Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Dưỡng Lão Công Lược

Chương 7: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 7 )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này trời cũng đã muộn, Kiều Mộc đã sớm rửa mặt thay quần áo ngủ, bất quá cô cũng không phải là người mới sáu bảy giờ mà có thể đi ngủ, cho nên cô ngồi bên cạnh giường, bên ánh nến mà đọc thoại bản.

“Nương nương, bệ hạ cho người đưa đồ vật đưa tới rồi ạ!”

Bởi vì cô cảm thấy mọi người xưng hô cô là Thái Hoàng Thái Hậu cứ như là đang nhắc nhở rằng cô đã già, cho nên cô đặc biệt dặn dò Kiều ma ma sửa lại xưng hô, về sau nếu ở tình huống bình thường trực tiếp gọi cô là nương nương là được.

“Đưa đây cho ai gia xem!”

Nghe nói báo cáo chi tiết tình huống của nhà mẹ đẻ cô đã được đem tới, Kiều Mộc để thoại bản qua một bên, chuẩn bị để nhìn xem chi tiết nó thế nào.

“Dạ!”

Kiều ma ma đáp lời, liền đem hai quyển tư liệu dày đưa cho Kiều Mộc xem.

Kiều Mộc nhận lấy, cúi đầu lật xem.

Không thể không nói, bên trong ghi lại nội dung rất tỉ mỉ chính xác, chẳng những viết rõ ràng tình huống bên trong bên ngoài của Triệu gia, đồng thời còn giúp cô phân tích lý do tạo thành tình huống khó khăn như hiện tại, cùng với nêu ra những cách nào có thể giải quyết!

Trừ những cái đó ra, ở phía sau còn có một phần tư liệu, ghi lại chi tiết một số người vi phạm, phạm tội của Triệu Gia, đây là những phần tư liệu mà những tư liệu lúc sáng không điều tra được.

“Aiz, ta còn tưởng rằng bọn nó nhát gian!”

Kiều Mộc thở dài, cô có chút bất đắc dĩ.

Buổi sáng thời điểm cô xem những phần tư liệu kia, cô còn tưởng rằng Triệu gia không nhận được sự trông nom của Thái Hoàng Thái Hậu cô, cho nên không có can đảm làm chuyện gì quá đà, nhưng là bây giờ xem ra, chỉ là do phần tư liệu buổi sáng không có đề cập tới thôi.

Triệu gia đúng thật không có dám, không có can đảm làm đại sự gì, cũng không có tâm tư tham dự đoạt đích.

Nhưng là việc nhỏ nhà bọn hắn làm cũng không có ít đâu.

Quan lại quyền quý bọn hắn khi dễ không nổi, nhưng so với bọn họ bách tính người bình thường tương đối dễ bị bọn họ ức hϊếp, dù sao thì quan dân có khác biệt.

Cho vay nặng lãi, ức hϊếp lương dân, thôn tính ruộng đất.

Đây chính là ba tội của Triệu gia.

Cũng là tội của số đông dòng chính.

Bất quá cũng coi như là may mắn nhà bọn họ hoàn toàn không có năng lực gì, cho nên cũng không làm ra nhiễu loạn gì lớn, càng không có náo ra chuyện chết người, chẳng qua là cho người khác vay tiền, hiển nhiên đây là cho vay nặng lãi, mặc dù không có bức chết người, nhưng cũng ép người ta bán nhà bán ruộng, ruộng cũng bị nhà bọn hắn mua với giá thấp.

Chỉ với chuyện này, cũng đã ứng với ba tội danh trên, mặc dù hầu hết mọi chuyện đều là do phu nhân của Triệu Hồng làm, thế nhưng, Kiều Mộc cũng không cảm thấy rằng việc này Triệu hồng hoàn toàn không biết gì cả.

Tội mặc dù không lớn, nhưng Kiều Mộc không định bỏ mặc không quan tâm, cho Đồ Minh Huy xử trí theo lẽ công bằng, dù sao tội cũng không đáng chết!

