Chương 13: Giống Như Trúng Cổ

Vương Thủ Đức đứng bên cạnh cửa, khuôn mặt đều khổ thành trái khổ qua.

Hắn thật muốn tát mình hai cái, sao lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy, lại nhắc tới công chúa An Ninh trước mặt Hoàng thượng?

Vốn là cho rằng Hoàng Thượng xuất cung giải sầu có thể xoa dịu tâm tình bị tấu chương và việc trong cung đè nén, bây giờ thì ngược lại, nhìn xem công chúa An Ninh đang làm cái gì?

Hoàng Thượng sợ sẽ không giận dữ công tâm, lại hộc máu ngất xỉu chứ?

Trầm Kình Thương ngồi trên xe lăn, khuôn mặt âm u nhìn hai người trong phòng. Cơ thể gầy gò của hắn chặn lại ánh nắng mặt trời, toàn bộ khuôn mặt bị vây trong bóng tối, trông âm u mà tàn nhẫn.

Hàn Thừa Quân vốn không biết người đẩy cửa vào là ai nhưng nghe một tiếng "hoàng muội" thì cả cơ thể hắn ta giật mình, đồ vật trong tay liền tiết ra.

Hắn ta không kịp cảm nhận thân thể không còn dùng được, hai tay run rẩy kéo tiết khố lên, buông áo bào xuống, hoảng hốt lăn ra khỏi giường, quỳ xuống đất.

Đó là Hoàng thượng! Hoàng thượng đấy!

Hàn Thừa Quân tâm như tro tàn.

Hắn ta cảm thấy toàn bộ mọi thứ của mình tất cả đã kết thúc.

Trầm Niệm lại ở một khắc mà nam nhân tiến vào hai tròng mắt lập tức sáng lên.

Nàng chống tay lên đứng thẳng người, trong mắt tràn đầy vui mừng: "A, Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi!"

Chân trần nhảy xuống giường mềm, nhớ nhung chạy về phía cửa, hạ thân cô mang một chiếc giao sa côn*, lộ ra một đoạn cổ chân tinh tế và đôi chân trắng nõn, bước chân nhẹ nhàng giống như bước trên mây, lại giống như bước vào lòng người.

Hai tròng mắt Trầm Kình Thương đen nhánh, nhìn chằm chằm bóng người chạy về phía hắn, cảm thấy mình sợ không phải trúng cổ.

Nếu không phải như vậy, vì sao lại cảm thấy nữ nhân độc ác lại ngu xuẩn này bây giờ nhìn có chút đáng yêu?

Nếu không phải như vậy, vì sao sau khi tỉnh lại không thấy bóng dáng của nàng vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ ở trong lòng?

Nếu không phải như vậy, vì sao sau khi nàng trêu chọc hắn, hắn còn không cảm thấy tức giận?

"Hoàng huynh, thân thể huynh còn chưa lành, từ xa chạy đến làm cái gì?" Trầm Niệm giả mù sa mưa khách sáo, trên mặt lại cười đến thoải mái: "Nếu nhớ thần muội thì nói cho Tiểu Đức Tử biết một tiếng, thần muội tiến cung thăm người là được rồi ~"

Buồn ngủ đến đưa gối, như thế cũng tốt, miễn cho nàng đi một chuyến, tiêu tiền như rác tự mình đến cửa!

"Hừ."

Trầm Kình Thương cười lạnh một tiếng: "Trẫm thấy máu sợ trẫm quấy rầy chuyện tốt của muội cơ chứ?"

Hắn híp đôi mắt hẹp dài, ánh mắt dừng trên người nam nhân đang quỳ gối trước giường.

Hàn Thừa Quân bị ánh mắt uy áp kia nhìn chằm chằm đến cả người cứng đờ, cúi đầu thấp xuống một chút.

"Chuyện tốt gì chứ," Trầm Niệm không chú ý hai người đang giao phong, tùy ý kéo ra một lý do: "Hoàng huynh vẫn không triệu ta, ta một mình nhàm chán, tìm người kể chuyện cho ta còn không được sao?"

Cực kỳ hợp tình hợp lý.

"Kể chuyện xưa?" Trầm Kình Thương trừng mắt nhìn bộ dáng quần áo xuyên thấu của Hàn Thừa Quân: "Chuyện trước khi đi ngủ sao?"

"Phì!"

Trầm Niệm bị trò đùa lạnh lùng này chọc cười: "Hoàng huynh, ban ngày ban mặt mà."

"Muội cũng biết là ban ngày." Ngón tay Trầm Kình Thương chọc vào chóp mũi Trầm Niệm: "Trẫm thấy muội chê người trong triều một quyển tấu chương của muội còn chưa đủ nhiều."

Những đại phu Ngự sử kia mỗi ngày đều có thể viết một quyển tấu chương dày về sự phóng đãng của công chúa An Ninh. Trước kia Trầm Kình Thương nhìn một chút là bỏ qua, sau khi tỉnh lại thấy Ngự sử tố nàng cưỡng đoạt dân nam, mang thứ tử trong phủ Vinh Quốc công về phủ, càng ngày càng sinh ra một cơn bực bội.

Được lắm.

