Chương 22: Không Muốn Gả Chồng

Sau khi sứ thần Cao Mật - Mông Thái nói xong liền cúi đầu chờ Tấn Nhân Đế trả lời.

Trước khi đến, Vương thượng đã dặn dò bọn họ, nhất định phải đưa một vị công chúa trở về. Tuy rằng Cao Mật bọn họ không muốn cúi đầu trước triều thần Đại Tấn, nhưng hòa thân lại là một phương pháp cực tốt để làm tê liệt đối thủ. Hơn nữa, bọn họ có thể qua đó học tập và hiểu biết thêm về văn hóa và tập quán sinh hoạt của Đại Tấn, điều này có tác dụng rất lớn đối với cuộc xâm lược sau này của họ.

Sứ thần Cao Mật cẩn thận lén nhìn Tấn Nhân Đế trên ghế cao, không biết liệu Hoàng đế Đại Tấn có đồng ý với đề nghị của mình hay không. Lão ta nghĩ, bản thân mình dù sao cũng là sứ thần, Hoàng đế Đại Tấn chắc chắn sẽ cho lão ta chút mặt mũi.

Nhưng mà cái bóng của vương miện lại khiến lão ta nhìn không rõ vẻ mặt của nam nhân ngồi trên ghế cao kia.

Bàn tay rộng lớn của hắn đang cầm một chén rượu, chậm rãi xoay chuyển, sau khi nghe thấy lời cầu thân của sứ thần Cao Mật, động tác trên tay hắn hơi ngừng lại, đôi con ngươi đen láy nhìn xuống, khiến người ta có cảm giác ớn lạnh mà không hiểu lý do.

Tiếng nghị luận trong điện dần nhỏ lại cho đến hoàn toàn yên tĩnh.

“Trẫm nghe nói Thái tử Cao Mật, Mặc Sĩ Bỉnh...” Trầm Kình Thương sâu kín mở miệng nói: “Phong lưu phóng khoáng, làm người hào phóng.”

“Nhưng mới hơn mười tám tuổi đã có mấy trăm vị mỹ nhân, số lượng còn nhiều hơn cả hậu cung hoàng triều Cao Mật, có phải không?”

Ý nói, Thái tử Cao Mật của ngươi còn nhỏ tuổi đã trầm mê nữ sắc, hoa tâm dâʍ ɭσạи, ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà dám cầu thân vị Công chúa hậu duệ của Thiên Hoàng Đại Tấn?

“Ha hả, lời đồn tất có sai lầm, lời đồn tất có lầm.” Mông Thái lau mồ hôi trên trán.

“Thái tử điện hạ hắn chỉ là thương hoa tiếc ngọc một chút, trong phủ vẫn vô cùng sạch sẽ, bây giờ chỉ mới có hai Trắc phi.” Lão ta vội vàng giải thích: “Rước công chúa nhất định phải dùng lễ nghi của chính phi, chắc chắn sẽ không để công chúa chịu uất ức!”

Trong điện vẫn vô cùng yên tĩnh, sứ thần Cao Mật cảm thấy trên lưng đều đã ướt nóng một mảng.

Lão ta khổ không thể tả, sớm biết Hoàng thượng không muốn gả vị công chúa An Ninh này đi như thế, hắn liền đổi sang cầu thân người khác!

“Chịu uất ức?”

Trong không gian yên tĩnh, một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ đột nhiên vang lên.

“Ồ, bổn cung còn chưa từng phải chịu chút uất ức nào đâu.”

Trầm Niệm uống một nửa chén rượu, mơ mơ màng màng đặt khuỷu tay lên bàn, chống nửa bên mặt, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn: “Mông đại nhân, không bằng như vậy được không…”

“Nếu Thái tử Mặc Sĩ Bỉnh thật lòng thích ta, không bằng mời hắn tới Đại Tấn ta làm khách một lần? Trong phủ của bổn cung chưa có phò mã, chắc chắn là sạch sẽ hơn nhiều so với phủ Thái tử, bổn cung nhất định sẽ tiếp đãi hắn thật tốt, nói vậy Thái tử cũng sẽ không phải chịu uất ức.”

“Ha hả, cái này… cái này...” Mông Thái xấu hổ cười cười: “Thái tử bận rộn chính vụ, sợ là phải phụ ý tốt của công chúa rồi.”

“Như vậy à.” Trầm Niệm lắc đầu: “Thật là đáng tiếc.”

“Dù sao bổn công chúa cũng không tính gả chồng, nếu Thái tử nguyện ý tới Đại Tấn, cũng không phải là không thể trở thành một câu chuyện khiến người đời ca tụng…”

“...” Giờ phút này, Mông Thái chỉ cảm thấy hối hận tại sao mình lại đi trêu chọc công chúa An Ninh! Hắn thật sự lo lắng nếu nàng nói thêm gì nữa, Thái tử Cao Mật của bọn họ liền phải đến Đại Tấn ở rể!

Điều này quả thực chính là làm trò cười cho thiên hạ!

Cũng may Hoàng đế Đại Tấn đã ngắt lời công chúa An Ninh hùng hổ doạ người.

“Trẫm thấy ngươi vẫn còn chưa chịu trưởng thành, khụ khụ.” Trầm Kình Thương một tay gõ lưng ghế ho nhẹ, một tay chỉ chỉ Trầm Niệm: “Còn muốn không gả chồng, suốt ngày vui đùa.”

Trầm Niệm nâng chén rượu trong tay hướng về phía nam nhân ở phía xa, sau khi một hơi uống cạn nửa chén còn lại mới nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Đúng vậy, thần muội chính là không muốn gả chồng.”

