Chương 27: Nông Gia Thái Bà Bà ( 4 )

“Chuyện này...... Chuyện này sao có thể?

Kiều Thái bà, có thể là do ngài là suy nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ quốc gia đang tốt, làm sao có thể để cho chúng ta chết đói được, lúc trước cũng loạn lạc như thế! nhưng chẳng phải cũng không có chết bao nhiêu người, chúng ta bây giờ sao có thể chết đói được.

Ở phía trên chắc chắng sẽ không mặc kệ chúng ta đâu!”

Mặc dù ngoài miệng Kiều Ái Quốc nói như vậy, nhưng trong lòng xác thực cũng có chút chột dạ, thời điểm ba bốn năm trước cha mẹ hắn là bởi vì cho huynh đệ bọn hắn thêm một chút khẩu phần lương thực, đang sống sờ sờ mà lại chết đói, khi đó đói đến nổi cái gì cũng dám nhét vào trong miệng, vỏ cây chung quanh cũng đều bị lột sạch, bây giờ suy nghĩ lại, đều mơ hồ có thể hồi tưởng lại cảnh trước kia, đói bụng đau đớn đến thế nào.

Kiều Mộc lắc đầu, không muốn tiếp tục khuyên nhủ nữa, chỉ thở dài liền trở về. Có một số việc, không phải cô muốn khuyên liền có thể khuyên, cố gắn khuyên cũng không có tác dụng, bây giờ nghe Kiều Mộc nói như vậy, chỉ là vì muốn chôn trong lòng Kiều Ái Quốc một mầm hạt giống, có hạt giống này, sau này chỉ cần thấy tình huống có chút không ổn, cũng có thể phát giác sớm chuẩn bị trước một chút.

Kiều Mộc trở lại phòng, ngồi trên chiếc giường cũ nát, bắt đầu suy tính làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của nguyên chủ, tìm được tam tiểu nhi tử.

Nói lời thật tình, vừa mới bắt đầu khi cô biết được nguyện vọng của nguyên chủ, Kiều Mộc quả thật là rất cảm động, cũng muốn làm một cách tốt nhất giúp hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, nhưng bây giờ ngồi xuống cẩn thận suy nghĩ lại, liền cảm thấy muốn hoàn thành cái tâm nguyện này thì vô cùng khó khăn.

Đầu tiên, cô lớn tuổi, và hơn nữa ở thời đại này đi ra ngoài đều phải có thư giới thiệu mới được, cô là một lão thái thái, trong thôn có làm gì cũng không có khả năng cho một lão bà như cô một con thư giới thiệu đi ra ngoài, thứ nhất không có cách nào cho người ở trong đi ra ngoài, thứ hai cũng không có ai yên tâm để cho cô ra ngoài.

Ai sẽ yên tâm để một cái lão thái thái tám mươi tuổi cầm thư giới thiệu, đi khắp cả nước tìm con?

Thứ yếu, nguyên chủ và tiểu nhi tử cũng đã mất đi liên lạc gần năm mươi năm rồi, hơn nữa là còn trong năm chiến tranh mà mất đi liên lạc, 50 năm qua xảy ra bao nhiêu cuộc chiến, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì còn phải nói nữa sao?

Trong 50 năm nổ ra bao nhiêu cuộc chiến đếm cũng không đếm hết được.

Nói một câu khó nghe, nếu vận khí kém, có thể còn không biết đã chết ở chỗ nào, thậm chí không biết xương cốt có còn được toàn vẹn không nữa, coi như vẫn còn sống, cũng không biết là đang thuộc về quốc quân hay là quân đội nữa, đang đóng quân ở biển hay ở đất liền cũng không chắc a, muốn tìm được, thật sự là rất khó khăn, giống như mò kim đáy bể.

Bốn mươi, năm mươi năm sau, khi khoa học kỹ thuật đã phát triển, có thể nương nhờ báo đài tìm người thân, nhưng người nhà năm đó vì chiến tranh mà thất lạc nhau vẫn chưa chắc có thể tìm được đối phương, huống chi hiện tại là thời đại internet chưa có phát triển, thật sự là rất khó khăn a.

Nghĩ tới đây, Kiều Mộc liền bắt đầu đếm ngón tay, lầm bầm lầu bầu bắt đầu liệt kê các khả năng có thể:

“Nguyên chủ chưa từng rời khỏi đây, như vậy nếu như tiểu nhi của nguyên chủ tử còn sống, nếu trí nhớ không bị tổn hại gì mà nói, làm gì thì cũng nên trở về nhìn xem một chút a!

Cho nên, tình huống có thể chia làm ba loại.

Một là đã qua đời, hai là mất trí nhớ, ba là đang bị vây ở địa phương nào đó, không có cách nào trở về.

Bây giờ cũng chỉ có thể hi vọng là bị mất trí nhớ, hoặc đang bị kẹt ở địa phương nào đó không có cách nào trở về mà thôi, nhưng hai loại này cũng rất khó khăn a, nếu như là mất trí nhớ mà nói, quỷ mới biết lúc nào mới có thể khôi phục lại, nếu như bị kẹt ở đảo trên biển, cho dù biết, cũng khó lòng mà giặp mặt!”

Sau khi Kiều Mộc liệt kê ra ba loại khả năng có thể, liền cảm giác có chút đau đầu, bất luận là loại khả năng nào, bây giờ e rằng cũng không có cách nào đi xác nhận hoặc liên hệ được.

