Kiều Mộc có ký ức của nguyên chủ, cho nên cô biết đường đi đến nhà ăn, liền xách theo cặp bát đũa chạy nhanh về hướng nhà ăn bên kia.Đây là một thôn tương đối lớn, cho nên mới có thể có cả một nhà ăn chung, mấy cái thôn tương đối nhỏ thì phải hợp chung lại với nhau, lúc ăn cơm đôi khi sẽ phát sinh ra một số chuyện phiền toái.
Có thể bắt đầu từ bất cứ lý do gì, ví dụ thịt hay rau trong chén người này nhiều hơn người kia, cũng có thể nổi lên xung đột rồi đánh nhau, còn ở đây dù sao cũng là người cùng một thôn, nói qua nói lại vài ba câu chanh chua là được rồi, làm gì thì cũng không đến mức đánh nhau, còn những thôn nhỏ ăn chung với nhau thì không chắc, đánh nhau đỗ máu cũng có.
Đi tới nhà ăn, Kiều Mộc vừa ngước lên đã nhìn thấy bản hiệu được dán bên cạnh, khẩu hiệu ăn cơm miễn phí, sau đó cũng nghe được tiếng mọi người chào hỏi cô.
“Kiều Thái bà tới!”
“Kiều Thái bà mau qua bên này, lên đây xếp hàng bên cạnh ta nè, nếu không nhanh kẻo cháo hôm nay lại loãng!”
“Đúng vậy đúng vậy, Kiều Thái bà nhanh đi lên đến phía xếp hàng đi thôi, xếp đằng sau lại kẻo không còn cái gì để ăn!”
Không thể không nói, nguyên chủ cùng mọi người ở trong thôn chung đυ.ng không tệ, lại thêm tuổi tác ở trong thôn là lớn nhất, bối phận cũng trong nhóm cao nhất, cho nên tất cả mọi người nguyện ý chiếu cố nguyên chủ.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu, vẫn là do nguyên chủ trước giờ xử sự làm người cũng không tệ, từ lúc còn nhỏ đã biết giúp đỡ mọi người xung quanh, nếu nguyên chủ là một người chanh chua không tốt lành gì, khắp nơi đi gây sự chửi bới người khác, sau này, sau khi đã già, cũng sẽ không có người muốn chiếu cố vui vẻ mà chào hỏi đâu, nhân của ngày trước, quả của ngày sau, chính là nói bây giờ
Cảm tình của mọi người đến từ mọi phía.
“Ài, không cần, không cần đâu!
Ta đây chỉ là một lão thái bà không ăn được nhiều, các ngươi tuổi còn trẻ tuổi khẩu vị lại lớn, mau đi đi!”
Kiều Mộc tất nhiên sẽ không nhảy vào chen hàng làm gì, cô lại không thiếu ăn, hà tất phải đi cướp cùng người khác?
Nói xong liền đi về phía sau đội ngũ xếp hàng.
Đội ngũ không ngừng tiếng về phía trước, Kiều Mộc đã có thể nghe được âm thanh phàn nàn của mọi người, hình như là phàn nàn sao hôm nay cháo lại ít đi nhiều, trong cháo hôm nay có nhiều các loại rau dại, tóm lại là cảm giác rất là bất mãn.
Chuyện này cũng bình thường, xưa nay từ tiết kiệm tới ăn xa xỉ thì dễ tiếp nhận, mà từ sang thành kiệm thì lại khó lòng mà chấp nhận, nữa năm trước những thôn dân này ăn, phải nói là rất thoải mái, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tự nhiên đối với hiện tại, mỗi ngày đều phải húp cháo qua ngày cảm giác đương nhiên sẽ bất mãn.
Đợi đến lượt của Kiều Mộc nhận cháo, liền có thể thấy được, một cái thùng gỗ to ở trước mặt, nhưng cháo bên trong đã gần thấy đáy.
“Kiều Thái bà đến a!
Mau đưa bát ra a, ta có đặc biệt lưu lại cho ngươi một ít cháo đặc, mau lên mau lên!”
Người mua cơm là vợ của bí thư thôn, nhỏ hơn Kiều Mộc hai thế hệ, năm nay mới ngoài bốn mươi, nàng cũng không phải cùng Kiều Mộc có bao nhiêu giao tình, chủ yếu là thấy Kiều Mộc là một lão thái thái tám mươi tuổi còn sống một mình, cảm thấy đáng thương, cho nên mới để ý chiếu cố một chút.
Đương nhiên, loại chiếu cố này chắc chắn không có khả năng so với người nhà nàng ta.
“Vậy thì ta phải đa tạ ngươi rồi"
Kiều Mộc nói cám ơn, sau đó bưng chén cháo không quá nhiều rau dại, vừa đi vừa uống.
Cũng không còn cách nào, ở trong phòng ăn này căn bản không có nhiều bàn ghế, mọi người cơ bản đều ngồi xổm ăn, hoặc đứng ăn, dù sao cũng chỉ là bát cháo loãng, ăn xong nhanh còn phải bắt đầu đi làm việc nữa.
