Vương Đào nghĩ vô cùng rõ ràng.Nàng hiện tại, con dâu có cháu dâu đều đã có, rất nhiều chuyện đều không cần phải tự mình đi làm, coi như đem lão thái thái kia về nuôi, thì nàng cũng có thể để con dâu, cháu dâu bà chiếu cố, điểm trọng yếu nhất là, hiện tại bọn họ ăn cơm cũng là ăn cơm công cộng, cho lão thái thái này ở nhà ở cũng không lãng phí khẩu phần lương thực gì.
Đem về nuôi thì nuôi thôi.
Còn có thể có lấy được căn phòng của bà bà đó.
Thật sự là trăm lợi không một hại.
Kiều Dung nghe tới đó sắc mặt liền thay đổi, đưa tay tát một cái lên mặt Vương Đào, phẫn nộ nói:
“Ta biết ngay là ngươi không có hảo tâm như vậy mà!
Ngươi ngay cả căn phòng cuối cùng của mẹ ta cũng không tha, bộ trong nhà không còn phòng để cho nó kết hôn sao?
Ngươi chẳng lẽ không biết căn nhà kia nương ta vì coi chừng cho tam đệ ta nên mấy chục năm nay chưa từng rời đi, mẹ ta cả một đời chỉ tâm tâm niệm niệm chuyện này, ngươi đây là muốn đào tim bà ấy a!
Ta làm con trai, lại không thể để cho bà sung túc mà an hưởng tuổi già, ngươi nói xem ta làm sao còn có thể......”
Người đàn ông da ngăm đen, giương mặt đã tràn đầy nếp nhăn, khi nói tới Kiều Mộc khóe mắt không khỏi chảy ra những giọt nước mắt.
“Ngươi dám đánh ta!
Cái tên tam đệ kia của ngươi cũng đã mất tích hơn bốn mươi năm, xương cốt cũng không biết nát vụn ở chỗ nào rồi, có cái gì đáng để phải canh giữ, sao ngươi không nhìn một chút tình huống trong nhà đi, người này đẩy người kia chen chút chật chội ra sao, mấy đứa cháu trai kia của ngươi cũng đã kết hôn mười bảy, mười tám năm rồi, hài tử đều sinh cả đống, bây giờ chỉ có thể ở trên một cái giường ngủ ngắn cách ở giữa là một cái màn cửa!
Thời điểm trong nhà có con cháu muốn kết hôn, thì đều rất khó khăn!
Sao ngươi không nghĩ tới những thứ này!
Mẹ ngươi ở một mình, ở ba bốn gian phòng, những gian phòng khác bà căn bản không ở hết, huống chi, bà cho huyền tôn mấy gian phòng để kết hôn thì thế nào, ngươi cho rằng ta muốn đi tính toán phòng ở của mẹ ngươi chắc, thế nhưng tằng tôn tử của ngươi nhìn trúng nha đầu tên là Đỗ Quyên, nàng ta sau khi kết hôn muốn phải ở nhà gạch, không muốn sống ở gian phòng làm bằng bùn đất!
Vậy làm sao, chẳng lẽ ta với ngươi dọn đến gian phòng làm bằng bùn đất, đem chỗ này đưa cho bọn hắn kết hôn, nhưng nếu bây giờ mà cho, thì những đám tôn tử bên kia bọn hắn muốn kết hôn thì phải làm sao bây giờ, đứa cháu trai thứ hai, thứ ba cũng muốn thì ta phải làm sao bây giờ, ta có thể làm gì bây giờ?”
Nói mấy câu, Vương Đào cũng không khỏi lớn tiếng khóc, vợ chồng nghèo trăm sự phải lo, chính là nơi như thế, ngày thường trong sinh hoạt chuyện phải lo thì nhiều lắm, rất nhiều chuyện nhìn giống như có thể dễ dàng giải quyết, chỉ cần có tiền là được, nhưng mấu chốt chính là lấy không ra tiền a, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng, huống chi là bọn họ.
