Chương 5: Hồng Lâu Thái HoàngThái Hậu ( 5 )

Tử vi cung

Thái Thượng Hoàng Đồ Quyến nghe mật thám hồi báo xong, sau đó cười lạnh một tiếng: “Tên tiểu tử này lại không an phận! Chỉ mới đăng cơ nửa năm, qua nữa năm không gặp mà dám xếp nhân thủ bên người trẫm, hôm qua ta vừa mới nhắc đến hắn, còn chưa có phái người tới răn dại hắn tội bất hiếu trễ nãi việc thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, vậy mà hắn đã sốt ruột vội đi thỉnh an! đến cả tiên đế băng hà còn phải ba năm không thay đổi triều chính, trẫm hiện tại còn chưa có chết, hắn đã muốn đoạt quyền, muốn rửa sạch triều đình, vọng tưởng một đời vua một đời thần!

Bất hiếu! Đúng là bất hiếu!”

Đồ Quyến ngoài miệng nói như thánh nhân lên án Đồ Minh Huy bất hiếu, nhưng không nghĩ lại nguyên nhân vì sao, nếu không phải do hắn sống chết cũng muốn túm hết quyền lực trong tay không buông.

Thì làm sao có hiện tại có chuyện ngày hôm nay?

Nếu hắn sớm uỷ quyền, tìm một cái biệt viện hoàng gia để dưỡng lão, chắc chắn hiện tại Đồ Minh Huy thập phần vui vẻ với hắn, cùng hắn diễn mấy năm phụ từ tử hiếu.

“Bệ hạ, cần kiểm tra đối chiếu sự thật không ạ?”

Phác Tin tốt xấu cũng đã làm đại tổng quản vài thập niên, đi theo bên người Đồ Quyến hơn năm mươi năm, tất nhiên đối với tâm tư đồ quyến thập phần hiểu biết.

Vội hỏi nói.

“ngươi đi điều tra xem có phải sự thật hay không, trẫm muốn xem xem, rốt cuộc là ngày đó kẻ nào dám bán chủ, đem tin tức cung cấp cho nó!

Khoan đã, cũng không nhất định là nhân thủ của trẫm bên này tiết lộ tin tức, lúc đó nhiều phi tần cung nữ đều ở đó, Hoàng Hậu cũng ở đó……

Đồ Quyến ban đầu cho rằng Đồ Minh Huy xếp mật thám vào bên cạnh hắn, nhưng nghĩ lại, thời điểm lúc đó hắn cùng Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện, các phi tần ngồi ở dưới đều nghe được.

Hoàng Hậu, Thái Hậu đều ở đó, các nàng sao có thể không vì nhà mình, vì nhi tử của mình chứ? Không chừng tin tức là do các nàng truyền, cho nên, nếu đem tra, thật sự khó nói

Thôi, không cần tra xét, ngươi phái người ra cung đến Chân gia tuyên chỉ, bảo Chân Ứng Giai vào cung yết kiến.

Lần này có Thái Hoàng Thái Hậu chống lưng, Đồ Minh Huy hắn không nhịn được, muốn động thủ với Chân Gia, chúng ta trước tiên phải chuẩn bị, với cả Chân Gia này thật là không biết tốt xấu, uổng phí trẫm tính nhiệm bọn họ như thế!

Trẫm chỉ tùy tiện một tra một chút thôi, mà có cả đống tội!”

Đến nỗi gọi Chân Ứng Giai tới đây, đương nhiên là muốn bảo bọn hắn về chạy nhanh về đi mà dọn dẹp tay đuôi của hắn cho sạch sẽ, đem chuyện nhà bọn họ ăn hối lộ làm trái pháp luật linh tinh dọn dẹp sạch sẽ, miễn cho quay đầu bị Đồ Minh Huy bắt được sai lầm, có Thái Hoàng Thái Hậu chống lưng, hắn cũng không thể đảm bảo được nhà bọn hắn.

“Dạ!”