Kiều Mộc không cần phải đi làm việc, cô lớn tuổi như vậy rồi, hàng năm không đi làm vẫn có thể kiếm chút đồ vật, lại thêm có hai đứa con trai hỗ trợ, có thể sống qua ngày, có như thế nào thì cũng không chết đói!
Bất quá, Kiều Mộc cũng không muốn ngồi yên, huống chi cô chỉ mới vừa tới đây thôi, cũng phải xem tình huống trong thôn như thế nào đã, cho nên uống xong chén cháo, liền bưng bát về nhà, sau đó đi thông thả tới nơi làm việc trong thôn, cô đi khoan thai chậm rãi đi thong thả, tuyệt nhiên không đi gấp gáp.
( -.- em mệt chị quá trời )
Bây giờ mới vừa vào giữa tháng tư, còn chưa phải là thời điểm lúc bận rộn nhất, huống hồ bây giờ đang là chủ nghĩa không tư sản, hầu hết mọi người cơ hồ đều không có tài sản riêng, mọi người còn có thể như thế nào đây? Vì vậy, lúc này Kiều Mộc chỉ thấy mọi người đang hời hợt làm việc, đào một cái hố ngồi nghỉ ngơi, nếu chính mình làm nhiều hơn so với người khác, sẽ bị thua thiệt, chỉ có khi đội trưởng xuất hiện mới làm bộ làm tịch làm việc một hồi.
Kiều Ái Quốc, Kiều đội trưởng thấy Kiều Mộc đi từ phía bờ ruộng tới, vội vàng chạy lên đỡ, dẫn Kiều Mộc đến chỗ bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Kiều Thái bà a!
Mặt trời đang bắt đầu lên cao, ngài qua bên này đi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, ngài hôm nay đột nhiên tới chỗ chúng ta làm việc, là đang có chuyện gì sao?
Cháo buổi sáng hôm nay không có chuẩn bị đủ hay sao?”
Lão nhân gia Tám mươi tuổi không thể ở tại địa bàn của hắn xảy ra chuyện gì được, không nói tới bối phận, ở trong thôn mình có một vị lão nhân đã qua tuổi tám tuần, lời ấy nói ra ngoài cũng đã có thể để cho người khác hâm mộ rồi, thậm chí phái cấp trên còn có thể sẽ khích lệ, bởi vì thời đại này sống được tới sáu mươi tuổi cũng đã rất ít rồi, nếu nói ở trong thôn ta có một vị lão nhân sống qua 80 tuổi, há đây không phải là đang chứng minh thôn bọn họ có điều kiện tốt hay sao?
“Đủ đủ, cháo buổi sáng rất đủ!
Ta muốn đi ra ngoài tản bộ một chút, nhân tiện xem một chút tình huống ruộng vườn, Ái Quốc a, ngươi không thấy năm nay tình hình thu hoạch, tình hình hoa màu sinh trưởng, rõ ràng rất kém, không so sánh được năm ngoái hay sao? Tất cả mọi người đều không hăn hái làm việc a!”
Trong thôn bây giờ còn chưa đến thời điểm gian nan nhất, bất quá đoán chừng cũng không xa, nếu mà mùa này lương thực thu hoạch vẫn không đủ vậy mọi người đều không phải không có cơm ăn hay sao, Kiều Mộc cũng khó tránh khỏi có chút bận tâm.
“Aiz!
Bà à, ta đây cũng biết điều đó, thế nhưng ta có nói thế nào cũng vô dụng mà thôi, ta cũng không thể cả ngày nhìn chằm chằm bọn họ, bất quá nghe nói đất ở phía trên có thể thu hoạch mấy ngàn cân lương thực, mấy vạn cân lương thực, coi như năm nay chúng ta bên này mất mùa, người ở phía trên chắc chắn cũng sẽ không mặc kệ chúng ta đâu, đến lúc đó khẳng định sẽ hạ lệnh điều lương thực chia qua cho chúng ta ăn, tuy nói là chia bớt ra, nhưng mấy vạn cân bên kia chắc chắn cũng chia đủ lương thực cho chúng ta a!”
Kiều Mộc thật sự là bị hắn nói nghe cho sửng sốt, người này đầu óc như thế nào mà vẫn có thể lên làm đội trưởng? Cho dù là đất ở phía trên thì cũng chỉ có nhiêu đó, hắn không biết tính chừng ấy đất có thể trồng ra bao nhiêu lương thực sao, còn cả chia ra bao nhiêu lương thực, có thể chia được bao nhiêu trong lòng hắn không tính được sao, chia đủ là đủ thế nào?
“Thế nhưng mà, ở phía trên có vạn cân lương thực, ngươi cảm thấy nó là thật sao?
Thôn bên cạnh nói đất bọn hắn cho ra ba ngàn cân lương thực, thế nhưng trên thực tế chỉ có gần hai trăm cân, bộ ngươi không biết sao?
Ngươi không sợ lương thực thu hoạch không đủ thì sẽ phải chịu đói à”