Xem xong tư liệu của Triệu gia, Kiều Mộc mới bắt đầu lật xem tư liệu của Chân gia.

Nếu đem so sánh với Triệu gia, Chân gia tạo nghiệt chỉ có hơn chứ không có bớt, cưỡng ép giam cầm ngư dân, bắt ép bọn làm nô ɭệ nấu muối, đâm thủng tàu, ăn trộm mấy vạn tấn muối, hơn nữa hại chết mấy trăm thuyền viên.

Thôn tính ruộng đất, bức tử địa chủ, quan thương cấu kết, ép mua ruộng đất, trắng trợn cướp đoạt dân nữ giữa ban ngày, các loại tội ác thật sự quá nhiều, mỗi sau một trang giấy, đều là mạng người, thậm chí là mấy trăm gia đình vì diệt cỏ tận gốc mà chết thảm.

Có thể nói từng chữ dính máu, mỗi câu chứa oán niệm.

Kiều Mộc mặc dù trước đó cũng từng nhiều lần được chứng kiến tình huống liên quan, nhưng biết và thấy cũng không chứng minh rằng nàng là con người tuyệt tình tâm lạnh, chính vì đã từng được chứng kiến, được thấy, nàng mới thấy rõ ràng phía sau một câu nói có bao nhiêu người đang đau đớn giãy dụa, lại có bao nhiêu người bị khinh nhục đến chết, không có ai có thể giải quyết nỗi oan khất của họ.

Tuy tức giận đến cực hạn, nhưng vẫn phải tỉnh táo!

“Kiều ma ma, ngươi đem hai bản tư liệu này đốt đi cho ai gia, bảo hoàng thượng ngày mai tới đây gặp ta!”

“Dạ!”

Kiều ma ma làm việc tận tâm, cho tới bây giờ vẫn luôn thành thành thật thật làm việc, cũng không hỏi câu tại sao?

......

Ngày hôm sau, Kiều Mộc không gọi nữ quan, mà đích thân mài mực, viết một phần ý chỉ tương đối bí mật, để một chút nữa đưa cho Đồ Minh Huy , đến lúc đó hắn sẽ đưa cho người phụ trách đến Kim Lăng, kiểm kê tài sản Chân gia.

Ý chỉ viết xong, sau khi ăn sáng xong không bao lâu, Đồ Minh Huy liền vội vã kết thúc tảo triều, chạy tới, bây giờ đối với hắn mà nói, lên triều là chuyện không quan trọng, vặn ngã Chân gia mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ.

Hắn nhất định phải nhanh hơn Chân Gia thu thập bằng chứng, chứng cứ, mau đem Chân gia tịch thu.

“Tôn nhi thỉnh an cho Hoàng Tổ Mẫu!”

Vừa tiến vào, đã cung kính thỉnh an.

"Mau ngồi đi!

Đây là đồ vật ta chuẩn bị cho ngươi, tổng cộng có hai bản, một bản dùng để ứng phó ở kinh thành, còn lại một bản dùng để ứng phó bên Kim Lăng!”

Kiều Mộc đang ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, chuẩn bị một lát ra ngoài đi dạo tiêu thực, cái tên cháu trai hoàng đế này của cô đã vội vội vàng vàng chạy tới rồi, có thể thấy hắn có chút nóng lòng vội vàng muốn nhanh chống hạ bệ Chân Gia, không muốn phí chút thời gian nào, nên thuận tay đem hai phần ý chỉ trực tiếp đưa cho hắn.

Đồ Minh Huy không vội vã đáp lại, mà trước tiên lật xem hai phần ý chỉ, muốn nhìn một chút Hoàng Tổ Mẫu hắn viết cái gì.

Xem xong, lập tức tức sửng sốt nói:

“Hoàng Tổ Mẫu, người muốn lấy lại chức vị cáo mệnh của Chân gia?”