Phác Tin cúi đầu lên tiếng, liền phất tay gọi con nuôi Mễ Tô của hắn tới, bảo con nuôi của hắn mau chạy nhanh đến Chân Gia truyền khẩu dụ của Thái Thượng Hoàng!

……

Không bàn tới gia chủ Chân Gia tiến cung yết kiến Thái Thượng Hoàng để che lấp hành vi phạm tội của bọn họ, sau khi Kiều Mộc cùng tên tiện nghi tôn tử nhà mình dùng bữa cơm, liền nhân lúc, ánh mặt trời còn sáng rõ, liền ngồi trước cửa sổ, cẩn thận lật xem tin tức nhà mẹ đẻ của cô mà cô vừa lấy được.

Đồ Minh Huy điều tra rất cẩn thận chi tiết, viết ra mấy thông tin theo lối khách quan, không có cố tình khen vì mặt mũi của cô, hoặc là cố tình đi bôi nhọ hạ thấp.

Có một nói một, có hai nói hai. Đều là sự thật.

Nhà mẹ đẻ nguyên chủ họ Triệu, hiện tại đương gia của nhà mẹ đẻ của cô là cháu trai Triệu Hồng.

Triệu Hồng có một thê bốn thϊếp tám thị tỳ, sinh sáu nhi tử ba nhi nữ, trong đó trưởng tử cùng tam nhi nữ, là đích tử đích nữ, còn lại đều là con vợ lẽ, trưởng tử nghe đồn rất thông minh, nhưng thực tế, mười năm học văn thư, mà một cái tú tài cũng không thi đậu, chỉ được cái chức nguyên giám sinh, miễn cưỡng có cái chức quan.

Tiểu quan bát phẩm.

Ở kinh thành, cái chức tiểu quan bát phẩm kia đem nói ra thì có hơi ngượng ngùng, hơi mất mặt.

Còn lại là con vợ lẽ, nổi trội dễ thấy nhất là đứa đứng hàng thứ ba có một chút tư chất, mười bốn tuổi đỗ tú tài, còn lại, đều là một đám ăn no chờ chết.

Không phải là do bọn họ không được, chủ yếu là bị chủ mẫu chèn ép, có lý tưởng cũng vô dụng, ví dụ như cái tên mười bốn tuổi đã đỗ tú tài, nếu không phải trong nhà căn bản không có ai cảm thấy hắn có thể đỗ được, thì làm sao có thể cho phép hắn đi khảo thí, không thấy sau khi hắn đỗ tú tài, thì lập tức không cho hắn tham gia khảo cử nhân và thi hương sao!

Trừ cái này ra, còn có vô số việc nhỏ, Kiều Mộc nhìn một hồi lâu, gần một canh giờ mới đem những tư liệu đó xem xong hết.

Sau khi xem xong, cô tổng kết ra một câu.

Đó là, nhà mẹ đẻ này của cô không thể nào làm được cái tích sự gì, cái loại thiển cận lại còn vô tri, điểm duy nhất đáng khen lại là nhát gan, không dám làm ăn hối lộ trái pháp luật, không cho vay tiền hay làm linh tinh mấy chuyện ác.

Xem xong tư liệu lại suy nghĩ một hồi, Kiều Mộc thực mau hạ quyết tâm, nghiêng đầu phân phó nói.

“Kiều ma ma, gọi tư lệnh nữ quan tới dây, bảo nàng đem phượng ấn thư lệnh cũng mang tới đây, ta muốn hạ ý chỉ!

Trong cung rất nhiều chuyện đều phải có người chuyên quản, quần áo quản quần áo, quản đồ ăn thì quản đồ ăn, quản y dược thì quản y dược, mà tư lệnh nữ quan chức trách chủ yếu chính là để hạ ý chỉ.

