Đồ Minh Huy được cô cam đoan, liền chủ động nói tới nhà mẹ đẻ Kiều Mộc, chủ động trước tiên nguyện ý muốn giúp đỡ.
“Hoàng nhi nhất định sẽ không để Hoàng Tổ Mẫu thất vọng!
Đúng rồi, người muốn tôn nhi giúp đỡ nhà Thừa Ân Công như thế nào? trên phần tài liệu kia tôn nhi có đề xuất mấy cách giải quyết vấn đề, người thấy thế nào, cách nào thích hợp.
Dạy bọn họ làm quan?
Hay cho bọn họ tới Quốc Tử giám đọc sách......”
Hắn cũng không cảm thấy Hoàng Tổ Mẫu đột nhiên muốn nguyện ý giúp đỡ hắn là vì hảo tâm gì cả, hắn chỉ cảm thấy sở dĩ Hoàng Tổ Mẫu nguyện ý giúp hắn, rất có thể là vì muốn và hy vọng hắn có thể chiếu cố giúp đỡ Triệu gia nhiều hơn một chút.
So sánh việc giúp đỡ Triệu gia, và việc diệt đi Chân gia, nắm trong tay quyền hành, có tiếng nói trên triều đình càng quan trọng hơn, trao đổi lợi ích như thế nào hắn vẫn hiểu.
“Ai gia còn đang cảm thấy lạ, trong đống tư liệu sao lại còn có cả nêu ra cách giải quyết, thì ra là do ngươi viết!
Phương án nào cũng không được, một cái cũng không được!
Ngươi không cần thiết phải giúp đỡ, ai gia đang chuẩn bị để cả nhà bọn nó phân gia, hơn nữa còn đem bọn nó đuổi ra khỏi Phủ Thừa Ân Công!
Ngươi coi, ý chỉ ai gia cũng đã làm xong rồi!
Vốn, ai gia còn chuẩn bị dùng danh nghĩa của mình đi làm chuyện này, chẳng qua hiện nay xem ra, để hoàng đế ngươi đi làm thì tốt hơn.
Ngày mai, hoặc xế chiều hôm nay, trước tiên ta giao cho ngươi trách nhiệm làm Triệu gia chuyển ra khỏi Phủ Thừa Ân Công, còn nữa ngươi ra lệnh cho Hình bộ bọn họ, tra rõ bản án này cho ai gia, hết thảy cứ dựa theo luật pháp mà tiến hành, không được lấp liếʍ thiên vị!
Đợi cho lệnh trừng phạt hạ xuống, lại bắt bọn hắn phân gia!
Làm như thế, chẳng những có thể như ý ai gia làm cho bọn hắn phân gia, cũng có thể làm cho Chân Gia buông lỏng chút cảnh giác, cho bọn hắn nghĩ ta và ngươi có xích mích!
Càng có lợi trong việc cho người kê biên tài sản Chân gia!”
Kiều Mộc vốn nghĩ cô phải tự mình đi xử lý chuyện Triệu Gia, nhưng mà nghĩ lại, cô chỉ là một bà già, tuổi thì cao, sức khỏe thì yếu, quay đầu lại phải đi nhúng tay xử lý chuyện Triệu gia thì cũng không quá tốt, dễ dàng bị người khác cho rằng cô rãnh rỗi làm chuyện dư thừa, cho nên không bằng dứt khoát để cho tên cháu trai của cô làm thay, trực tiếp trừng phạt, giao trách nhiệm phân gia cho hắn.
Hơn nữa còn có thể nhất tiễn song điêu, tiện thể làm giảm sự đề phòng của Chân gia, miễn cho bọn chúng làm giả chứng cứ quá sạch sẽ, tìm người thế tội thay.
“Chuyện này......”
Đồ Minh Huy trợn mắt há mồm, hắn có chút không hiểu rốt cuộc Hoàng Tổ Mẫu muốn làm cái gì, chẳng lẽ hắn hiểu sai, chẳng lẽ Hoàng Tổ Mẫu hắn cùng Triệu Gia có thù.