Như vậy, muốn hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, thật là có chút giống như hoa trong giương, hư vô mờ mịt, làm cho người ta căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu.

Sau đó xoắn xuýt suy nghĩ hồi lâu, Kiều Mộc chỉ có thể chọn một cái phương án có thể có tác dụng mà làm, đó chính là viết và sáng tác một chút thơ ca văn học truyền ra ngoài, ở trong xen lẫn một chút tình huống hắn đã trải qua, hi vọng tiểu nhi tử của nguyển chủ có thể nhìn thấy.

Tuy rằng phương pháp này có khả năng thành hiện thực tương đối thấp, thấp như trúng xổ số vậy, thế nhưng cái phương pháp này, là cách duy nhất có khả năng thực hiện, mà Kiều Mộc đã suy nghĩ rất lâu, nếu không làm vậy thì có thể làm sao? Chẳng lẽ cô còn có thể viết thư cho lãnh đạo, kêu lãnh đạo cho người hỗ trợ tìm con cho cô sao?

Nghĩ như vậy, Kiều Mộc liền lập tức mở nông trại ra tìm trong kho được một bộ sáo và một bộ văn cỗ, sau đó liền bắt đầu viết văn học địa phương.

Kiều Mộc mặc dù chưa từng đi qua thời đại này, nhưng cô có kinh nghiệm, trước đây cô đã từng trải qua thời đại năm 1970 thời đại thanh niên trí thức, hai cái thời đại này chênh lệch cũng không lớn, cho nên cô rất rõ ràng loại văn chương nào lúc này có thể viết, văn chương nào lúc này không thể viết, như thế mới dễ đễ lan truyền.

Kiều Mộc viết văn học đất tổ quê hương rất thuận buồm xuôi gió.

Rất nhanh đã viết được ba ngàn chữ.

......

Giữa trưa ăn cơm trưa tại nhà ăn xong xuôi, mọi người thu thập nhanh bát đũa, sau đó liền về nhà nghỉ trưa.

Nói là nghỉ trưa, nhưng kỳ thực cơ bản cũng không có ai là thật sự ngủ, tất cả mọi người đều bận việc riêng ở nhà, như dọn dẹp nhà cửa, cho heo ăn vân vân.

Nhà Kiều Dung.

Bên trong phòng ngủ, Vương Đào nhỏ giọng nói:

“Lão Kiều, ông nói xem chúng ta có nên đem nương qua đây chăm sóc không, nương năm nay cũng đã tám mươi tuổi rồi, để cho lão nhân gia bà ở bên ngoài một mình, cảm giác thật sự có chút không yên lòng!”

“Ta cũng muốn, nhưng nương bà ấy không muốn thì ta phải làm sao bây giờ?

Không đúng, ngươi mười mấy, hai mươi năm nay cũng không nhắc đến chuyện muốn đem nương về phụng dưỡng, hôm nay sao đột nhiên nhắc tới?”

Kiều dung cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Sao ngươi lại nói thế!

Nương năm nay cũng đã qua đại thọ tám mươi tuổi rồi, tuổi lớn như vậy a, nếu vẫn sống một thân một mình ở ngoài, ta nói một câu khó nghe, vạn nhất nếu có xảy ra chuyện gì, đều không có ai hay biết, còn nếu ở cùng chúng ta cũng có thể kịp thời chiếu cố không phải sao?

Ở thôn nhà mẹ đẻ ta, có một người tên là Vương lão sống một mình, ngươi không biết đâu, cách đây không lâu, buổi tối lúc hắn ngủ không biết như thế nào lại ngã từ trên giường xuống, sau đó đi luôn.

Đến khi thi thể bóc mùi, mới người phát hiện!

Nương bên này còn có ta mỗi buổi sáng đều tới gọi bà một lần, xem tình hình, nhưng mà......”

Có mấy lời, Vương Đào nàng cũng không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể nói chung chung, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.

Kiều Dung nhanh chóng ngồi dậy:

“Ngươi nói không sai, đợi tối nay khi ta xong việc, ta sẽ đi bên kia hỏi mẹ bà ấy một chút!”

“Đúng đó, khi ngươi xong việc liền đi đi!

Đúng rồi, nếu là nương bà ấy đồng ý qua bên chúng ta ở, cái gian phòng bên kia của nương liền trống không không có ai ở đó, ngươi nói xem, cái gian phòng trống đó ngươi có thể hay không thương lượng với nương một chút, để cho bà truyền lại cho đại huyền tôn cho hắn dọn vào ở trong đó được không, để sau này nó còn kết hôn!

Trong nhà bây giờ thật sự là không còn chỗ nữa rồi!”

Nói đến bước này, Vương Đào mới nói ra mục đích thực sự của mình, nàng muốn lão thái thái nhường chỗ ở cho tằng tôn, cho tằng tôn một cái phòng tân hôn.

Trong nhà có hơn hai mươi mấy nhân khẩu, thật sự là rất chật chội, những năm này mặc dù là dùng bùn đất để xây phòng, nhưng cũng đã sớm hết chỗ, không có tiền mua đất để xây phòng thì sao lấy ra một cái phòng tân hôn được, làm sao có thể đem so sánh với nhà tường gạch của lão thái bà bên kia?