Trong nhà có hai đứa con trai, hai đứa con trai thì có 3 đứa cháu trai, hơn nữa cũng đều đã kết hôn, cứ như thế, đã có 10 đôi vợ chồng, nhi tử của đại tôn tử năm nay cũng mười sáu rồi, cũng sắp đến đến tuổi kết hôn.
Thế nhưng là trong nhà bọn họ tổng cộng chỉ có năm gian nhà ngói và năm gian phòng làm bằng bùn, có thể nghĩ được ở có bao nhiêu chen chúc chật chội.
Nếu là kết hôn, cũng không có biện pháp cùng cha mẹ chia phòng ra ở, hoặc chỉ có thể để hai huynh đệ, hai đôi vợ chồng, ở cùng một gian trong phòng, hài tử còn ở cùng một chỗ với hai vợ chồng, cũng thật khó khăn a!
Nhưng...... Có như vậy cũng không thể tính toán nương a!
Ba đứa con trai nhà lão nhị không phải ở cũng không chật chội gì sao, nhà chúng ta cũng chỉ có hai con trai đứa sao lại..!”
Kiều Dung bị tiếng khóc của vợ hắn làm khựng lại, âm thanh không khỏi chậm lại, nhỏ giọng nói.
“Nhà lão nhị mặc dù có ba đứa con trai, nhưng cũng chỉ có 4 cái cháu trai thôi, hơn nữa nhà bọn hắn cũng đã phân gia......”
Vương đào khóc không ngừng, vừa khóc vừa nói.
“Phân gia, nếu không thì chúng ta cũng phân nhà đi?”
“Ngươi...... Ngươi làm ta tức chết đi được!
Nhà lão nhị phân gia được, đó là bởi vì nhà bọn hắn ở trên trấn, tìm được vận may có chút tiền tài, mới có thể cho ba nhi tử nhà bọn hắn mỗi đứa một cái phòng ở, còn nếu nhà chúng ta phân gia, ngươi cho bọn nhỏ ở đâu?
Ở trong ruộng sao?
Ngươi có thể chia cho bọn nhỏ bao nhiêu phòng ở, chia cho bọn nhỏ bao nhiêu tiền?
Đây, ngươi xem đi, cả đời ta chỉ có thể để dành một chút tiền như này, ngươi xem đi, ngươi xem một chút xem có thể cho mỗi đứa bao nhiên tiền a!”
Vương Đào tức đến nổi bật cười, nàng chẳng lẽ không muốn phân gia ra sao, nhưng mà muốn phân gia thì phải có tiền a, không có tiền mà phân gia, chẳng khác gì là muốn đem nhi tử đuổi hết ra ngoài để bọn hắn chết đói?
Nói xong, liền tức giận đem hộp gỗ cạnh đầu giường quăng đến bên cạnh Kiều Dung, hộp gỗ đập trên mặt đất trong nháy mắt nứt ra, bên trong rơi ra một đống lớn tiền hào, phần lớn là đồng tiền xu.
Lớn nhất là 10 nhân dân tệ, chỉ có một tờ.
Kiều Dung nửa điểm cũng không thể hiểu được tại sao vương Đào lại tức giận như vậy, chỉ nhanh chóng ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt lại những đồng tiền bị rơi ra ngoài, hơn nữa nhân tiện đếm một chút.
Qua một hồi lâu mới đếm hết:
"Sao còn không đến năm mươi?
Làm sao lại ít như vậy chứ?”
“Như thế nào lại ít như vậy? Ngươi nghĩ ta còn có thể tham ô sao, ngươi cho rằng kết hôn sinh con, sinh hoạt thường ngày không cần đến tiền à, khi đại cẩu tử kết hôn, ta phải cầm 20 nhân dân tệ lấy ra làm tiền biếu, lại thêm tiền xử lý hôn lễ gì đó nữa, cuối cùng có thể còn lại 20 nhân dân tệ cũng đã không tệ rồi, coi như bây giờ còn lại 20 tệ, ngươi cho hai người bọn hắn phân nhà, mỗi đứa cầm 10 tệ thì có thể mua được loại phòng ở gì tốt?