Không muốn chăm sóc trẫm, lại là trở về chơi với trai lơ mới.

Tấn Nhân Đế càng nghĩ càng không đúng, lúc này mới có dịp tới cửa hôm nay.

Không ai biết, ngoại trừ ngày trúng độc, Trầm Kình Thương vẫn tỉnh táo. Mặc dù không thể mở mắt, cơ thể cũng không thể di chuyển nhưng ý thức của hắn rất thanh tỉnh, đối thoại ban ngày trong cung trong điện, hắn vẫn có thể nghe thấy.

Bao gồm cả những động tác nhỏ của An Hòa, bao gồm cả sự chăm sóc tận tụy của Vương Thủ Đức, tất nhiên cũng bao gồm hành vi của An Ninh, muội muội này đổi tính trở nên kỳ lạ.

Mớm thuốc, hôn hắn, chiếm giường của hắn làm của riêng từng chuyện một. Lúc đầu, Trầm Kình Thương hận không thể tỉnh lại bóp chết nữ nhân này, nhưng từng ngày trôi qua, hắn lại quen thuộc với việc có nàng bầu bạn.

Nữ nhân này khi gặp chuyện thì khí tràng bình tĩnh không thua gì hắn, cãi nhau với An Hòa nói có sách mách có chứng một bụng ý xấu, khi không có ai lại tùy hứng như một con mèo con, thỉnh thoảng còn nói những lời hắn không hiểu... Trầm Kình Thương nhất thời không biết là mắt mình nhìn nhầm trước kia, tất cả đều là ngụy trang của nàng, hay là dưới cái túi da ngu xuẩn nhưng rực rỡ này đã sớm thay đổi thành người khác.

Trần Kình Thương dùng ánh mắt sắc bén đánh giá muội muội cùng cha khác mẹ trước mắt, dường như muốn xuyên qua thân thể của nàng, nhìn đến linh hồn nàng.

Tuy nhiên, cơ thể chưa khỏi bệnh của hắn bắt đầu rơi dây xích vào thời điểm này.

"Khụ, khụ khụ..."

Trầm Kình Thương che miệng lại, Vương Thủ Đức vội vàng dâng khăn gấm sạch sẽ lên, Trầm Kình Thương nhận lấy khăn tay, rầu rĩ ho khan rất nhiều mới ngừng lại.

Trầm Niệm ngửi thấy mùi máu tươi.

"Tiểu Đức Tử, bãi giá hồi cung đi."

Trầm Kình Thương cảm thấy hôm nay mình đến đây là một sai lầm, nữ nhân này không lâu nữa sẽ bị hắn tiễn đi hòa thân. Thân phận công chúa là giá trị lợi dụng duy nhất của nàng, đây cũng là nguyên nhân duy nhất hắn giữ lại mạng sống của nàng. Hắn không thể vì nàng đã chăm sóc một cách không ra thể thống gì trong mấy ngày nay mà mềm lòng từ bỏ.

Vương Thủ Đức đỡ lấy tay xe lăn đang chuẩn bị đẩy chủ tử nhà mình rời đi, xe lăn dưới tay thế nào cũng không đẩy được.

"Gấp cái gì!"

Trầm Niệm nắm lấy phía bên kia của xe lăn, nhíu mày nói: "Lúc này là thời điểm nóng nhất, vội vàng trở về bị say nắng thì làm sao đây?"

"Hoàng huynh không yêu quý mình thì thôi, đả thương long thể thì thần muội không thuận theo được!"

Buồn cười, nàng còn trông cậy vào thân thể Tấn Nhân Đế khôi phục nhanh hơn một chút, Long khí càng tăng một chút, tiếp tục con đường phát triển này, làm sao có thể để cho bệnh của hắn còn chưa khỏi liền ngã xuống nữa?

Tấn Nhân Đế đáng thương cũng không biết, giờ phút này trong lòng Trầm Niệm, hắn đã được phân phát trở thành vật thuộc về nàng.

Hắn chỉ cảm thấy một làn gió không biết thổi từ nơi nào, thổi đến buồn bực trong ngực hắn đã tiêu tan vài phần.

"Tiểu Đức Tử, sai người dẫn Triệu thái y đến xem bệnh, lấy dược cho hoàng huynh. Hoàng huynh trước cứ nghỉ ngơi ở chỗ này một lát."

Trầm Niệm tiếp nhận xe lăn, đẩy Trầm Kình Thương đi theo một hướng khác. Nàng đi vài bước lại nhớ tới cái gì quay đầu phân phó: "Đúng rồi, nhân tiện bảo Công Bộ mang chút băng đến đây. Thời tiết nóng như vậy, hoàng huynh cũng không thể bị nóng hỏng."

Vô cùng thuận lý thành chương, đương nhiên rồi.

----------

Tấn Nhân Đế: Trẫm, một máy cầm băng đi bộ.

----------

Chú thích: Côn*: bắt đầu từ thời kỳ Lưỡng Hán, là một loại quần phù hợp, tương tự như quần thụng hiện đại ngày nay, cao lên đến eo, chiều dài dưới mắt cá chân, ống quần được buộc bằng dây nhỏ để hoạt động.