Cao Mật này nào có hoa tâm, hắn rõ ràng là sắc quỷ trong sắc quỷ!

Tiểu quốc Cao Mật này, cần gì Đại Tấn chúng ta ra quân đánh trận, sớm muộn gì cũng sụp đổ!

————

Bá tánh kinh thành: Hì hì! Quá sung sướиɠ, ngày nào cũng có chuyện hóng!