Ngươi quả thật không biết lo chuyện trong nhà, không biết gạo củi mắc ra sao đâu a!
Bây giờ trong nhà lại không có thu nhập, đồ vật cũng đều bị thu vào công hữu, khoảng thời này thật sự là không cách nào!”
Nghĩ đến đây, Vương Đào càng thương tâm mà đứng đậy.
Những năm gần đây vẫn luôn do nàng quản gia, một phân tiền cũng hận không thể tách ra thành mười cánh hoa, cho hai đứa con trai, 6 đứa cháu trai đi cưới vợ, chứ đừng nói đại nạn năm đó nàng không để bất kì ai trong nhà phải chết đói, chuyện này bộ dễ dàng lắm sao?
Những năm này nàng chua xót như thế nào có ai biết?
“Ngươi...... Ngươi chớ có khóc, đợi buổi tối ta nói chuyện với nương một chút, ta nói cho ngươi biết, nếu nương không muốn, chuyện này coi như xong, sau này không được phép nhắc lại!”
Kiều Dung nhìn Vương Đào ngồi liệt ở bên kia khóc thương tâm, cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể hứa trước.
Thế nhưng, Vương Đào lúc này lại đang hoàn toàn đắm về những khó khăn chật vật của mấy năm này, những năm này nàng keo kiệt không phải là vì mọi người trong nhà sao, không một ai chịu hiểu cho nàng, bây giờ nàng chỉ muốn khóc, căn bản không nghe được Kiều Dung nói cái gì.
Ban đêm, hoặc có lẽ là hơi chạng vạng tối, lúc mặt trời còn chưa xuống núi, mọi người trong thôn đã mau chóng kết thúc công việc, công việc kết thúc cũng không có cơm tối, một ngày chỉ có hai bữa, buổi tối về ngược lại chỉ muốn ngủ, nhịn đói đến buổi sáng rồi ăn thì cũng như nhau thôi.
Kiều Dung về nhà uống một hớp nước, lần nữa liền vội vàng đi ra ngoài, đi về phía gian phòng của Kiều Mộc.
Kiều Mộc bên này vừa uống một bát cháo loãng, chuẩn bị tiếp tục đốt đèn viết văn thơ, liền nghe được tiếng gõ của dồn dập ở ngoài phòng truyền tới, vội vàng đem đồ trên bàn thu hết lại, sau đó đi nhanh tới cửa, mở cửa ra.
“Là lão đại à, bây giờ cũng muộn rồi ngươi qua đây làm gì?”
“Nương, con......”
Kiều Dung vừa nói vừa vô thức xoa tay liên tục, giương mặt đen có chút xấu hổ.
Kiều Mộc lập tức minh bạch, đây là đang có chuyện cần nói, nhưng ngại nói, thế là cô lập tức bảo.
“Ngươi vào trong rồi nói a!
Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng, chớ có ngại ngùng xấu hổ, nếu là chuyện ta có thể đồng ý, thì ta bên này tự nhiên sẽ đồng ý, chuyện ta không thể đồng ý, ngươi ngại ngùng cũng vô dụng!
Nói đi!”
Nói xong, Kiều Mộc liền xoay người đi vào.
Kiều Dung đi theo, vô cùng xấu hổ nói:
“Nương, tiểu cẩu tử nhà con hắn muốn kết hôn, nhưng bên kia nói muốn ở nhà gạch mới chịu kết hôn, với lại trong nhà thực sự quá chật chội......”
Kiều Mộc nghe hai câu liền ý thức được là chuyện gì, vốn muốn lập tức cự tuyệt, thậm chí mắng hắn một phen, nhưng nghĩ đến nhà họ ở gần hơn ba mươi nhân khẩu, chen chúc ở mười gian phòng, nên thở dài một cái nói:
“Ngươi ngồi ở đó chờ đó cho ta!”