Kiều Mộc cho Kiều ma ma nhận lấy đồ vật trong tay Ngụy Tường, lúc này mới hỏi. "Ngươi sao còn gọi là Thừa Ân Công phủ? Phụ hoàng ngươi cũng thật tình, tước vị Thừa Ân Công không phải chỉ có thể truyền một thế hệ thôi sao, thế nào, chẳng lẽ cháu trai kia của ta như cũ vẫn còn ở Thừa Ân Công phủ?"
Ngày hôm qua Kiều Mộc không có suy nghĩ xâu xa, chẳng qua là đêm qua cô xắp xếp lại kí ức của nguyên chủ mới biết được, hóa ra tước vị Thừa Ân Công này chỉ có một thế hệ, căng bản không thể kế thừa được, nói cách khác, tước vị Thừa Ân Công chỉ có thể là do phụ thân của Hoàng Hậu đảm nhiệm, một khi phụ thân của Hoàng Hậu qua đời, tước vị kia sẽ phải được thu hồi.
Phụ thân của nguyên chủ hơn hai mươi năm trước cũng đã qua đời, phụ thân của Thái Hậu cũng qua đời rồi, cho nên hiện giờ toàn bộ triều đình chỉ có phụ thân của Hoàng Hậu là Thừa Ân Công.
Mặt khác, đều không nên gọi như vậy.
Đồ Minh Huy dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải giải thích như thế nào, vì loại sự tình này, rất khó nói, chẳng những phải đề cập đến nhà mẹ đẻ của Thái Hoàng Thái Hậu, cũng phải đề cập đến nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, thậm chí còn cả Hoàng Hậu.
Dựa theo quốc lệnh, tước vị Thừa Ân Công chính xác là không thể được kế thừa, sau khi Thừa Ân Công qua đời nên lấy lại tước vị, nhưng mà, trong triều đình có một quy tắc ngầm, chính là Hoàng Hậu một khi không bị phế hay qua đời, lễ bộ liền sẽ không tới tìm phiền toái, đại đa số đều cam chịu bọn họ trụ ở Thừa Ân Công phủ.
Có ý tứ gì đây ?
Ý tứ chính là, cho dù Thừa Ân Công đã qua đời chỉ cần Kiều Mộc còn chưa có qua đời , bất luận cô có thành Thái Hậu, rồi biến thành Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ cần chưa qua đời, phía lễ bộ, liền đều không đến thu hồi Thừa Ân Công Phủ! Nói ngắn gọi chính là cho Hoàng Hậu, Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu mặt mũi.
Kiều Mộc nhìn thần sắc của Đồ Minh Huy gian nan khó mở miệng liền biết bọn họ vẫn chưa có dọn ra:
"Xem ra là vẫn chưa dọn ra khỏi Thừa Ân Công phủ! Cái này không tốt lắm, như vậy mãi sẽ thành một cái thông lệ, công hầu bá tước phủ chỉ sợ sẽ học theo!"Cô thở dài nói tiếp.
"Dân không nói, quan sẽ không truy xét! Bất quá không cần nóng nảy, đợi lát nữa ta xem coi đứa cháu trai kia của ta quản nhà mẹ đẻ của ta thành cái bộ dạng gì rồi, cụ thể xử lí như thế nào, chờ thêm hai ngày, ta sẽ sai người đến nói với ngươi."
Đồ Minh Huy vốn là không để ý đến vấn đề này làm gì, huống chi, hắn cảm thấy cái quy tắc ngầm này không có gì cái gì không tốt, mặc kệ rốt cuộc nói thế nào, mẫu thân của Hoàng Đế hay Tổ mẫu còn sống, mà đoạt đi tước vị Quốc Cữu Gia, thì sẽ không khỏi làm người ta thấy ngươi quá máu lạnh tuyệt tình.
Chẳng qua hiện giờ nghe Kiều Mộc nói mới phát hiện loại quy tắc ngầm này tạo thành nhiều hậu quả xấu.
Tỷ như có bổn đại Quốc Công Phủ, trừ bỏ Sử Gia bởi vì một môn hộ hai hầu, nguyên nhân là do ban đầu đem Quốc Công Phủ đổi thành Hầu Phủ, phải nói Giả Gia, Giả Đại Hóa kia là huyết mạch Ninh Quốc Phủ tuy chỉ là tam đẳng tướng quân, nhưng lại treo bảng hiệu của Ninh Quốc Phủ, Giả Đại Thiện kia cũng là huyết mạch của Ninh Quốc Phủ, cũng chỉ là nhất đẳng tướng quân thế nhưng cũng đồng dạng treo bảng hiệu Ninh Quốc Phủ. Cái này, đều không hợp quy tắc.
Đi quá giới hạn của vi chế, đây là tội lớn!
Trong nháy mắt Đồ Minh Huy cảm nhận trí tuệ của lão nhân gia, thậm chí hắn cảm thấy tổ mẫu trước mặt hắn hình tượng quang huy rất nhiều: (mình không hiểu hai từ quang huy này lắm nên mình để i như bản gốc nha)
"Hoàng tổ mẫu, lời ngài nói thật sự rất có đạo lý! Hiện giờ ở kinh thành, xác thực có rất nhiều huân gia đã mất từ lâu, nhưng bản hiệu lại chậm chạp không thay đổi. Hiện giờ xem ra, lại là..."