Nhưng mà có khả năng đó a, nếu như không có thù, thì làm sao mà hơn hai mươi năm không quan tâm, chưa từng chiếu cố ngó ngàng tới a?
Trong chớp nhoáng, Đồ Minh Huy có chút hoài nghi bản thân có phải hay không vuốt mông ngựa sai rồi.
“Ngươi kinh ngạc cái gì, chính bọn hắn là tự mình phạm sai lầm, chẳng lẽ còn không thể trừng phạt sao?
Ngươi cho rằng ai gia sẽ làm việc thiên vị trái pháp luật hửm?
Chỉ cần ngươi làm theo là được, ai gia tự có chừng mực!
Ngươi đợi lát nữa, ngươi bước ra làm ra dáng vẻ phẫn nộ rời đi, sau đó hạ chỉ tra rõ Triệu gia!
Đúng rồi, thời điểm tịch biên gia sản làm cẩn thận một chút, đừng làm ai bị thương, ai gia còn phải nhìn coi trong đó tuyển chọn mấy hạt giống có năng lực để còn bồi dưỡng nữa!”
Kiều Mộc trợn mắt nhìn Đồ Minh Huy, tốt xấu gì cũng làm hoàng đế đã lâu, năng lực tiếp nhận sao lại kém như vậy.
“Là, Được...vậy ...tôn nhi... Đi......”
Kết quả chính là, Đồ Minh Huy thần sắc hoảng hốt rời đi từ phía sao cung, bất quá, cũng may kỹ xảo diễn xuất của hắn coi như không tệ, lúc vừa mới bắt đầu mặc dù còn có chút hoảng hốt, nhưng mà lúc ra đại điện, liền lập tức giả vờ dáng vẻ phẫn nộ, phất tay áo rời đi.
Trong hoàng cung, không có gì tin tức gì có thể dấu diếm được, rất nhanh, hoàng thượng từ trong cung Thái Hoàng Thái Hậu tức giận phất tay áo rời đi, liền truyền khắp hoàng cung, thậm chí mơ hồ còn truyền ra ngoài hoàng cung.
Có người cao hứng, lại có kẻ lo lắng......
Trong đó, người nhất là lo lắng là Hi Thái Hậu.
Nàng vừa lo lắng con trai của nàng, hôm nay rời đi như thế tin tức truyền đi sẽ để cho ngôn quan trách cứ hắn bất hiếu, và cũng có chút lo lắng hắn sẽ chọc giận Thái Hoàng Thái Hậu.
Cho nên, lúc nàng nhận được tin tức, lập tức vội vàng đi Từ An Cung, hiển nhiên là muốn thỉnh tội với Thái Hoàng Thái Hậu thay cho nhi tử.
Có thể nói, phần tình cảm mẫu tử này làm người khác cũng phải cảm động.
Không nói đến việc Kiều Mộc lừa gạt Hi Thái Hậu như thế nào, sau khi Đồ Minh Huy phẫn nộ rời đi, nghe theo Kiều Mộc phân phó, lập tức phái người đem Triệu gia đuổi ra khỏi Phủ Thừa ân công, hơn nữa còn lệnh cho hình bộ mang tất cả người phạm tội Triệu Gia bắt nhốt vào ngục.
Yêu cầu phải mau chóng thẩm án.
Sau một phen thao tác nhanh chóng, Thái Thượng Hoàng một mực chú ý tất cả tình huống thì có chút ngốc lăng, không thể hiểu được, không biết hai bà cháu đang có ý đồ gì?
Không biết là có phải cố tình diễn như thế.
Hay là hai người thật sự náo tới bất hòa.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút không biết bước kế theo nên đi như thế nào .