“Dù sao cũng có hoàng huynh ở đây mà.” Thiếu nữ cười khanh khách, khuôn mặt hơi say đỏ bừng như trái đào mật: “Coi như A Niệm không muốn gả chồng, hoàng huynh cũng sẽ nuôi ta, đúng không?”

Nàng dường như đã say, ngay cả ‘thần muội’ cũng quên nói, nhưng khi Trầm Kình Thương nghe vào trong tai, tiếng sấm mùa xuân chói tai lại giống như gió nhẹ phất qua mặt.

Hắn giật giật yết hầu, đưa chén rượu đã cầm hồi lâu đến bên miệng, thấm giọng, rồi mới hừ một tiếng nói: “Vậy phải xem biểu hiện của ngươi.”

Cho đến khi yến tiệc kết thúc, khi Trầm Kình Thương ngâm mình trong bồn tắm của tẩm cung, dường như giọng nói của thiếu nữ vẫn văng vẳng bên tai hắn.

Nha đầu này càng ngày càng biết làm nũng.

Trầm Kình Thương nhắm mắt dựa vào mép tường bạch ngọc, thầm nghĩ, như thể là chắc chắn mình sẽ không giận nàng.

Không biết có phải bởi vì trước đó thân thể bị trúng độc còn chưa trị hết hay không mà hắn từ trước đến nay ngàn ly không say, hôm nay uống không có bao nhiêu nhưng lại cảm thấy hơi say.

“Vương Thủ Đức, nấu chén canh gừng.”

Trầm Kình Thương khàn giọng phân phó một tiếng, vừa ngâm mình trong nước, vừa bắt đầu lên kế hoạch bố trí Cao Mật và Cú Lệ.

Cao Mật chưa từng che giấu dã tâm của mình, hôm nay hòa thân coi như thành công thì chẳng qua cũng chỉ là mưu đồ muốn làm tê liệt Đại Tấn mà thôi. Nhưng Cú Lệ thì lại yên tĩnh, nhìn qua có vẻ thành thật, nhưng một Nữ hoàng có thể đánh hạ rất nhiều bộ lạc trong vòng mười năm cũng không phải là người dễ đối phó.

Hơn nữa, theo kết quả điều tra thì vụ trúng độc lúc trước của hắn cũng không thoát khỏi quan hệ với hai nước này.

Có chút hay ho.

Đến nỗi một đối tượng hòa thân khác, Trầm Tịch…

Trầm Kình Thương vốn có đã có dự định, nhưng nhớ tới tin tức ám vệ vừa báo cáo thì lại đổi ý, miệng khẽ nhẩm tên một người.

“... Hàn Thừa Quân.”

Hắn đứng lên, dang hai tay để thái giám lau khô thân thể đầy bọt nước.

Long thể vừa khỏi bệnh giờ phút này không có quần áo che lấp, bại lộ dưới ánh nến. Không giống người ngoài phỏng đoán là cơ thể suy nhược, dưới lớp da thịt màu mật của nam nhân là từng khối cơ bắp rõ ràng, treo trên khung xương cao to, thon gầy mạnh mẽ.

Vương Thủ Đức bưng canh gừng đi vào phòng, mang theo một hồi gió đêm, Trầm Kình Thương không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.

“Chủ tử.” Vương Thủ Đức lo lắng hỏi: “Triệu thái y nói ngài còn chưa khỏi bệnh, dừng thuốc sẽ tổn hại sức khỏe!”

“Không sao.” Trầm Kình Thương uống canh gừng xong liền cảm thấy cả người ấm lên, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng cũng biến mất: “Vẫn còn có người đang nhìn chằm chằm trẫm như hổ rình mồi, nếu khỏe quá nhanh lại là rút dây động rừng.”

Vương Thủ Đức còn muốn khuyên tiếp, nhưng Trầm Kình Thương đi về phía thư phòng, bắt đầu lật xem tấu chương, hắn chỉ có thể im miệng.

Nếu công chúa An Ninh có ở đây thì tốt rồi.

Vương Thủ Đức vừa chờ vừa nghĩ trong lòng: Nếu công chúa An Ninh ở đây, chắc chắn người có thể khuyên chủ tử uống thuốc thật tốt!

“Đúng rồi.” Trầm Kình Thương đột nhiên nâng mắt lên từ đống tấu chương: “Hôm nay An Ninh có ở lại trong cung không?”

“Vâng, Công chúa đang ở trong điện Thanh Tuyền.”

Điện Thanh Tuyền là nơi ở của Quý phi Tiên đế, cũng là nơi công chúa An Ninh ở lúc nhỏ. Sau khi Tấn Nhân Đế đăng cơ, hậu cung không có bao nhiêu người nên nơi đó cũng bị bỏ trống.

Cũng may Vương Thủ Đức tỉ mỉ cẩn thận, sau khi phát hiện chủ tử nhà mình đối xử với công chúa An Ninh khác với người khác liền phân phó thái giám đi xử lý nơi đó, mấy tháng gần đây công chúa thường xuyên vào cung, nơi đó liền có tác dụng.

“Gọi nàng…” Trầm Kình Thương nói một nửa, nghĩ đến hôm nay nha đầu kia cũng uống không ít rượu, liền dứt khoát khép tấu chương lại: “Thôi, trẫm đi dạo một vòng.”

Tả Thừa tướng: Khiến các vị chê cười rồi.

Lễ Bộ thượng thư: Vế trên: Thanh thanh bạch bạch Trầm An Ninh;

Công Bộ thượng thư: Vế dưới: Can can tịnh tịnh phủ công chúa.

Chúng đại thần: Ha! Ha ha! Ha ha ha!

Hoàng phi: ???