Hắn ta mới lén lút trở về hàng ngũ xuất cung của công chúa An Ninhtrước bình minh, vốn định về phòng mình nghỉ ngơi hồi phục một phen, không ngờ lại bị Trầm Niệm lại gọi tới.
Hắn ta nhớ tới lời hôm qua giai nhân nằm trong ngực nói, trong lòng không khỏi dâng lên một sự đồng tình cùng đáng tiếc đối với nữ nhân trước mặt.
Tuy rằng nàng lớn lên với gương mặt phù dung , lại không có một trái tim lung linh như ngọc. Hiện giờ càng kiêu căng phách lối, không lâu sau này sẽ ngã càng thảm. Nàng sống quá nhẹ nhàng dễ dãi, lại không biết có bao nhiêu người giãy giụa có suy nghĩ muốn trèo lên cao.
Lúc hắn ta leo được lên mây, hy vọng nàng còn sống.
Đến lúc đó, hắn ta không ngại kéo nàng ra từ bùn đất, đặt ở bên người làm một nữ nô tiết dục.
Đúng là... Tuy rằng xấu tính, thân thể nữ nhân này vẫn quyến rũ mê người.
“Ánh mắt này của ngươi là có ý gì?”
Trầm Niệm bị sự tà da^ʍ trong mắt Hàn Thừa Quân ghê tởm muốn chết: “Cốc Vũ, vả miệng hai mươi cái, trước tiên dạy hắn làm một nô ɭệ là như thế nào.”
“Vâng.”
Cốc Vũ cũng kính mà nhận mệnh, lấy ra một miếng gỗ tre⁽⁵⁾ từ mâm do ba nô tỳ trình lên, nắm lấy cằm Hàn Thừa Quân.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hàn Thừa Quân không nghĩ tới Trầm Niệm nói trở mặt là trở mặt, muốn giãy giụa chạy trốn, đầu gối cong lại do bị người từ đằng sau đá một đá, cả người đều quỳ trên mặt đất.
“Đã lâu như thế rồi, vẫn chưa học được quy củ trong phủ của bản cung?”
Trầm Niệm líu lưỡi: “Tử Uyên, ngươi như vậy bản cung thật sự…. rất thất vọng.”
Hàn Thừa Quân cũng không biết, lúc Trầm Niệm rời cung, còn mang theo mười tên long vệ do Trầm Kình Thương phái đến, trong đó còn có người được giấu ở chỗ tối bảo vệ an nguy của nàng, có mấy người đã thành công trở thành thị vệ của công chúa. Bộ dạng như con gà trắng này của hắn ta, long vệ một bàn tay cũng có thể chế phục.
Cốc Vũ một lần nữa tiến lên, lúc này không cho Hàn Thừa Quân cơ hội chạy trốn, gậy tre “Bốp” một tiếng, liền quất lên trên gương mặt hắn.
“Bốp!”
“Khi quý nhân tra hỏi không được xưng ‘ngươi - ta’, phải tự xưng ‘nô’.”
“Bốp!”
“Chưa được cho phép, không được dùng ánh mắt nhìn thẳng vào quý nhân.”
“Bốp!”
“Trước khi yết kiến quý nhân, y quan cần sạch sẽ, khuôn mặt cũng sạch sẽ.”
“Bốp!”
“Khi quý nhân ban thưởng hay phạt, cũng không được trốn tránh, cần bái lạy cảm ơn!”
Hai mươi lần há mồm, mỗi lần đánh một cái, sự đau đớn trong mắt Hàn Thừa Quân lại tăng thêm một phần, còn chưa đánh được một nửa, gương mặt hắn đã sưng như mặt lợn, cuối cùng Cốc Vũ ngừng tay, Hàn Thừa Quân đã không nói được lời nào, há mồm liền phun ra một búng máu.
“Ôi ~ dơ quá.”
Trầm Niệm phất tay ra hiệu thị vệ đưa người kéo xa chút, mới lơ đãng nói: “Nếu Tử Uyên đã không thực hiện tốt quy củ của phủ An Ninh công chúa, vậy bản cung cũng không có ý sẽ cưỡng cầu.”
“Hôm qua phu nhân của phủ Vinh Quốc công khóc lóc kể lể với bản cung, nói Vinh Quốc công và đệ đệ trong nhà đều thay ngươi khẩn cầu, cầu bản cung thương hại cho tấm lòng làm cha mẹ của bọn họ, thả ngươi trở về nhà hưởng để cùng đoàn viên hưởng phúc.”
Hàn Thừa Quân trợn to mắt, không thể tin tưởng mà nghe Thẩm Niệm tự quyết định.
Sau hôm qua hắn ta không quay lại yến tiệc, không có cách phán đoán được thật giả trong lời nói của Thẩm Niệm. Nhưng mà đích mẫu của hắn ta còn ước gì hắn ta chết đu, sao có thể có lòng tốt như vậy? Cứ cho là thật sự muốn hắn ta về nhà, vậy trong nhà cũng nhất định là núi đao biển lửa đang chờ hắn ta!
Hắn ta không quay về!
Hắn ta không thể trở về được!
“Ài, bản cung nghĩ chút, là trước kia quá lỗ mãng ích kỷ, chỉ lo tư tình nhi nữ, không để ý đến Tử Uyên và người nhà của ngươi.”
Trầm Niệm làm như không nhìn thấy nam nhân dưới đường đang liều mạng lắc đầu, giả đến mức không thể giả hơn mà lấy khăn gấm ra lau lau khóe mắt, “Như vậy đi, hôm nay sẽ đưa ngươi trở về nhà, nếu sau này Tử Uyên còn nhớ tới bản cung, cổng lớn của phủ công chúa lúc nào cũng mở rộng vì ngươi.”
Nàng phất phất tay, thị vệ vốn dĩ là bắt Hàn Thừa Quân thì đem hắn kéo lên một cái, hướng về phía cửa kéo đi.
“Á! Này này!”
Hàn Thừa Quân lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin, hy vọng An Ninh công chúa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nếu lúc này hắn ta có thể nói chuyện, hắn ta có thể phủ phục đến bụi bặm.
Hiện giờ hắn ta bị đưa về nhà với dáng vẻ này, hắn ta không thể nghĩ được bá tánh sẽ nhìn mình như thế nào, những người đó không phải người nhà, người nhà sao lại đối xử với hắn ta như thế!
Nhưng mà.
Trầm Niệm lưu lại cho hắn ta, chỉ có một nụ cười uyển chuyển trên gương mặt xinh đẹp như lúc mới gặp, cùng với một đôi mắt đào hoa không hề có tình cảm.
Chú thích:
⁽⁵⁾ Gậy gỗ tre hay theo tên tra được còn gọi thước gia pháp.