Mà đổi lại bên kia, cũng chính là đại lao trong Hình bộ, bởi vì có hoàng thượng tự mình giám sát, lại thêm Triệu gia cũng đích xác là tội nhỏ dễ tra, cho nên vào ngày thứ hai lúc giữa trưa, kết quả thẩm án Triệu gia đã xong.
Triệu Hồng bị phán tội ăn chặn bạc của dân, vợ hắn thì bị phán tội thu lợi bất chính, hơn nữa còn phải bồi thường cho người bị hại tổng cộng 3000 lượng, đến chuyện để bọn hắn phân gia cũng dễ dàng hơn rất nhiều, phía trên phải điều tra xem tiền này là tiền gì, của ai, mới bắt đầu tiến hành trừng phạt!
Bởi vậy, trước tiên cần phải giúp bọn hắn đem gia sản phân chia, cưỡng chế bọn hắn phân gia, sau đó, phạt bọn họ một lượt rồi mới phạt tiền!
Thẩm án tốc độ rất nhanh, vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, cùng lúc đó, Thái Thượng Hoàng cùng Chân Gia cũng không biết dưới tình huống đó, Đồ Minh Huy đã phái thân tín của mình mang theo thánh chỉ của hắn cùng với ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu xuất phát đi tới Kim Lăng, kê biên tài sản Chân Gia ở Kim Lăng.
Bởi vì bên kia còn cần rất nhiều thời gian, cho nên hai ngày kế tiếp, Đồ Minh Huy sống yên ổn hơn nhiều, không làm ra cái sự tình gì, cứ như vậy lẳng lặng dựa theo thói quen trước kia đi thượng triều.
Ngược lại với Kiều Mộc mỗi ngày đều diễn kịch, mỗi ngày đều phái người tới thỉnh Đồ Minh Huy hắn tới, Đồ Minh Huy cũng hiểu ý tránh không gặp.
Người không biết chuyện có khi còn cho rằng hai bà cháu bọn họ có xích mích thật, một người muốn cầu tình cho nhà mẹ đẻ mình, còn một tên kiên quyết không giặp.
Cũng vì như thế, Chân gia trong triều đình đúng thật đã thả lỏng một chút, trong lòng cũng không có khẩn trương như trước, thậm chí việc tẩy rửa cũng đã không cần làm gấp gáp, làm chậm rãi hơn nhiều.
Đây cũng là thứ Kiều Mộc muốn cho bọn hắn thấy.
Ngày thứ năm, cũng tức là ngày thứ tư sau khi tin đồn hai bà cháu bọn họ tan đàn xẻ nghé, Đồ Minh Huy ngoan lệ xuất kích, phái ngự lâm quân đem Chân gia bao vây xung quanh, Phủ tam hoàng tử bây giờ là Trung An Vương, phủ của hắn cũng bị bao vây.
Đồ Minh Huy những năm nay nhịn không biết bao nhiêu uất ức, oán niệm của hắn cũng không ít đâu, thời điểm chưa làm hoàng đế, hắn là thái tử những vẫn luôn bị các hoàng huynh khi dễ, khi hắn làm hoàng đế lại bị phụ hoàng nhìn chằm chằm, đè nặng, nhiều năm như vậy, cũng sớm đã chịu đủ rồi, bây giờ có Thái Hoàng Thái Hậu chỗ dựa, hắn thật sự là không muốn nhịn những uất ức trước kia xuống.
Đến nỗi tự hỏi, hắn lấy ở đâu ra dũng khí như vậy?
Bởi Vì, hắn cảm thấy hắn Hoàng Tổ Mẫu nói câu kia thật sự rất có đạo lý, chỉ cần bị tịch thu nhà, muốn chứng cứ gì mà không có, coi như không có chứng cứ, cũng có thể tạo ra chứng cứ.
(thâm quá, lão thái bà Kiều Mộc thực sự quá là thâm mà )
***hihi mọi người lại là mình đấy, then kiu mn đã đọc truyện của mình nha** mãi iuu**