Kiều ma ma không thể tính là nữ quan, nàng chỉ là người mà nguyên chủ dùng quen, cho nên vẫn luôn mang theo bên người, hơn nữa chỉ có một cái chức suông, chức vị tứ phẩm nữ quan, cho nên bà cũng không giống nữ quan bình thường, chỉ được phân công quản lý một bộ phận sự vụ, bà chỉ hảo hảo làm một ma ma, kết quả trở thành đại tổng quản, nguyên chủ dùng quen liền mang theo bên người mà dùng tới bây giờ.

Kiều Mộc vừa phân phó xong, Kiều ma ma liền nhanh chóng đem mệnh lệnh của cô truyền xuống, để cung nữ đi gọi tư lệnh nữ quan đến.

Thực tế, ở hậu cung bất luận là Hoàng Hậu hay là Thái Hậu, hay là Thái Hoàng Thái Hậu, các nàng chỉ cần có thực quyền trong tay sẽ nắm giữ vô số nữ quan, số lượng có thể so với một triều đình thu nhỏ.

Hơn nữa nữ quan cũng không giống đại thần, đại thần ở xa, gọi một tiếng còn phải chờ lâu mới tới, còn các nữ quan trong tay Kiều Mộc các nàng tất cả đều ở Từ An điện của cô, cho nên cô gọi một tiếng thì rất nhanh sẽ tới, không quá vài phút đồng hồ, tư lệnh nữ quan liền mang theo ý chỉ, bút mực cùng phượng ấn, mực đóng dấu mang tới đây.

Sau khi cung kính hành lễ, mới đem đồ vật bày ra, an tĩnh chờ Kiều Mộc lên tiếng, các nàng sẽ căn cứ theo lời nói của Kiều Mộc mà viết ý chỉ.

“Lý do các ngươi giúp ta nói, nhưng tóm lại ý tứ cuối cùng của ta chính là, làm Triệu gia phân gia!

Chính xác, chính là để Triệu Gia nhà mẹ đẻ kia của ta phải phân gia!"

Kiều Mộc thấy cái gì mà đích tử, cùng đại cháu dâu gì gì đó một chút hứng thú cô cũng không có, một chút cũng đều không có! Thì tất nhiên cũng sẽ không phí công bồi dưỡng bọn họ làm cái gì.

Cho nên, Kiều Mộc tính toán trước tiên cho bọn họ gia phân gia, phân gia xong, cô lại khảo sát khảo thí, nhìn những tên tiểu tử bị đè nặng kia, nhất là cái tên con vợ lẽ mười bốn tuổi liền đỗ tú tài, có hay không bởi vì mấy năm nay bị chèn ép áp lực mà mất đi tài hoa, nếu như không có, thì cô sẽ bồi dưỡng hắn.

Đến nỗi con vợ lẽ, thậm chí người đã phân gia như nhị cháu trai của cô cùng tam cháu trai của cô, hai nhà của hai người, cô cũng muốn khảo sát một chút.

Thấy ai không tồi thì có thể bồi dưỡng.

Không câu nệ phương hướng bồi dưỡng là gì, cũng không nhất định một hai phải làm quan gì đó, đại nho hay thương nhân, phương hướng bất đồng đều có thể bồi dưỡng.

Nói một câu thật tình, nhiều khi làm quan ngược lại mới là việc nguy hiểm nhất, bởi vì ai cũng không biết một ngày nào đó có thể hay không bởi vì phạm sai đại tội, nói sai, liền xảy có thể ra chuyện, ngược lại làm là đại nho hay thương nhân, chỉ cần điệu thấp chút, đều sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

“Dạ!”

Tư lệnh nữ quan tuy rằng không hiểu rõ đã hơn hai mươi năm Thái Hoàng Thái Hậu không hạ bất kỳ ý chỉ nào, vì cái gì hôm nay đột nhiên đưa ra ý chỉ phải phân gia, nhưng nữ quan vẫn phải thành thành thật thật viết cái lý do hạ ý chỉ đằng trước, rồi lệnh cưỡng chế phân gia viết viết ở phía sau.

**mn thấy 1 chương nó dài không chứ mình thấy dài dễ sợ**