“Đúng vậy, có gì không được sao?

Nhà bọn họ làm nhiều chuyện ác như vậy, không phải toàn bộ đều cậy vào cái chức cáo mệnh phụng thánh phu nhân của bà ta sao?

Ngươi không cần lo lắng, Thái Thượng Hoàng bên kia ai gia sẽ chịu trách nhiệm, ngươi cứ việc làm, trong tay ai gia còn có thánh chỉ của ông nội ngươi để lại cho ai gia, phụ hoàng ngươi không thể lật trời đâu!

Ngươi chỉ cần làm một hoàng đế tốt là được!”

Kiều Mộc hai ngày trước lúc xắp xếp chải chuốt ký ức của nguyên chủ, mới biết lão thái thái này trong tay còn có đại bảo bối, vốn dĩ, cô là Thái Hoàng Thái Hậu thân phận của cô làm nhiều việc cũng không cần thiết phải nhọc tâm, lo lắng nhiều lắm, trong tay còn có cả phần thánh chỉ trống đã đống dấu. Thái Thượng Hoàng dù có lật trời cũng không thể làm gì được.

Theo lý mà nói, với thánh chỉ trống của Cao Tổ Hoàng Đế, cô thậm chí còn có thể viết văn thư phế truất Hoàng Đế còn được,

Hơn nữa còn dùng rất là tốt.

Ít nhất phía tôn thất bên kia tuyệt đối có thể thông qua.

Bởi vì sinh hoạt của Cao Tổ Hoàng Đế đều được ghi chép lại, chẳng qua bình thường không có ai thèm lật xem cặn kẽ làm gì, Thái Hoàng Thái Hậu không nói, thì tự nhiên không có ai chú ý tới chuyện này.

Đồ Minh Huy hít vào một ngụm khí lạnh, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Hoàng Tổ Mẫu hắn lại giữ trong tay một vũ khí hạt nhân như vậy.

Không thể không nói, hoàng gia gia hắn thật sự rất yêu hoàng tổ mẫu, đối với Hoàng Tổ Mẫu hết mực yêu thương, nếu không phải là thực sự yêu thương, nào dám để một vật trọng yếu như vậy lưu lại.

Bất quá, vì một câu nói này, nội tâm thấp thỏm ban đầu của hắn, trong nháy mắt toàn bộ biến mất, xem ra, chỉ cần lần này không xẩy ra chuyện ngoài ý muốn gì , hết thảy sẽ ổn thỏa, phụ hoàng dù có muốn ngăn cản thế nào, cũng không ngăn cản được hoàng tổ mẫu rửa sạch Chân Gia.

“Hoàng Tổ Mẫu!

Con...... con sẽ làm một hoàng đế tốt !”

“Chuyện này còn phải xem ngươi về sau làm như thế nào đã!

Ai gia muốn giúp ngươi, chẳng qua là vì không muốn nhìn thấy phụ tử các ngươi tranh chấp, cuối cùng dẫn đến triều đình đại loạn, phụ hoàng ngươi cũng thật là, thoái vị liền thoái vị đi, sau đó liền an dưỡng tuổi già, không có chuyện làm sao còn sống chết nắm lấy hoàng quyền không buông!

Cũng không thấy hắn làm ra chiến công gì!

Nửa đầu cuộc đời, miễn cưỡng có thể có thể xưng tụng nó là một đế vương anh minh, nửa đời sau liền đần độn ngu ngốc đi!

Ngươi cũng nhưng đừng để cho ai gia thất vọng!”

Kiều Mộc thở dài, phụ tử tranh chấp đưa đến triều đình phân chia phe phái, tuy rằng cuối cùng không dẫn tới diệt quốc, thế nhưng sẽ dẫn đến triều đình đại loạn a!

Có thể ngăn cản thì nên ngăn cản!

Coi như là tích ít phần công đức.
« Chương TrướcChương Tiếp »