"Có gì mà khó nói, nhiều năm như vậy đã thành vấn đề lớn rồi, thì làm sao mà dễ dàng giải quyết được, trước tiên cứ lấy nhà mẹ đẻ của ai gia gϊếŧ gà dọa khỉ trước đi! Ngươi đừng thỉnh tội, cũng đừng nói không dám, ngươi cũng không đem nhà mẹ đẻ ai gia diệt hết, chẳng qua chỉ giáo dục lại bọn chúng lại một chút mà thôi, để ai gia nhìn xem, rồi chọn một vài đứa có tư chất không tồi bồi dưỡng một chút. Ai gia còn sống được thêm mấy năm nữa đâu , nếu mà bọn nó còn không thể bằng chính mình đứng lên được, chờ thêm hai ba năm nữa ai gia thăng thiên, thì cũng phải bị đuổi khỏi Thừa Ân Phủ thì có khác gì nhau?"Lúc này, Kiều Mộc mới suy xét rõ ràng nguyên nhân khiến nhà mẹ đẻ của cô lại rách nát như vậy!
Trong nhà sủng ái trưởng tử không có bản lĩnh, còn con vợ lẽ có bản lĩnh nhưng bị chèn ép, cả nhà vẫn luôn chờ ăn cơm mềm của Thái Hoàng Thái Hậu cô, chờ đến khi Thái Hoàng Thái Hậu vừa hoăng, nhà bọn họ liền không biết sẽ thế nào, bị đuổi khỏi phủ, lụn bại mà tàn.
“Hoàng tổ mẫu, ngài nói gì vậy, ngài phải sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh! Huống hồ, nếu trực tiếp xuống tay với Thừa Ân Công phủ này ...này có phải hay không, không tốt lắm? Có thể tổn hại đến thanh danh của người “
Đương nhiên, Đồ Minh Huy nói như vậy cũng không hoàn toàn là lo lắng cho thanh danh của Kiều Mộc, cái hắn lo lắng là thanh danh của chính mình, vì người động thủ là hắn.
Kiều Mộc là người thế nào, ở những thế giới trước cô vẫn luôn bị quấn vào đoạn tình cảm lung tung rối loạn dây dưa của nam nữ chính, coi như là sống cũng đã đủ lâu, sao có thể không nhìn ra tiểu tâm tư này của hắn.
Vội trấn an nói:
“Đừng lo lắng, đến lúc đó ai gia tự mình hạ ý chỉ, sẽ không để ngươi gánh chịu ô danh này! Cũng không cần lo lắng cho thanh danh của ai gia, ai gia làm như vậy, đến lúc đó bá tánh biết cũng chỉ nói ai gia vì đại nghĩa diệt thân, huống chi gia tộc này cùng cây đại thụ không có gì khác nhau, không đem cành khô vứt bỏ, chém đứt bộ rễ hư thối, đại thụ này, liền không thể một lần nữa tỏa sáng sinh cơ, sẽ hủ bại chết héo!
Ai gia ta đây cũng là vì muốn tốt cho họ!”
“Hoàng tổ mẫu, ngài thật sự quá thâm minh đại nghĩa, nếu trong triều, các huân húy, đại thần,gia tổ đều có thể thâm minh đại nghĩa như vậy, trẫm làm hoàng đế, nào còn phải nhọc lòng?”
Đồ Minh Huy nói lời này là muốn vuốt mông ngựa, cũng là cảm khái từ chính nội tâm của hắn, từ xưa đến nay, nhiều nhà ngoại thích muốn chuyên quyền, có mấy hoàng đế gặp được tổ mẫu đầu ốc rõ ràng thông suốt?
“Tiểu tử nhà ngươi miệng lưỡi cũng thật ngọt! Haha! Nếu không có việc gì hôm nay cùng ai gia ăn một bữa cơm trưa, từ hơn hai mươi năm trước ngươi ra khỏi cung mở phủ, trừ bỏ mỗi năm trừ tịch đêm giao thừa mới có thể cùng nhau ăn cơm, thì chúng ta chưa từng đơn độc cùng nhau ăn qua!
Ai gia nhớ mang máng khi ngươi còn nhỏ, đại khái hơn ba mươi năm trước, ngươi vui mừng ăn kẹo hồ lô bên cạnh ai gia, chỉ vì lúc ấy mẫu phi của ngươi không cho ngươi ăn nhiều đường, mỗi lần tới chỗ ai gia đều làm nũng cho ngươi ăn, ngươi còn nhớ không?”
Kiều Mộc nhìn lên trời đồng thời cảm thấy lúc trước cuộc trò chuyện của bọn họ không có thân thiết gì, cho nên vội vàng nói chuyện quá khứ, để cứu vãn một chút.
Hôm qua vừa mới sắp xếp lại kí ức của nguyên chủ, bởi vậy Kiều Mộc đối với nguyên chủ đã đi qua vài thập niên, hồi ức thập phần rõ nét, so với nhân sinh của chính mình đều rõ ràng hơn rất nhiều, cho nên vừa nói liền đem chuyện quá khứ ra.
“Hoàng tổ mẫu, chuyện đã lâu như vậy rồi , ngay cả việc ta thích ăn kẹo hồ lô, việc tưởng chừng chẳng ai còn nhớ, vậy mà người vẫn còn nhớ... cũng thật là đã rất lâu rồi ...”
Đồ Minh Huy bị đề tài của Kiều Mộc dẫn đi cũng hồi tưởng việc hơn ba mươi năm trước, thời điểm hắn vừa đi học chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất, nghĩ nghĩ, hốc mắt không khỏi có chút ướŧ áŧ.
Đó là chuyện của thật lâu trước kia.
Cũng đã rất lâu rồi chưa có ăn qua kẹo hồ lô.
Hương vị ngọt ngào ấy vẫn còn.
** thẩy truyện ổn thì cho mình xin một bình luận làm động lực ạ**